Chàng Rể Trường Sinh

Chương 264: Tao thấy mày không dám đâu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Khánh Vũ, sao vậy?”, đúng lúc này, mấy người đi tới, từ phía xa đã thấy Khánh Vũ vẫy tay: “Chú đứng đây làm gì, còn không mau vào đi, bọn anh đợi lâu rồi đấy”.  

Nghe vậy, mặt Lưu Khánh Vũ tái đi. Nếu như để cho mấy người bạn của cậu ta trông thấy bộ dạng này của mình thì chắc chắn sẽ cười rụng hàm mất. Thế là Lưu Khánh Vũ vội cười xoà, khoát tay nói: “Mọi người cứ vào ăn trước đi, tôi xử lý ít chuyện rồi vào sao”.  

Nói rồi, cậu ta lén nhìn sang Đinh Dũng một cái, khẽ nói: “Ông, tôi gọi anh một tiếng bằng ông. Là tôi có mắt như mù, ông tha cho tôi lần này nhé, sau này gặp ông, tôi đi đường vòng”.  

“Coi như cậu biết điều, tha cho cậu lần này”, Đinh Dũng khoanh tay trước ngực, nhướng mày.  

Thấy Đinh Dũng đồng ý, Lưu Khánh Vũ thở phào, sau đó cậu ta còn chưa vui được bao lâu thì mấy người bạn của cậu ta đã xông ra ngoài hùng hổ. Lưu Khánh Vũ còn chưa hiểu chuyện gì thì mấy người đã chỉ vào Đinh Dũng mà mắng: “Chính mày bắt nạt người anh em của bọn tao à? Thấy mình có ít tiền thì tưởng mình ngon lắm chắc?”  

“Đúng vậy, trong thành này người có tiền nhiều vô kể, chưa đến lượt mày dạy bọn tao đâu”, một thanh niên dáng người thô kệch đi tới, vỗ vào vai Lưu Khánh Vũ: “Tiểu Lưu, cậu yên tâm, tên này bắt nạt cậu, chúng tôi phải cho hắn biết thế nào là lễ độ”.  

“Các người là ai?”. Đinh Dũng nhìn bốn, năm tên choai choai, hỏi với giọng hứng thú.  

“Đến bọn tao mà mày còn không biết”, năm tên kia nghe vậy thì bật cười ha hả. Gã thanh niên dáng người thô kệch nhìn Đinh Dũng với ánh mắt khó chịu:”Bố tao là đội trưởng đội Tây Thành Vệ, mày dám đụng đến anh em bọn tao thì tao sẽ không tha cho mày”.  

“Anh Dư, việc này bỏ qua đi”, Lưu Khánh Vũ mặt mày khổ sở nói  

Việc của cậu ta và Đinh Dũng đã xong xuôi cả, thế nhưng Lưu Khánh Vũ lại không muốn đắc tội với Trần Dư. Bố của Trần Dư là một đội trưởng của nhóm bảo vệ Tây Thành Vệ, là người của chủ phủ thành. Mấy gia tộc bọn họ cũng không dám đắc tội.  

“Không được, quyết không thể như vậy”, Trần Dư mặt mày cao ngạo. Hắn ta sống ở thành Phổ Lôi Nhĩ bao nhiêu năm nay mà chưa từng thấy kẻ nào không nể mặt mình như vậy.  

Nghĩ tới trước đó nghe nói Đinh Dũng bỏ ra mười nghìn tệ, Trần Dư cũng không phải ngốc. Hắn ta biết không thể đọ tài chính với Đinh Dũng được nên bật cười lạnh lùng chỉ vào Đinh Dũng: “Trông cái ngữ như mày kìa, có dám đấu tay chân với tao không?”  

“Tao thấy mày không dám đâu. Hay là mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tao tha cho mày lần này”, Trần Dư chắp tay ra sau, liếc Đinh Dũng, mỉa mai: “Tao khuyên mày tốt nhất đừng lấy trứng chọi đá, nếu không, tới lúc đó gãy tay gãy chân thì đừng có trách tao”.  

“Một thằng oắt con còn chưa trưởng thành, tao không có hứng”, Đinh Dũng lắc đầu, sau đó nghiến răng, sau đó nhìn sang Lưu Khánh Vũ nãy giờ vẫn im lặng: “Tao và hắn đã tính toán xong xuôi rồi, có phải không?”, nói rồi, Đinh Dũng lại nhìn sang Lưu Khánh Vũ.  

Thấy Đinh Dũng đẩy mọi chuyện về phía mình, Lưu Khánh Vũ mặt mày đỏ bừng lên, cúi đầu một lúc lâu mới nói: “Tôi, tôi, cam tâm nhận thua, gọi anh một tiếng bằng ông”.  

“Ha ha ha, dám thừa nhận, được lắm, được lắm”, ông già trước đó nghe vậy thì bật cười.  

Đinh Dũng nhìn sang ông ta một cái rồi lắc đầu, nói với nhân viên phục vụ sững sờ hồi lâu: “Rượu và món ăn của tôi đã có thể lên được chưa?”  

“Được, được rồi ạ, giờ tôi đi chuẩn bị cho anh ngay”, cậu nhân viên kia lắp bắp, vội gật đầu nói.  

Lần này cậu ta đã bị doạ cho hết hồn rồi. Người trước mặt này chỉ cần vung tay có thể bỏ ra cả mười nghìn tệ thì đâu thể là người mà một nhân viên như cậu ta có thể đụng tới được. Giờ chỉ có thể mong Đinh Dũng không tính toán, không gây rắc rối cho mình mà thôi.  

“Đợi đã”, Đinh Dũng quay người đi về phía vị trí ngồi bên cạnh. Mặt Trần Dư tái đi, cũng không biết hắn lấy đâu ra dũng khí mà lao như mũi tên về phía Đinh Dũng, đồng thời nắm chặt tay, đám về phía gáy Đinh Dũng.  

Trần Dư từng luyện công, nắm đấm rắn rỏi. Cú đấm này tung ra đừng nói là cổ của con người mà chỉ cần là một cái cây cỡ vừa thôi cũng sẽ gãy ngay, cho nên khi mọi người thấy cảnh này thì đều tái mét mặt mày.  

“Tiểu tử”, ông già kia cũng biến sắc, cau mày đứng dậy.  

Thế nhưng lúc này nắm đấm của Trần Dư đã tung ra, chỉ còn cách Đinh Dũng không tới nửa mét. Đinh Dũng thấy vậy thì không hề có ý né tránh, theo như tất cả mọi người thấy thì anh rõ ràng không hề phản ứng lại.  

Trần Dư từ do dự tới nghiến răng, tới cuối cùng là mặt mày giảo hoạt. Hắn ta không thu nắm đấm về nữa mà quyết tâm đánh Đinh Dũng thật đau.  

Vút! Nắm đấm vung giữa không trung, lúc này bước chân Đinh Dũng khựng lại.  

Khi mọi người cho rằng Đinh Dũng nhất định sẽ bị trúng đòn thì cơ thể anh đột nhiên thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma vậy, không ai nhìn rõ được Đinh Dũng làm thế nào nhưng giây phút sau đó, anh giơ tay bắt lấy nắm đấm của Trần Dư, sau đó dùng lực khiến cho lực đạo của nắm đấm đó như đánh vào không trung, bị Đinh Dũng chuyển hướng.  

“Mày!”, Trần Dư mặt cắt không còn giọt máu. Cảm giác này khiến hắn ta rất khó chịu nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì miệng Đinh Dũng đã nhếch lên và bật cười lạnh lùng. Anh không cho Trần Dư cơ hội phản ứng lại, nắm đấm tung ra, đánh vào cánh tay Trần Dư khiến tay hắn như rụng rời.  

Sau đó, Đinh Dũng tung đòn, ngoắc tay vào cổ Trần Dư rồi dùng lực ghì khiến Trần Dư đau đớn vùng vẫy mãi không thôi.  

“Cậu thanh niên, thân thủ được lắm”, ông già ban nãy thấy vậy thì mắt sáng cả lên, tán thưởng Đinh Dũng.  

Đinh Dũng không để ý đến ông ta mà nhìn sang Trần Dư, lãnh đạm nói: “Chỉ dựa vào chút bản lĩnh cỏn con của mày mà đòi đấu với tao?”  

“Nếu không phải tao nể mặt người khác thì tao đã phế mày đi rồi”, dứt lời, Đinh Dũng hắng giọng nói với Lưu Khánh Vũ: “Còn có lần nữa thì cho dù bố mày là ai, tao cũng giết mày không tha”.  

“Dừng tay, trong thành cấm dùng võ thuật, mày, anh đừng có làm bừa”, đúng lúc này, vài người bạn của Trần Dư mới phản ứng lại chỉ vào Đinh Dũng mà nạt nộ.  

“Đúng vậy, thân thủ như anh đánh bọn tôi thì được cái gì, có bản lĩnh tới tham gia săn bắt xem”, mộ tên khác trốn sau lưng Lưu Khánh Vũ, nói: “Các cao thủ trong thành đều tham gia săn bắt, nếu anh tham gia săn bắt, chúng tôi mới phục”.  

“Săn bắt?”, Đinh Dũng cau mày nhìn Trần Dư đầy ngờ vực.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.