Chàng Rể Trường Sinh

Chương 259: “Đánh cho tôi”



“Khốn khiếp, ông nói gì thế hả? Nam Vọng Kim, ông muốn làm phản phải không?”, Nam Vọng Thu mặt mày tái đi, chỉ sợ Nam Vọng Kim kích động Đinh Dũng thật nên vội nói: “Ông mau thả anh ta ra, nếu không tôi bảo bố tôi cách chức ông”.  

“Đại ca, đại ca, tôi là Thiếu Tộc Trưởng của tộc Nam Vọng. Chỉ cần anh thả tôi ra thì anh muốn gì tôi cũng đồng ý hết”, Nam Vọng Thu mặt mày sợ hãi, khóc lóc van xin.  

Bắc Dã Xuân lồm cồm bò dậy nghiến răng nói với Đinh Dũng: “Anh đợi đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá, tôi sẽ không tha cho anh đâu”.  

“Cô muốn chết?”, Đinh Dũng nhìn Bắc Dã Xuân. Nếu như cô ta một lòng muốn chết thì Đinh Dũng cũng không ngại tiễn cô ta xuống gặp Diêm Vương. Nếu giết đi một người mà có thể tránh được phiền toái thì anh nghĩ rằng vẫn nên làm như vậy.  

Thế nhưng nghe Đinh Dũng nói vậy, Nam Vọng Thu mặt mày lại biến sắc. Cậu ta nheo mắt vội nói: “Đừng, đừng như vậy. Tôi đồng ý thả bạn của anh ra, nhưng anh không thể giết Xuân Nhi”.  

Advertisement

“Nếu không, nếu không thì chúng ta chết chung”, Nam Vọng Thu mặt mày kiên định nhưng trên thực tế thì trong lòng lại sợ hãi bất an.  

Cậu ta đã đoán được Đinh Dũng chắc chắn sẽ không lựa chọn chết chung, vì dù sao mục tiêu của  Đinh Dũng là cứu người. Lúc này nếu nhân cơ hội này mà lấy được chút thiện cảm của Bắc Dã Xuân thì có hao tổn chút sức lực cũng đáng lắm.  

Nhưng nếu như để Đinh Dũng giết Bắc Dã Xuân, mặc dù cậu ta cũng chẳng hề bị thương tổn gì nhưng mọi thứ mà trước đây cậu ta làm đều đổ sông đổ bể, vả lại Bắc Dã Xuân cũng ra khỏi cửa cùng cậu ta, tới lúc đó tộc Bắc Dã nhất định sẽ không tha cho cậu ta. Muốn mượn sức của tộc Bắc Dã chen chân vào hàng tứ đại gia tộc cũng là điều không thể.  

“Thả người”, Đinh Dũng nhướng mày hắng giọng với Nam Vọng Kim.  

Advertisement

Nghe vậy, Nam Vọng Kim cảm nhận được ánh mắt của Nam Vọng Thu nên mặt mày lạnh lùng thấy rõ. Nói thực thì ông ta không muốn thả người nhưng lúc này lại chẳng còn cách nào khác, chỉ đành nghiến răng bấm bụng: “Thả bọn chúng ra”.  

“Vâng”, thuộc hạ lập tức gật đầu, thả mấy người phía Tư Thần Phi ra.  

Lúc này trên người bọn họ ai nấy đều nhuốm đầy máu, mùi tanh bốc lên. Sau khi thấy Đinh Dũng đang kẹp chặt Nam Vọng Thu, người đàn ông để râu quai hét lên: “Tiểu tử, được lắm, không ngờ cậu lại có bản lĩnh như vậy, có thể bắt sống được thằng khốn nạn này”.  

“Đừng lo cho chúng tôi, gi ết chết thằng khốn nạn đó đi”, những thương nhân khác đồng loạt gật đầu nói thêm, chỉ hận không thể tróc xương lột da Nam Vọng Thu.  

Cứ nghĩ tới vừa rồi bị bôi bao nhiêu máu tươi lên người, bị trói ở cửa miếu bất động, cái cảm giác chờ chết đó khiến bọn họ không khỏi tức tối, thù hận. Duy chỉ có Trần Phong là nhìn Đinh Dũng mà không nói gì, không biết anh ta đang nghĩ gì.  

“Thả bọn họ ra”, Nam Vọng Kim hít vào một hơi thật sâu, nghiến răng nói.  

Nghe vậy, thuộc hạ của Nam Vọng Kim chỉ có thể cởi dây thừng trói bọn họ ra.  

Mấy người phía người đàn ông để râu quai nón tức tối, lòng đầy hận thù.   

“Đừng có manh động, nếu không tao giế t chết chúng mày”, Nam Vọng Kim giật lấy một khẩu súng, họng súng đen xì chĩa vào trán người đàn ông để râu quai nón, sau đó gằn lên với Đinh Dũng: “Tao thả người của mày, mày còn không mau thả Thiếu Tộc Trưởng?”  

“Cho bọn họ đi đã”, Đinh Dũng cau mày, liếc mắt sang Tư Thần Phi ý bảo cậu ta rời khỏi đây trước.  

Nghe vậy, người đàn ông râu quai nón đâu muốn đi. Anh ta nắm lấy khẩu súng, nhìn Nam Vọng Kim chằm chằm: “Bắn đi, ông bắn tôi đi. Hôm nay tôi và các anh em ở đây cùng sống cùng chết, chúng tôi sẽ không bỏ rơi cậu ta ở lại”.  

“Không cần quan tâm tới tôi, các anh đi đi”, Đinh Dũng cau mày nói với anh ta: “Các anh ở đây chỉ khiến mọi người chết chung, còn không mau đi? Bọn họ sẽ không dám làm gì tôi đâu”.  

“Cái này…”, người đàn ông để râu quai nón nghiến răng.  

Lúc này mấy người bên cạnh anh ta kéo tay anh ta. Trần Phong hạ giọng nói: “Muốn chết thì anh đi mà chết cùng cậu ta, đừng kéo chúng tôi đi cùng”.  

“Chúng ta đi”, nói rồi Trần Phong thay đổi thái độ, cố bày ra bộ dạng tức tối nhìn Đinh Dũng, nói: “Các anh em, chúng tôi nhất định sẽ tìm người tới cứu cậu”.  

Dứt lời, Trần Phong lên ngựa đầu tiên, cứ thế cưỡi con ngựa lông dài chạy xa khỏi ngôi miếu.  

Những con ngựa này vốn dĩ là ngựa của đội thương nhân nên Nam Vọng Kim cũng không ngăn lại, cứ để cho cả người cả ngựa đi.  

Những người còn lại thấy Trần Phong đi rồi thì lần lượt dắt ngựa đi ra khỏi miếu. Người đàn ông để râu quai nón cũng chẳng còn cách nào khác nên cũng rời đi.  

Tư Thần Phi là người cuối cùng đi theo đội Trần Phong. Cậu ta hiểu ý tứ của Đinh Dũng qua ánh mắt. Đinh Dũng là người luyện khí trong truyền thuyết, đó là nhân vật truyền kỳ có thể ngang với Thần Đồ Đằng. Đinh Dũng đã bảo cậu ta đi thì chắc chắn có lý do của mình.  

Đợi tất cả mọi người rời đi, Đinh Dũng mới thở phào, nheo mắt nhìn Nam Vọng Thu đang run rẩy trong tay mình, nhếch miệng mỉa mai: “Yên tâm, tao đã nói không giết mày thì tao sẽ không giết mày”.  

“Hi vọng mày cũng có thể giữ lời hứa thả tao đi khỏi đây”, nói tới đây, Đinh Dũng lại nhìn sang Bắc Dã Xuân ở bên: “Tộc Bắc Dã? Đây là đại gia tộc ở Bắc Cảnh sao?”  

“Đương nhiên. Tộc Bắc Dã của tôi chính là một trong tứ đại gia tộc ở thành Phổ Lôi Nhĩ. Anh dám đụng vào tôi, tộc Bắc Dã nhất định sẽ không tha cho anh”.  

“Em Xuân Nhi! Em Xuân Nhi, lần này nể mặt anh, tha cho anh ta đi mà. Nam Vọng Thu anh nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Anh đã nói thả anh ta thì lần này không tính toán gì với anh ta nữa”, Nam Vọng Thu suýt chút nữa thì sợ đái ra quần. Nếu như để Đinh Dũng tức tối thì người chết chính là Nam Vọng Thu chứ chẳng phải ai khác.  

Đinh Dũng mặt mày cổ quái nhìn hai người Nam Vọng Thu và Bắc Dã Xuân, cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không giết cậu”.  

Dứt lời, Đinh Dũng đột nhiên đá vào hòn đá trên mặt đất, hòn đá to bằng đầu ngón tay bay đi, văng trúng con ngựa lông dài cách đó không xa.  

Con ngựa kia như bị đánh động giật mình nên cứ thế chạy điên cuồng ra khỏi miếu. Đinh Dũng thấy vậy thì nhếch miệng, thả tay ra khỏi cổ Nam Vọng Thu, đạp xuống đất một cái rồi người anh lao vút về phía trước như mũi tên, đuổi theo con ngựa lông dài vừa chạy, sau đó lật người lên ngựa phóng đi.  

“Đánh cho tôi”, thấy Đinh Dũng bỏ chạy, Nam Vọng Kim lập tức ra lệnh.  

Pằng pằng pằng…thuộc hạ của Nam Vọng Kim lập tức rút súng, những viên đạn được b ắn ra khỏi họng súng về phía Đinh Dũng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.