Chàng Rể Trường Sinh

Chương 254: Sao lại dừng lại rồi?”



“Hú!!!”, sói đầu đàn nhe nanh, mắt loé lên ánh nhìn đầy tàn độc, nó cúi đầu, cong người, nhìn chằm chằm vào đám người phía Trần Phong.  

Mấy người phía người đàn ông để râu quai nón bảo vệ Trần Phong từ từ lùi về sau. Mặc dù vừa rồi bọn họ tàn sát không ít sói nhưng đội thương nhân cũng bị tổn thất nghiêm trọng, ít nhất thì có tới ba, bốn người thiệt mạng, những người khác mình đầy thương tích. E rằng không trụ được bao lâu.  

“Thủ lĩnh, giờ phải làm sao?”, người đàn ông để râu quai nón tuổi cao hơn một chút, lúc này hoang mang vô cùng, mặt mày tối sầm cả lại.  

Nghe người đàn ông để râu quai nón hỏi, Trần Phong hít vào một hơi thật sâu. Anh ta nghiến răng, trong mắt rõ vẻ mệt mỏi. Nếu như anh ta không sơ ý bảo mọi người vào trong nghỉ ngơi thì cũng sẽ không đến mức bị đàn sói tấn công bất ngờ như vậy.  

“Thực lực những con sói này quá mạnh. Lôi thuật của tôi cũng đã dùng hết. Nếu như thực sự không thể được thì chia nhau bỏ chạy”, Trần Phong nghiến chặt răng, nhìn về mấy con ngựa đang không ngừng lao vào mái tranh vì quá sợ hãi mà thở dài: “Ai trốn được thì tốt cho người ấy, còn hơn là tất cả phải nộp mạng”.  

Advertisement

“Đợi lát nữa tôi gây sự chú ý cho bọn chúng, mọi người xông ra ngoài, lên ngựa đi ngay”, khi nói những lời này, Trần Phong liếc mắt sang Đinh Dũng và Tư Thần Phi: “Chỉ cần lên ngựa thì đám súc sinh này sẽ không đuổi kịp chúng ta đâu”.  

Mặc dù những con sói này rất mạnh nhưng lại không chạy được đường dài. So với ngựa lông dài thì chúng còn kém xa. Chỉ cần lên được ngựa thì đàn sói sẽ không đuổi theo nữa.  

“Lát nữa phải cẩn thận một chút, đi theo sát tôi”, Đinh Dũng cau mày, anh cảm nhận được ánh mắt của Trần Phong.  

Advertisement

“Chạy”, đúng lúc này, Trần Phong đột nhiên hét lớn, sau đó quay phắt người nhìn Đinh Dũng và Tư Thần Phi, hai tay kéo hai người bọn họ.  

Những người còn lại nghe Trần Phong hét lên thì cứ thế điên cuồng lao về phía trước, còn lúc này Trần Phong đã túm lấy quần áo của Đinh Dũng và Tư Thần Phi quẳng lại phía sau.  

Tư Thần Phi lập tức bị Trần Phong ném bật lên, nhưng Đinh Dũng vẫn đứng trên nền đất bất động. Mặt mày Trần Phong tái đi. Anh ta ngẩng đầu nhìn Đinh Dũng.  

“Muốn chết”, đôi mắt Đinh Dũng mang theo sát khí đằng đằng. Trần Phong dám lấy anh ra làm con mồi.  

Dứt lời, Đinh Dũng túm chặt Tư Thần Phi vừa bị hất văng đi, kéo cậu ta trở lại, tay còn lại anh túm lấy cổ tay Trần Phong, bóp thật mạnh.  

Rắc! Một âm thanh vang lên. Khi Trần Phong định thu tay về thì đã muộn. Một lực đạo khủng khiếp xuất phát từ lòng bàn tay Đinh Dũng, ngay sau đó Trần Phong thét lên khủng khiếp. Đinh Dũng bóp mạnh khiến cho xương tay Trần Phong cứ thế vỡ vụn.  

Sau đó không cho Trần Phong cơ hội phản ứng lại, Đinh Dũng cứ thế hất bay Trần Phong ra ngoài, đồng thời con sói vẫn đang đợi tấn công lúc này cũng lao lên, nó vồ lấy Trần Phong đang lơ lửng giữa không trung và ấn anh ta xuống đất.  

“Hú!!!”, sau đó sói đầu đàn không để ý đến Trần Phong nữa mà hú lên xông về phía Đinh Dũng.  

“Súc sinh, muốn chết”, Đinh Dũng hắng giọng, mặt mày không hề tỏ ra hoang mang. Anh thoắt ẩn thoắt hiện, né qua đòn tấn công của sói đầu đàn, sau đó tung đòn đánh vào phần lưng của nó.  

Đòn đánh trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng suýt chút nữa khiến con sói nằm rạp ra đất. hoặc có thể cảm nhận được sự uy hiếp của Đinh Dũng với mình nên sói đầu đàn không tiếp tục tấn công nữa mà tránh Đinh Dũng thật xa, nhìn chằm chằm vào anh, mồm hãy còn hú lên liên hồi ra vẻ uy hiếp.  

Đúng lúc này, những thành viên đội thương nhân đã thoát khỏi được con sói đầu đàn. Thế nhưng vừa ra khỏi ngôi miếu đã bị sói trắng bao vây lại, căn bản không thể nào tiếp cận được lán cỏ.  

“Trời muốn diệt chúng ta rồi”, người đàn ông để râu quai nón rống giận. Con dao dài trong tay ông ta vung ra khiến một con sói trắng bị chém làm đôi. Thế nhưng anh ta còn chưa kịp quay người thì đã bị một con sói khác bạt vào lưng, để lại những vết thương sâu hoắm mang theo cả máu.  

Rầm, rập…  

Đột nhiên bên ngoài vang lên một loạt những âm thanh khác thường, sau đó là tiếng ngựa hí.  

“Có người đến, có người đến cứu chúng ta rồi”, nghe tiếng ngựa hí bên ngoài vang lên, những thành viên đội thương nhân vốn dĩ đang chìm vào tuyệt vọng thì lập tức hét lên cứu giúp: “Cứu tôi với, cứu tôi với”.  

Bên ngoài miếu, một đội người ngựa lập tức đi tới. Đi đầu là một nam một nữ, người nam tuổi chừng hơn hai mươi, trông hãy còn trẻ, làn da trắng hồng, mắt to mày đậm.  

Người con gái chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo lông trắng, trong tay cầm một cây roi, cau mày hét lên: “Có chuyện gì vậy? Sao lại dừng lại rồi?”  

Hai người này ngồi trong một chiếc xe bánh xích màu đen, những người khác cưỡi ngựa lông dài bảo vệ bọn họ, chốc chốc lại quan sát xung quanh bằng cặp mắt cảnh giác.  

“Thưa cô Xuân, trong ngôi miếu phía trước có người đánh nhau, mùi máu tanh rất nồng”, một người đàn ông nhanh chóng chạy tới quỳ dưới đất, cung kính nói rồi lại nhìn sang người thanh niên bên cạnh: “Thiếu tộc trưởng, phải làm thế nào?”  

“Đi xem xem bên trong có ai?”, nghe thuộc hạ báo cáo, cậu thanh niên kia cau mày. Không ngờ lần này đi săn lại bất lợi như vậy. Không những gặp tuyết lớn, chẳng dễ gì tìm được chỗ nghỉ ngơi thì lại gặp phải chuyện này.   

“Xuân Nhi, thật là không may rồi”, nghĩ rồi, cậu ta vội nhìn sang Bắc Dã Xuân, nói: “Lần này không cho em được chơi thoả thích được rồi. Đợi trời đẹp hơn một chút, anh lại đưa em đi săn bắt nhé”.  

“Hứ”, Bắc Dã Xuân hắng giọng quay đầu sang bên.  

Thấy vậy, Nam Vọng Thu vội kéo tay Bắc Dã Xuân, cười trừ nói: “Xuân Nhi, lần này là do anh thất sách rồi, em đừng giận nhé”.  

Cô gái này chính là con gái của tộc trưởng tộc Bắc Dã, tính tình ngang bướng. Nam Vọng Thu mặc dù là thiếu gia tộc trưởng của tộc Nam Vọng nhưng cậu ta cũng không dám làm Bắc Dã Xuân tức giận, vả lại lần này cậu ta dẫn Bắc Dã Xuân ra ngoài là vì muốn lấy lòng cô. Nếu như có thể khiến mối quan hệ của cả hai tiến triển thêm thì tốt quá.  

Dù sao tộc Bắc Dã cũng đứng đầu trong bốn đại gia tộc của thành Phổ Lôi Nhĩ, còn tộc Nam Vọng của bọn họ còn không được xếp vào hàng bốn gia tộc đứng đầu, chỉ có thể miễn cưỡng chen được vào hàng gia tộc hạng nhất. Nếu như có được sự giúp đỡ của tộc Bắc Dã thì Nam Vọng Thu và những người đứng đầu của tộc Nam Vọng nhất định có thể một bước lên tiên. Giấc mơ bước được vào top bốn gia tộc mạnh nhất sẽ không còn là mơ nữa.  

“Tộc trưởng, bên trong, bên trong có mười mấy con sói, còn có chừng mười con Tuyết Quái”, đúng lúc này, tên thuộc hạ hoang mang chạy ra, hoảng hốt nói: “Bên trong ngôi miếu cũ này có một đội thương nhân bị bao vây, bọn họ không phải là đối thủ của đàn sói, nên có không ít người chết vì bị thương”.  

“Tuyết Quái? Lại còn mười mấy con?”, nghe vậy, ánh mắt Nam Vọng Thu tỏ rõ sự khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.