Chàng Rể Trường Sinh

Chương 284: Mắt anh nheo lại



“Đây là một cái cây cổ xưa khô héo, sau khi bị sét đánh lại mọc ra lá mới”, ở một bên, một người đàn ông mặc giáp bên trong nói năng hùng hồn: “Đây là miếng mồi béo bở của nhà họ Lý, chúng ta nhanh chóng ra tay thôi, cẩn thận đừng để người ta huỷ đi”.  

Bên cạnh người này còn năm người cùng mặc đồ giống vậy, lần lượt là bốn người nam, một người nữ, chính là sáu đại hộ vệ của Nha Nội đứng bên ngoài nhà bạt của Phủ Thành Chủ.  

“Được, ra tay”, người mặc đồ đen đội nón đẩu gật đầu.  

Người này dứt lời, mấy tên đồng bọn lập tức bận rộn hẳn. Bọn họ lấy ra một đống chai lọ xung quanh Thiên Thần Quả. Sáu hộ vệ kia cũng chẳng nhàn rỗi, cứ theo yêu cầu của người đàn ông đội mũ đẩu mà bắt đầu đào hố.  

Mười mấy người phân công rõ ràng giống như thể đã thương lượng từ trước, chẳng mấy chốc đã đào được những cái hố to nhỏ nông sâu không giống nhau.  

“Lấp vào trong”, người đàn ông kia phất tay, những người khác lập tức gật đầu chôn toàn bộ những chai lọ kia vào.  

Advertisement

Sáu Nha Nội hộ vệ và người đàn ông đội mũ đẩu không trao đổi quá nhiều, thế nhưng tất cả mọi người đều nghe theo lời người đàn ông đội mũ đầu kia. Kể cả là sáu hộ vệ kia cũng tuân theo lệnh, không trái lời nào.  

Đinh Dũng đi theo sau Lý Uyển, nhanh chóng di chuyển trong lùm cây và đã tới được chỗ mà Thiên Thần Quả sinh trưởng.  

“Đợi đã”, Đinh Dũng đột nhiên cau mày, kéo tay Lý Uyển, làm động tác suỵt, hạ giọng: “Phía trước có người, đừng để lộ hành tung”.  

“Sao anh biết phía trước có người?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Lý Uyển thẫn thờ, kinh ngạc hỏi lại.  

Advertisement

Đinh Dũng  không trả lời câu hỏi của cô ta mà dẫn cô ta di chuyển thật khẽ về phía trước. Chẳng mấy chốc anh đã thấy cái cây khô gầy che lấp bầu trời kia.  

“Cây khô gặp mùa xuân”, thấy nhánh mới trên cây, Đinh Dũng biến sắc.  

Cây khô sinh trưởng cành mới, đây là hiện tượng kỳ lạ mà từ thời Thượng Cổ cũng hiếm gặp. Không ngờ lại có thể gặp được ở đây. Chẳng trách mà cây này còn có thể được gọi với cái tên Thiên Thần Cây. Ăn quả mà cây này kết thành, cho dù không thể hiểu được đạo lý cây khô gặp mùa, nắng hạn gặp mưa rào thì cũng có thể thi triển được thực lực.  

Đúng lúc này, mắt Đinh Dũng chợt loé lên. Anh nhìn mười người dưới gốc cây.  

“Chôn xong cả chưa?”, đúng lúc này, người đàn ông đội mũ đẩu đột nhiên lên tiếng.  

Thấy những người khác gật đầu, người này mới hít vào một hơi thật sâu, nói: “Các người lui đi, tôi thi triển thuật Phong Cấm”.  

Vì người đàn ông kia đứng quay lưng về phía Đinh Dũng nên anh không thể nhìn rõ được bộ dạng người này, chỉ có thể nghe thấp thoáng được đôi câu mà không khỏi cau mày, thầm nhủ: “Thuật Phong Cấm. Bọn họ phong cấm cây này để làm gì?”  

“Bọn họ muốn làm gì?”, Lý Uyển không nghe thấy bọn họ nói gì nên nhìn cả đám người vây xung quanh Thiên Thần Cây nhà mình mà tỏ ra khó hiểu.  

“Suỵt, đừng vội”, Đinh Dũng lắc đầu, thể hiện ý bảo Lý Uyển đừng manh động.  

Thuật Phong Cấm có rất nhiều loại, hiện giờ đối phương vẫn còn chưa thi triển vì vậy Đinh Dũng không thể phán đoán được đám người này rốt cục muốn làm gì, vả lại anh cũng không hiểu tại sao lại phải Phong Cấm cái cây này. Lẽ nào phía dưới cây có gì đó khác thường?  

Đương lúc Đinh Dũng suy nghĩ thì người đàn ông đội mũ đẩu đen ở phía xa có động thái mới. Người này đứng dưới gốc cây, những người khác đều lùi về sau cả mét, chỉ còn mình hắn đứng trước cây nhìn về cái hố mới được lấp đầy, hai tay đan vào nhau bấm niệm rồi đột nhiên hét lớn: “Cửu Linh Cấm Thuật, mở”.  

Sau tiếng hét đó, những cái hố nhỏ trên mặt đất đã bị chôn vùi ban nãy bắt đầu chấn động. Mặc dù mắt thường nhìn thì không nhận ra có gì khác thường nhưng Đinh Dũng thì tái mặt hẳn lại. Anh nhìn người đàn ông đội mũ đẩu với ánh mắt hoang mang.  

Cửu Linh Cấm Thuật là mật thư mà Đinh Dũng tự tạo ra. Anh nhớ mình chỉ dạy cho hai người. Một là đệ tử của nhiều năm trước, người còn lại chính là Kim Vô Đạo. Lẽ nào tên này chính là Kim Vô Đạo?  

Kim Vô Đạo tới Bắc Cảnh dùng Cửu Linh Phong Cấm để phong ấn cái cây này, Đinh Dũng nghĩ thế nào cũng không thông. Tên này rốt cục muốn làm gì, có điều anh cũng không vội lộ diện. Cửu Linh Cấm Phong cũng không gây hại được cho cây Thiên Thần Quả, vì Cửu Linh Cấm Thuật dùng để đối phó với linh hồn tà ma, lẽ nào dưới cái cây này còn có điều gì kỳ quái?  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng giơ tay ra đảo mắt nhìn địa thế núi sông một lượt rồi tính toán và đưa ra được dự đoán. Mắt anh nheo lại.  

“Các người làm gì? Dừng tay lại cho tôi”, đúng lúc này, Lý Uyển nhìn đối phương không biết bọn họ đang làm gì với cây Thiên Thần Quả của nhà mình, đâu thể nhẫn nhịn nổi, lập tức xông lên.  

Dứt lời, Lý Uyển căn bản không cho đối phương cơ hội giải thích, cũng không quan tâm mình có phải đối thủ của mười mấy người kia hay không, cứ thế ra tay với người đàn ông đội mũ đẩu đen.  

“Ai?”, nghe Lý Uyển nói, mấy người đội mũ đẩu đen lập tức xông lên.  

Hai bên còn cách nhau không quá xa, tốc độ của hai bên lại rất nhanh. Mặc dù Lý Uyển ăn dị quả mà tiến hoá nhưng nói gì thì cũng là tầng Đại Sư, chỉ cần ra tay cũng mạnh vô cùng.  

Có điều mấy người đội mũ đẩu đen kia cũng không phải hạng dễ đụng vào. Đôi bên tung đòn về phía nhau, nhưng Lý Uyển chỉ có một mình, chẳng mấy chốc đã bị mấy người kia kiểm soát.  

Một người trong đó đấm vào giữa trán Lý Uyển khiến cô ta lùi ngay về sau.  

Đúng lúc này, sáu hộ vệ của Phủ Thành Chủ cũng ra tay. Bình thường bọn họ không ra khỏi Nội Nha, đâu thể biết được tiểu cô nương Lý Uyển này là ai. Nếu như gia chủ nhà họ Lý đứng đây thì may ra bọn họ còn nhận được mặt.  

Sáu người này cường tráng khoẻ mạnh, lập tức vây quanh Lý Uyển và cùng ra tay với Lý Uyển khiến cô ta chân tay bấn loạn, không thể nào trụ được, bị đánh bay ra khỏi đó.  

Bịch! Lý Uyển ngã vật ra đất, phun ra cả miệng máu. Cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông đội mũ đẩu đen. Thấy đối phương vẫn thi triển thuật, cô ta càng tức tối hơn.  

Cây Thiên Thần Quả là gốc rễ của nhà họ Lý, đã được nhận định là của nhà họ Lý từ lâu, vả lại giữa các gia tộc cũng có giao ước, sao có thể để cho kẻ khác đụng vào được. Kể cả là người của Phủ Thành Chủ cũng không được.  

“A!”, nghĩ vậy, Lý Uyển thét lên, sức mạnh trong cơ thể lập tức phóng ra ngưng tụ lại giữa trán.  

Từng vân ánh sáng trắng trong suốt xuất hiện trên trán Lý Uyển. Khí tức khủng khiếp được ngưng tụ lại. Cảm nhận được luồng khí tức này, sáu tên hộ vệ kia mặt mày biến sắc, một tên trong đó hạ giọng: “Thiên Nhãn Thuật, sao cô ta có thể biết được Thiên Nhãn Thuật?”  

“Ừm?”, Kim Vô Đạo cũng cảm nhận được cảm giác đâm đau đớn như có kim châm đằng sau. Đó chính điềm báo trước, thể hiện nguy hiểm sắp tới gần.  

Đinh Dũng đứng đó không xa thấy cảnh này thì không khỏi lắc đầu. Cô nàng Lý Uyển này quả không hề biết kiểm soát, cũng không nhìn xem đối phương có bao nhiêu người, vả lại vừa tới đã dùng Thiên Nhãn Thuật, như vậy chẳng khác gì tìm chỗ chết cả.  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng không do dự thêm nữa. Anh sờ vào lớp mặt nạ làm bằng sắt rồi lao như mũi tên lên, tới phía sau Lý Uyển, hai ngón tay khép lại, khẽ điểm vào sau lưng cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.