Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 469: 469: Vu Oan Giá Họa!





“Ông thật là quá đáng ghét!”
Diệp Thiên rất bực mình, khi Nhị trưởng lão ta gần, tung ra một chưởng rất mạnh.
“Còn muốn chơi tôi!”
Nhị trưởng lão sớm có phòng bị, ông ta đối đãi với mục tiêu này như đại trưởng lão, sao có thể không để ý?
Lúc này tay khác đột nhiên đánh ra, đón lấy.
“Ầm!”
Toàn bộ Thần Huyền Tông bị chấn động mạnh!
Một luồng sóng xung kích khủng bố điên cuồng xung kích ra ngoài, tựa như sóng biển cuồn cuộn, toàn bộ hình ảnh đều chấn động kịch liệt.
Nhưng ở dưới tác dụng của trận pháp, luồng sóng xung kích khủng bố này không thể phá hư bất kỳ công trình nào.
Tuy nhiên mọi người ở Thần Huyền Tông đều tỉnh giấc.
“Sao lại thế này?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người tấn công Thần Huyền Tông ư?”
Ngay cả tông chủ cũng bị kinh động, chạy ra từ tẩm cung.
“Không xong! Con gái Diệp Bắc Minh bị người bắt đi rồi!”
Bát trưởng lão từ phía sau chạy đến Thính Vũ Các, phát hiện Diệp Thiên và Đóa Đóa đều không ở đây, liền căng giọng kêu mấy tiếng, sau đó cùng với ngũ trưởng lão bay khỏi Thính Vũ Các.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thần Huyền Tông đều rơi vào hỗn loạn.
Mà lúc này, sau một chưởng chạm nhau, nhị trưởng lão và Diệp Thiên cùng lùi về sau tram bước.
“Là ông! Thật sự là ông!” Nhị trưởng lão híp mắt một cái.

Không dám tin nhìn Diệp Thiên, trừ đại trưởng lão, còn ai có thể một chiêu đánh ông ta lùi bước xa như vậy?

Tông chủ?
Đây là không thể nào.
Các trưởng lão khác, hoàn toàn không có năng lực đó.
Chỉ có đại trưởng lão có tu vi ngang bằng với ông ta.

Mới có thực lực kia đánh ông ta đẩy lui xa như vậy.
“Hừ!” Cảm nhận được khí tràng mãnh liệt hướng ta gần chỗ này, Diệp Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, ôm Đóa Đóa hướng ta nơi khác vọt đi.
“Trốn chỗ nào!”
Nhị trưởng lão hối hả đuổi theo, đây là cơ hội lớn nhất để diệt trừ đại trưởng lão, ông ta làm sao có thể buông tha?
Không lâu sau, Diệp Thiên đi vào Thần Tử cung trên không, đáp xuống một cái, phóng vào trong Thần Tử cung, sau đó như ma quỷ vậy, không một tiếng động đi vào phòng của Thần Tử.
Đúng lúc Thần Tử đang ngồi xếp bằng tu luyện, Diệp Thiên nhân lúc anh ta không chú ý, dùng thần niệm khống chế được anh ta, sau đó mang Đóa Đóa giấu vào tủ quần áo, hơn nữa cởi áo choàng đen xuống, tháo mặt nạ xuống, cũng bỏ vào.
“Ba, ba đi mau, những lời ba dặn Đóa Đóa đều nhớ.” Nha đầu nhỏ thúc giục.
Diệp Thiên đau lòng hôn trên mặt Đóa Đóa một cái, dặn dò: “Sau này nhất định phải ăn cơm, ngủ thật tốt.

Như vậy ba mới có thể an tâm đi tu luyện, tranh thủ mang Đóa Đóa về nhà thật nhanh.”
“Được ba, ba cũng nói mẹ ăn cơm, không nên thức khuya, Đóa Đóa sẽ chờ ba dẫn Đóa Đóa về nhà.” Nha đầu nhỏ rất khôn ngoan nói, cũng trên mặt ba hun một cái, cho ba một nụ cười dũng cảm.
Rốt cuộc ta thời điểm phải chia xa, Diệp Thiên thế mà không nỡ.
Thấy ba không ngừng nhìn cô bé, Đóa Đóa chủ động đóng cửa tủ lại.
Nhìn khe hở tủ quần áo ngày càng nhỏ, đến khi không thấy được Đóa Đóa, hốc mắt Diệp Thiên lại lần nữa ướt đi.
Với anh mà nói, chuyện đau khổ nhất đời người không ai bằng là con gái ở gần trong gang tấc, nhưng lại cách một chân trời.
Mà lúc này, từ xa nhị trưởng lão thấy mục tiêu chạy vào Thần Tử cung, ông ta cũng đáp xuống đuổi vào Thần Tử cung.

Nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện một chút động tĩnh cũng không có, nhị trưởng lão đột nhiên nhận thức được cái gì, sắc mặt đột nhiên biến lớn.
“Không tốt! Trúng kế!”
Ý thức được điều này, ông ta liền bay lên trời, muốn trốn khỏi nơi đây.
Đúng lúc này.

Một giọng nói vang lên bên tai ông ta.
“Nhị trưởng lão, sắc mặt vội vã, đây là đang làm gì?”
Nghe thế, cơ thể nhị trưởng lão chấn động một cái, một dự cảm bất thường nháy mắt xông lên đầu.
“Tông chủ, ngài …” Nhị trưởng lão xoay người, khi thấy đại trưởng lão và tông chủ đứng chung một chỗ, ý vị thâm trường nhìn ông, cả người ông ta đều bối rối.
“Nhị trưởng lão, bổn tọa hỏi ông, sắc mặt vì sao lại kinh hãi?” Tông chủ trầm giọng hỏi.
Nhị trưởng lão khôi phục tinh thần lại, miễn cưỡng cười nói: “Không có kinh hãi ạ.”
“Phải không?” Tông chủ cười một tiếng mỉa mai, lại hỏi: “Hơn nửa đêm, ông ở Thần Tử cung làm gì?”
“Tông chủ trở về, ta dạy Thần Tử tu luyện, đang phải đi về đây.” Con mắt nhị trưởng lão di chuyển một cái.

Nói dối.
“Vậy vì sao có cửa không đi, lén lén lút lút bay tới?” Tông chủ lại hỏi.
“Ta …” Nhị trưởng lão tức khắc cứng họng, bởi vì Thần Huyền Tông có pháp lệnh quy định, mọi người ra vào các cung điện không được bay.
Ngay tại lúc này.

Bát trưởng lão và ngũ trưởng lão, còn có mấy vị trưởng lão và thần tướng cũng chạy tới.
“Tông chủ, bắt người áo đen kia sao?” Bát trưởng lão hỏi.

“Chưa bắt được người áo đen, trái lại phát hiện nhị trưởng lão, lén lén lút lút từ trong Thần Tử cung bay ra ngoài, cũng không hiểu vì sao nhị trưởng lão có cửa không đi mà phải bay.” Đại trưởng lão trả lời thay Tông Chủ.
“Cái gì!”
Đám người ngũ trưởng lão nhướng mày, không kiềm được nổi lên nghi ngờ nhị trưởng lão.
Cảm nhận được mấy loại ánh mắt kỳ lạ, nhị trưởng lão tức giận.

Hướng đại trưởng lão hô: “Ông có ý gì? Nghi ngờ ta là người đồ đen sao?”
“Có phải ông hay không, phải lục soát Thần Tử cung mới biết.” Đại trưởng lão cười nhẹ.
“Ông …”
“Được rồi, mọi người đừng ồn ào.” Tông chủ cắt đứt lời nhị trưởng lão, ra lệnh: “Đại trưởng lão, truyền lệnh của bổn tọa, lập tức lục soát Thần Tử cung.”
“Dạ! Tông chủ!”
Đại trưởng lão vung tay lên, mang một đám trưởng lão và thần tướng đi vào Thần Tử cung.
“Tông chủ có lệnh! Lục soát Thần Tử cung! Tất cả người ở bên trong toàn bộ đi ra!” Đại trưởng lão hô.
Rất nhanh, một đám cung nữ và người hầu đầu óc mơ màng từ trong Thần Tử cung chạy ra.
“Xảy ra chuyện gì?” Thần Tử lúc này cũng chạy ra.

Thấy mặt trận lớn như vậy, xác thật bị giật mình.
“Hừ!” Đại trưởng lão lạnh lùng hừ, nói: “Ngay mới vừa rồi, có người mang đồ đen cướp đi con gái Đóa Đóa của Diệp Bắc Minh, ta nghi ngờ người mặc đồ đen rất có thể trốn vào Thần Tử cung, đặc biệt ta khám xét một lần.”
Dứt lời, ông ta phất tay nói: “Lục soát cho ta!”
Rất nhanh, một đám người xông về bốn phương tám hướng, lục soát.
Thần Tử liền tức giận: “Đại trưởng lão, ông nói bậy gì đó, làm gì có người mặc đồ đen trốn vào Thần Tử cung, ta làm sao lại không biết?”
“Ta không có nói bậy, khám xét qua liền biết!” Đại trưởng lão nghiêng đầu sang một bên, ông hoài nghi người mặc đồ đen là nhị trưởng lão, nếu không ông ta lén lén lút lút làm cái gì? Cho nên ông tin rằng, Đóa Đóa và bộ đồ đen với mặt nạ.

Khẳng định trốn trong Thần Tử cung.
“Ông …” Mặt Thần Tử cũng ta lại.
Lúc này tông chủ đi vào: “Không làm chuyện gì trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, cậu sợ cái gì?”

“Đúng vậy, ta sợ cái gì?” Thần Tử nở nụ cười: “Ta căn bản không thấy có người mặc đồ đen đi vào.

Ta tại sao phải sợ? Lục soát! Tùy tiện lục soát!”
Chẳng qua sắc mặt nhị trưởng lão đặc biệt cứng lại, ông ta biết phiền toái lúc này, chỉ sợ trăm miệng khó cãi.
Quả nhiên, rất nhanh có người kêu lên:
“Tông chủ! Tìm ra được!”
Một giây tiếp theo.

Chỉ thấy có một thần tướng, một tay ôm Đóa Đóa, một tay cầm bộ đồ màu đen và mặt nạ chạy ra.
“Cái này cái này cái này …”
Thần Tử chết lặng, sắc mặt hoảng sợ muốn chết.
Sắc mặt nhị trưởng lão cứng lại có thể gạt bỏ mờ mịt.
Lúc này.

Tông chủ lên tiếng: “Nhị trưởng lão, Thần Tử, hai người có phải nên cho bổn tọa một lời giải thích?”
Thần Tử nghe vậy, lúc này quỳ sụp xuống đất, khóc lóc sợ hãi nói: “Tông chủ, ta đang liên tục tu luyện, thật không biết chuyện gì ạ.”
“Ông nói bậy.” Lúc này Đóa Đóa nói: “Ông vừa mới nói, muốn ăn trái tim của tôi, tăng tu vi lên, nếu không chức Thần Tử sẽ bị người cướp mất, làm gì có đang tu luyện.”
“Láo xược!”
Tay áo Tông chủ vung lên, đánh bay Thần Tử sang một bên.
Rồi sau đó, ông ta đi về phía Đóa Đóa, hỏi: “Cháu có thấy dáng người của người mặc đồ đen không?”
“Có.” Đóa Đóa gật đầu một cái: “Lúc ông ta tháo mặt nạ, ta thấy được.”
“Đúng không?” Tông chủ chỉ những người ở đây, hỏi: “Vậy cháu có thể nhận ra người nào là người bắt cháu không?”
Đóa Đóa nhìn lướt qua, ánh mắt rơi vào trên người nhị trưởng lão, giơ tay chỉ ra: “Người mặc đồ đen chính là ông ta.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.