Chàng Rể Trường Sinh

Chương 286: Vậy chúng ta mau về đi thôi”



“Ừm? Xảy ra chuyện gì rồi?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Kim Vô Đạo đột nhiên như ý thức được điều gì, vội hỏi: “Lẽ nào trong vùng xảy ra điều gì khác thường sao ạ?”  

Đinh Dũng gật đầu, chắp tay ra sau thở dài: “Giang Bắc và Giang Nam đều xảy ra biến cố, gần giống với tình hình của Bắc Cảnh”.  

Tiếp sau đó, Đinh Dũng đem những gì mình biết nói với Kim Vô Đạo. Thực ra anh cũng không hiểu rõ lắm, chỉ là nếu Giang Bắc và Giang Nam xảy ra biến cố thì nhất định sẽ khiến các thế lực ra tay, tới lúc đó thế cục sẽ rất loạn.  

“Vậy chúng ta mau về đi thôi”, Kim Vô Đạo cau mày, trong ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng: “Thế nhưng cũng không thể bỏ mặc nơi này mà không màng, nếu có sự cố gì thì chúng ta cũng không thể chỉ màng tới bản thân mình được”.  

Advertisement

“Con tới đây dùng Cửu Linh Phong Cấm với cái cây này là định làm gì?”, Đinh Dũng nhớ lại việc về Cửu Linh Phong Cấm trước đó nên hỏi: “Cái cây này có gì khác thường?”  

“Haiz…Không phải cái cây khác thường ạ”, Kim Vô Đạo sững người, hít sâu.  

Ông ta quay đầu nhìn về phía cái cây khô cằn kia rồi mới nói tiếp: “Sau khi chúng con tới đây thì phát hiện ra động thực vật ở đây đều dị biến với mức độ khác nhau. Vì không muốn kéo thêm phiền phức nên con mới thương lượng với Tạ Thành Chủ, phong ấn một số vùng đặc thù ở Bắc Cảnh”.  

“Đây chính là một vùng đặc thù”, nói rồi, Kim Vô Đạo rút ra một tấm bản đồ của Bắc Cảnh, bên trên còn đánh dấu rất nhiều màu đỏ, còn núi Phổ Lôi Nhĩ lại có nhiều điểm đỏ tụ lại với nhau.  

Advertisement

“Theo ghi chép, dưới núi Phổ Lôi Nhĩ trấn áp một con quái vật, và phía dưới cái cây kia chính là đôi mắt nó. Vốn dĩ mỗi năm sẽ có Thiên Uy giáng củng cố phong ấn, thế nhưng hai năm trước cái cây kia sau khi bị sét đánh thì lại như cây hạn gặp mùa, không những tạo ra đại đạo mà còn có thể duy trì một phần nhỏ Thiên Uy. Hiện giờ khí tức của cây cổ xưa kia bao trùm, thiên lôi không giáng xuống nữa. Buộc phải tăng cường phong ấn, nếu không sẽ có ngày gặp rắc rối”.  

“Ừm, việc này thì ta biết”, Đinh Dũng gật đầu. Chân núi Phổ Lôi Nhĩ quả thực có thứ gì đó.  

Có điều đó không phải là loài tai hoạ gì mà là con hung thú thời Thượng Cổ. Nghĩ vậy, Đinh Dũng gật đầu nói: “Vậy thì rắc rối rồi. Có điều Cửu Linh Huyết con chuẩn bị e rằng không thể phong ấn nó được”.  

Cửu Linh Phong Cấm nhờ máu của chín loại linh thú hoá thành sức mạnh phong ấn, vì vậy uy lực phong ấn và linh huyết cần dùng có mối liên quan mật thiết với nhau. Hiện giờ trên đời đâu còn linh thú, do vậy Đinh Dũng mới nói cách của Kim Vô Đạo không có tác dụng.  

Muốn mượn máu của dã thú bình thường để phong ấn một con hung thú thời Thượng Cổ thì rõ ràng là đang nằm mơ, đó là điều không thể làm được.  

“Vậy, những gì con biết cũng chỉ có vậy thôi”, nghe sư phụ nói, Kim Vô Đạo cười khổ: “Cả đám người chỗ Phủ Thành Chủ lại càng không hiểu biết gì, vậy sư phụ xem…”.  

Vừa nói, Kim Vô Đạo vừa chắp tay cung kính nhìn Đinh Dũng, đợi câu trả lời của anh.  

Đinh Dũng suy nghĩ một hồi rồi hít vào một hơi thật sâu nhìn về phía phía xe, hồi lâu mới nói: “Ngọn núi này phong ấn nhiều năm rồi, sẽ không dễ gì xảy ra chuyện đâu, chỉ có thực lực tự thân mới đủ mạnh, mới có thể giải quyết được rắc rối”.  

“Đúng rồi, con đột phá lên cảnh giới Tông Sư rồi sao? Con ăn dị quả ở đây à?”, Đinh Dũng đột nhiên nhớ tới vấn đề về thực lực của Kim Vô Đạo, cau mày nói.  

Nhờ vào dị quả mà tiến hoá đột phá không phải là cách tốt, không có gốc rễ tu luyện cần cù thì sau này có muốn tăng tiến cũng chỉ có thể thông qua dị quả. Chưa nói sẽ sinh ra tính lười nhác ỷ lại, thực lực cũng sẽ không hề mạnh, người ở Bắc Cảnh là ví dụ điển hình.  

Cùng tầng cảnh giới Đại Sư nhưng người ở Bắc Cảnh lại không hề có kỹ năng chiến đấu. Trên thực tế nếu bước vào cuộc chiến đấu sống còn thì ngược lại còn phải chịu thiệt thòi.  

“Không có, không có ạ”, nào ngờ nghe Đinh Dũng nói xong, Kim Vô Đạo lại xua tay cung kính nói: “Không có sư phụ chỉ bảo, con đâu dám ăn dị quả tuỳ tiện”.  

“Ừm, chưa ăn là tốt”, Đinh Dũng gật đầu, vừa đi lại thong thả, vừa nói: “Dị quả suy cho cùng cũng là vật bên ngoài, ăn một lần sẽ có lần hai, một khi không có dị quả thì sẽ không thể tăng tiến”.  

“Con tự đột phá được thì tốt”, Đinh Dũng vừa đi vừa trầm ngâm suy nghĩ. Anh rút ra một miếng ngọc bội bên trong túi đựng đồ. Với sức mạnh linh hồn, Đinh Dũng đã ghi chép một phần công pháp bên trong miếng ngọc bội này, sau đó giao cho Kim Vô Đạo, nói: “Đây là công pháp tu luyện cảnh giới Tông Sư, con nhớ chăm chỉ tu luyện, không được bỏ phí. Thời buổi loạn lạc sắp đến, chỉ có tu vi Tông Sư thì hoàn toàn không đủ”.  

“Đa tạ sư phụ”, Kim Vô Đạo vội nhận lấy miếng ngọc bội, ánh mắt vui mừng thấy rõ.  

Sau khi đột phá lên cảnh giới Tông Sư, lại không có công pháp sau đó, ban đầu ông ta định đi tìm Đinh Dũng xin nhưng sau đó vì việc này mà chậm trễ, vả lại ông ta vốn cho rằng cảnh giới Tông Sư cũng chẳng cần dùng ở Bắc Cảnh, không ngờ hiện giờ Bắc Cảnh vì vấn đề dị hoá mà kẻ mạnh ngày càng nhiều.  

Vả lại Tuyết Quái ở đây cũng không dễ đụng vào. Chúng còn mạnh hơn dã thú thông thường rất nhiều. Kể cả một Tông Sư như ông ta thì cũng có lúc rơi vào bất lực. Trước khi tới đây, con Tuyết Quái tấn công ông ta nên ông ta đã phải hi sinh tính mạng của hai thuộc hạ nên mới thoát thân được.  

Quay lại dưới cây Thiên Thần Quả, Lý Uyển cũng đã nói rõ thân phận với sáu người của Phủ Thành Chủ. Biết được Lý Uyển chính là con cưng của gia chủ nhà họ Lý thì sáu người này mới thở phào.  

“Thưa ông, hiện giờ chúng ta nên làm thế nào?”, thấy Đinh Dũng và Kim Vô Đạo quay về, sáu hộ vệ kia liền đi tới, nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt cảnh giác rồi lại nhìn sang Kim Vô Đạo: “Phong Cấm còn có thể tiếp tục không?”  

“Phong Cấm ở đây…”, Kim Vô Đạo không trả lời mấy người đó luôn mà nhìn sang Đinh Dũng.  

“Đã chôn rồi thì hoàn thành Phong Cấm tránh để vết máu kia gây ra rắc rối”, nói tới đây, Đinh Dũng nhìn sang Lý Uyển: “Cô còn cần Thiên Thần Quả nữa không?”   

“Cần”, mắt Lý Uyển sáng lên, vội rút ra một tờ giấy trong ngực, nói: “Giúp tôi, trấn tờ giấy này lên thân cây Thiên Thần Quả, tôi đi hái quả”.  

“Không phải rắc rối như vậy”, Đinh Dũng thẫn thờ một lát, nhìn Lý Uyển với ánh mắt kỳ quái, sau đó anh di chuyển.  

“Đừng đi tới đó, sẽ chết đấy”, Lý Uyển tái mặt, vội tiến lên trước kéo Đinh Dũng lại: “Cây Thiên Thần Quả này có uy lực của sấm sét, không thể hái quả trực tiếp được, nếu không sẽ bị sét đánh chết”.  

Dứt lời, có lẽ là do Đinh Dũng đi tới quá gần nên chạc cây màu xanh kia đột nhiên khẽ lay, một luồng uy lực phóng ra khỏi nó, từng luồng điện màu tím phóng về phía Đinh Dũng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.