Chàng Rể Trường Sinh

Chương 269: Phùng Kính chào ông cố”,



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đây, đây…”, Lão Gia Chủ thẫn thờ, nhất thời nghĩ tới rất nhiều thứ, rốt cục mình đã dẫn về thứ yêu nghiệt gì mà đến cả Võ Đạo Đại Sư cũng không là gì trong mắt hắn vậy.  

“Ông cố, cứu con”, tiểu Lục đã bị doạ cho sợ mất mật, hắn ta chưa bao giờ gặp được một người nào mạnh thế này nên không có khả năng đánh trả.  

Điều này nói lên gì, cho thấy thực lực của Đinh Dũng hơn hắn. Kể cả là ba Võ Đạo Đại Sư của nhà họ Phùng có lên cùng lúc thì e rằng cũng chưa chắc là đối thủ của Đinh Dũng.  

Nghe tiểu Lục nói vậy, ông già kia mới khoát tay, nói với Đinh Dũng: “Cậu thanh niên, xin nương tay”.  

“Tiểu Lục, còn không mau xin lỗi”, dứt lời, ông ta trợn mắt nhìn Phùng Tiểu Lục một cái mà nạt nộ: “Ai bảo cậu ra tay với cậu ấy hả?”  

Nghe vậy, Đinh Dũng nhếch miệng mỉa ma nhìn ông già kia, nói: “Muốn tôi nương tay e là không dễ vậy đâu. Cách tiếp khách của nhà họ Phùng các ông làm tôi thấy buộc phải suy nghĩ lại việc hợp tác”.  

Vốn dĩ ông già kia không hề hoang mang nhưng nghe thấy Đinh Dũng nói vậy thì mặt mày thay đổi hẳn. Thực lực của Đinh Dũng càng mạnh thì càng có lợi cho việc hợp tác, nhưng hiện giờ Đinh Dũng lại nói không hợp tác nữa, nên ông ta nhất thời lo lắng, vội nói: “Đừng, đừng, lần này là tôi thất sách, là nhà họ Phùng chúng tôi quản giáo không tốt, xin cậu bớt giận”.  

“Như thế này, sau khi hợp tác hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi còn tặng cậu một dị quả có thể tăng tiến thực lực”, không đợi Đinh Dũng nói xong, ông ta đã đưa ra điều kiện rất hấp dẫn.  

Điều kiện này nếu đặt là người khác thì không thể từ chối vì thời đại cả Bắc Cảnh toàn dân tiến hoá, không ai bỏ qua bất cứ khả năng nào để tăng tiến thực lực. Điều kiện của ông ta đủ để hấp dẫn người khác.  

Ông ta cũng nghĩ như vậy nên nhìn Đinh Dũng rồi bật cười, có điều cho dù thế nào thì ông ta cũng không ngờ rằng Đinh Dũng cần linh khí để tu luyện chứ không phải là dị quả cho nên điều kiện mà ông ta đưa ra không hề có sức hấp dẫn với anh.  

“Không đủ”, Đinh Dũng lắc đầu, nhìn ông ta với vẻ mặt vô tình: “Một dị quả mà muốn đổi lấy mạng của Võ Học Đại Sư?”  

“Đây…”, ông ta sững người, rõ ràng không ngờ Đinh Dũng sẽ nói như vậy.  

Theo ông ta thấy thì điều kiện mình đưa ra đã đủ sức hấp dẫn rồi, sao Đinh Dũng có thể không vừa lòng chứ?  

“Cậu đừng ức hiếp người quá đáng…”, lão quản gia nghe vậy thì cau mày. Ông ta không biết Đinh Dũng là người mà Lão Gia Chủ mời tới, lúc này chỉ thẳng vào Đinh Dũng mà nạt.  

Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì ông già kia đã tái mặt, vội khoát tay nói với lão quản gia: “Vậy cậu nói xem điều kiện thế nào mới hợp lý?”  

“Tôi cần lấy một món đồ trong những thứ thu được về”, Đinh Dũng chậm rãi nói nhưng cụ thể là thứ gì thì anh không nói rõ.  

Nghe vậy, ông già kia tỏ vẻ khó hiểu nhưng không lâu sau đó ông ta nghiến răng, nói: “Không vấn đề gì”.  

“Lão gia, người này là?”, lão quản gia nghi ngờ nhìn Đinh Dũng, hỏi: “Lão Gia, ông muốn cho hắn ta tham gia Vây Bắt sao?”  

“Không sai”, Lão Gia Chủ gật đầu, sau đó nhìn sang Đinh Dũng: “Tiểu tử, tôi còn chưa biết cậu tên là gì?”   

“Tôi là Đinh Dũng”, Đinh Dũng nới lỏng tay ở phía cổ của Phùng Tiểu Lục, thản nhiên nói.  

“Ha ha ha, cậu Đinh, lần này có sự hỗ trợ của cậu, chúng tôi nhất định sẽ dành được chiến thắng, mời cậu đi theo tôi”, nói rồi, Phùng lão gia chủ đi ra khỏi Hình Đường trước.  

Lần Vây Bắt này, mấy lão già bọn họ không thể tham gia mà người một người trẻ như Đinh Dũng với thực lực không hề kém cạnh ông ta, chí ít cũng vào tầm Võ Đạo Đại Sư thì nhất định sẽ dẫn dắt người nhà họ Phùng dành được thành tích đáng kể trong cuộc thi lần này.  

Thấy bóng hình Phùng Lão Gia Chủ rời đi, Đinh Dũng không buồn để ý đến những người khác nữa, cứ thế chắp tay ra sau đi theo. Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau trong ngỡ ngàng.  

Không ai ngờ nổi một thanh niên có thực lực khủng khiếp thế này lại là người mà Lão Gia Chủ mời tới, suýt chút nữa thì bọn họ làm hỏng việc hợp tác ngay tại Hình Đường này rồi.  

Đi ra khỏi Hình Đường, Đinh Dũng cùng Lão Gia Chủ tới Chính Các. Vừa vào Chính Các, Lão Gia Chủ bèn cười nói: “Cậu Đinh, mời ngồi”.  

“Đi gọi mấy người phía Phùng Kính đến đây, bảo bọn họ nhanh chóng tới”, Phùng Lão Gia Chủ ngồi vào ghế chính, khí thế ép người.  

Nghe vậy, những người còn lại không dám chậm trễ, lập tức nhanh chóng rời khỏi Chính Các.  

“Phùng Kính chào ông cố”, chẳng mấy chốc, bốn thanh niên vội vã tới Chính Các, bái kiến Lão Gia Chủ và hỏi với giọng khó hiểu: “Ông cố, không biết lúc này ông cho gọi chúng con là có việc gì ạ?”  

“Cuộc Vây Bắt lần này, nhà họ Phùng chúng ta tổng cộng có năm người, bốn người các con chính là tương lai của nhà họ Phùng, danh tiếng lần này của nhà họ Phùng đều dựa cả vào các con”, nói tới đây, Lão Gia Chủ quay sang nhìn Đinh Dũng rồi nói tiếp: “Vị này là Đinh Dũng, là trợ thủ bên ngoài, đảm nhiệm chức đội trưởng tiểu đội Vây Bắt lần này”.  

“Chức đội trưởng do anh ta đảm nhận sao ạ?”, Phùng Kính nghe xong thì mặt mày tỏ vẻ khó chịu, chức đội trưởng lại giao cho một người ngoài.  

Ba người còn lại cũng ngẩng đầu nhìn Đinh Dũng, trong đó một người lên tiếng: “Ông cố, Vây Bắt là việc của nhà họ Phùng chúng ta, tìm trợ thủ bên ngoài đã đành nhưng chức đội trưởng lại do người ngoài đảm nhiệm thì không được phù hợp lắm ạ”.  

“Tôi chỉ cần một danh phận, chức đội trưởng giao cho bọn họ không vấn đề gì”, Đinh Dũng cau mày lên tiếng.  

Anh không ngờ ông già này lại muốn mình dẫn đội. Nếu như anh đồng ý thì phải chịu trách nhiệm phụ trách bốn tên này, mà bốn tên này chỉ cần nhìn là biết hạng tép riu rồi, tới lúc đó nếu như nghe lời thì còn được, nhưng giờ trông bộ dạng đó thì rõ ràng là sẽ không nghe lời Đinh Dũng rồi.  

Thay vì vậy thì thà không làm đội trưởng còn hơn, tới lúc đó vào vùng đất Vây Bắt, anh không cần phải lo những người khác nữa, có thể yên tâm đi tìm mấy người phía Kim Vô Đạo.  

“Sao lại không hợp lý?”, Phùng Lão Gia Chủ nhìn mấy hậu bối của mình, mặt mày không hề biểu cảm.   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.