Chàng Rể Trường Sinh

Chương 258: Nam Vọng Kim cứu tôi”,



“Mày còn muốn thế nào?”, Đinh Dũng cau mày. Mấy người phía người đàn ông râu quai nón còn ở đây thì anh không tiện ra tay.  

Nam Vọng Thu bật cười quái dị, mặt mày đột nhiên lạnh đi vài phần, chỉ vào mấy người phía Tư Thần Phi đằng sau Đinh Dũng: “Trói hết bọn họ lại cho tôi”.  

“Mày!”, người đàn ông để râu quai nón mặt mày biến sắc, nhưng anh ta còn chưa lên tiếng thì cả một loạt họng súng đen xì đã nhắm thẳng vào bọn họ.  

“Ngoan ngoãn cho tôi đi, nếu không đừng trách súng của tôi không có mắt”, Nam Vọng Kim đi tới, vỗ vỗ vào mặt người đàn ông để râu quai nón, sau đó nói liếc mắt với Nam Vọng Kim.  

Nam Vọng Kim lập tức hiểu ý, phất tay, nạt: “Mấy người lập tức trói bọn họ lại”.  

Advertisement

“Vâng”, thuộc hạ nhanh chóng gật đầu vâng lệnh. Cũng không biết bọn họ lấy đâu ra dây thừng mà trói mấy người phía người đàn ông râu quai nón.  

Vì đối phương có súng nên nhóm người chỗ Tư Thần Phi và người đàn ông râu quai nón không dám phản kháng, còn Đinh Dũng lại không vội ra tay. Bây giờ bọn họ bị đối phương dùng súng chĩa vào, nếu anh manh động thì rất có khả năng khiến bọn họ bị thương.  

“Người này?”, sau khi trói những người khác lại, Nam Vọng Kim chỉ vào Đinh Dũng.  

Advertisement

“Người này…”, Nam Vọng Thu nheo mắt nhìn Đinh Dũng rồi lại nhìn sang Bắc Dã Xuân, hỏi: “Em Xuân Nhi, em thấy nên xử lý hắn thế nào?”  

“Không cần phải trói anh ta, em phải dạy dỗ anh ta cho tử tế, cho anh ta biết đụng phải Bắc Dã Xuân thì sẽ có kết cục thế nào”, ánh mắt Bắc Dã Xuân như con dao liếc về Đinh Dũng.  

Cảm nhận được ánh mắt đó, Đinh Dũng nhếch miệng. Chỉ cần Bắc Dã Xuân và Nam Vọng Thu dám đụng đến anh thì anh chắc chắn sẽ có cách với bọn họ. Túm gọn bọn làm tốt thí rồi đổi Tư Thần Phi về.  

“Trói bọn họ ở ngoài miếu, bôi máu lên người”, Nam Vọng Thu khoát tay nói với giọng lạnh lùng.  

“Cứ làm theo Thiếu Tộc Trưởng nói, bôi máu lên người bọn họ. Sắp xếp người phục kích, tôi không tin đám súc sinh kia lại có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn này”, nghe Nam Vọng Thu nói vậy, Nam Vọng Kim vội sắp xếp người, sau đó chỉ vào một đội khác, nói: “Mấy người xử lý xác chết, thu riêng xác mấy con Tuyết Quái lại”.  

“Tộc Nam Vọng, các người sớm muộn cũng bị báo ứng”, nghe cuộc hội thoại đó, mấy những thành viên đội thương nhân mặt mày tái đi, nhìn chằm chằm vào Nam Vọng Thu và Nam Vọng Kim mà chửi bới: “Hôm nay chúng mày đối xử với bọn tao như vậy thì sớm muộn cũng có ngày chúng mày gặp quả báo. Chúng mày chết không yên đâu”.  

“Câm cái mồm thối của mày lại”, Nam Vọng Thu cau mày hắng giọng, lập tức có người dùng dẻ nhét vào miệng bọn họ.  

Thấy những người phía người đàn ông để râu quai nón bị lôi đi, Đinh Dũng nhìn Bắc Dã Xuân, nhếch miệng cười châm chọc: “Cô muốn làm gì?”  

“Tôi muốn làm gì? Ha ha, ban đầu lúc anh đánh tôi sao anh không hỏi như vậy?, Bắc Dã Xuân hắng giọng vung tay về phía mặt Đinh Dũng, đồng thời nạt: “Đây chính là kết cục đụng phải tôi, tôi…”  

Cô ta còn chưa nói xong thì Đinh Dũng đã giơ mạnh tay lên túm chặt lấy cổ tay cô ta, dùng lực bóp khiến cô ta thét ầm cả lên.  

“A! Đau, khốn nạn, bỏ tôi ra”, Bắc Dã Xuân mặt mày biến sắc, cánh tay còn lại của cô ta vội nắm lấy cổ tay của mình, gào thét: “Mau thả tôi ra, nếu không tôi cho bọn họ giết anh”.  

“Thả Xuân Nhi ra”, thấy cảnh này, Nam Vọng Thu mặt mày tái đi, lập tức chỉ vào Đinh Dũng mà nạt.  

“Muốn giết tôi, vẫn chưa đủ tư cách đâu”, Đinh Dũng lãnh đạm nói. Vừa rồi khi nhóm người phía Tư Thần Phi bị súng chĩa vào, anh sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới không ra tay. Lúc này bọn họ lại bị lôi ra ngoài thì lại là cơ hội tốt để Đinh Dũng ra tay.  

Dứt lời, Đinh Dũng nắm cổ tay Bắc Dã Xuân hất mạnh khiến cô ta lảo đảo ngã dụi xuống đất.  

“Đến lượt mày”, Đinh Dũng quay ngoắt đầu lại, nhìn về Nam Vọng Thu. Anh sải bước tới bên Nam Vọng Thu, đặt tay lên vai cậu ta mà lãnh đạm nói: “Nghe nói vừa rồi mày còn muốn tao quỳ xuống?”  

Giọng Đinh Dũng như ác ma từ địa ngục vang lên khiến người ta nghe xong thì không khỏi ớn lạnh. Nam Vọng Thu cũng vậy. kể cả cậu ta đã đạt được tu vi võ sĩ Đỉnh Phong nhưng nghe giọng gằn đó của Đinh Dũng, cậu ta vẫn rùng mình.  

“Nam Vọng Kim cứu tôi”, Nam Vọng Thu cảm nhận được thời khắc nguy hiểm nên hét lớn.  

Câu này như khắc trong tâm trí cậu ta. Chỉ cần có nguy hiểm thì liền gọi Nam Vọng Kim, còn Nam Vọng Kim cũng không phụ sự kỳ vọng của cậu ta. Khi nghe thấy tiếng Thiếu Tộc Trưởng gọi, ông ta liền ra tay với Đinh Dũng.  

Có điều ông ta vẫn chậm hơn một bước. Khi Nam Vọng Kim ra tay, Đinh Dũng đã bóp luôn vào cổ Nam Vọng Thu, lôi cậu ta lại rồi quát: “Dừng tay”.  

Vốn dĩ Nam Vọng Kim đã bị ăn một đấm mà bay ra khỏi đó rồi, nhưng vì nghe Đinh Dũng nạt, lại thấy Thiếu Tộc Trưởng bị bóp cổ thì ông ta không dám ra tay nữa. Mặc dù Nam Vọng Kim đã thu tay về nhưng nội lực trong cơ thể vẫn cuộn trào.  

“Bỏ Thiếu Tộc Trưởng ra, nếu không đừng trách tao không khách khí”, Nam Vọng Kim nhìn Đinh Dũng chằm chằm, uy hiếp: “Trong tay mày chính là Thiếu Tộc Trưởng tộc Nam Cảnh. Nếu như Thiếu Tộc Trưởng của bọn tao có mất đi một cọng lông thì tộc Nam Vọng sẽ không tha cho mày”.  

“Ồ? Lại còn là Thiếu Tộc Trưởng, chẳng trách mà hống hách như vậy”, Đinh Dũng hắng giọng, cứ thế đứng trước mặt Nam Vọng Kim mà bóp mạnh. Nam Vọng Thu không thể thở nổi, sắc mặt đỏ bừng lên.  

“Dừng tay”, Nam Vọng Kim mặt mày tái mét. Ông ta quyết không thể để Thiếu Tộc Trưởng xảy ra chuyện gì trong tầm mắt của mình nên vội nạt lại: “Nếu mày dám ra tay thì tao cho mấy đứa đi cùng mày xuống Hoàng Tuyền”.  

“Ông dám”, Đinh Dũng hắng giọng, bóp cổ Nam Vọng Thu mạnh hơn: “Lập tức cho người của mày thả bạn tao ra”.  

“Được, được, tôi lập tức cho người làm theo. Đừng, đừng giết tôi”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Nam Vọng Thu không dễ gì mới hít được ít không khí trong lành. Thấy Đinh Dũng sắp thả lỏng cổ mình ra, cậu ta vội hét lên với Nam Vọng Kim: “Nam Vọng Kim, ông còn làm gì thế hả, còn không mau thả bọn họ ra?”  

“Thả?”, Nam Vọng Kim mặt không còn giọt máu, nhìn chằm chằm vào Nam Vọng Thu: “Dựa vào cái gì mà thả bọn chúng. Lẽ nào thả bọn chúng để bọn chúng vào thành hại chúng ta? Thiếu Tộc Trưởng, cậu yên tâm. Bọn chúng không dám làm gì cậu đâu. Nếu như dám đụng đến cậu thì cho dù có xuống Hoàng Tuyền tôi cũng báo thù cho cậu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.