“Lần trước khi xử lý công trình của tập đoàn Hàn Thị…”, nghe bố mình nói vậy, Viên Thiếu Khang vội quay đầu lại nói với giọng gượng gạo.
Hắn không ngờ bố mình đột nhiên lại nhắc tới Hàn Phương Nhiên, lúc này hắn không biết phải xử trí sao. Trước đó việc hắn gây rối ở công trường bắt người đã che giấu Viên Thiên Hàng rồi.
“Được rồi, việc con làm có gì mà bố không biết”, thấy bộ dạng đó của Viên Thiếu Khang, Viên Thiên Hàng trợn mắt với hắn, cố bày ra bộ dạng nghiêm túc rồi nói tiếp: “Bố không quan tâm con bắt nó vì lý do gì nhưng nó đã là vợ Đinh Dũng, dùng nó để ép Đinh Dũng mới là lựa chọn tốt nhất”.
“Bảo nó liên hệ với Đinh Dũng, ép thằng đấy từ Bắc Cảnh quay về, tới lúc đó chúng ta bày ra thiên la địa võng…”, nói tới đây Viên Thiên Hàng dừng lại nhưng miệng lại nhếch lên cười đầy bí hiểm.
Nghe vậy, Tư Đồ Phi nãy giờ im lặng thì liền bật cười nhìn hai người nói: “Đinh Dũng? Chính là cái tên giúp nhà họ Trương đối phó với Hội Hắc Mã, nơi nào cũng ra mặt đối đầu với hai bố con em sao?”
Advertisement
“Vâng ạ, bác Tư Đồ, chính là hắn”, nói tới Đinh Dũng, ánh mắt Viên Thiếu Khang lại rõ vẻ hằn học. Hắn có mối thâm thù với Đinh Dũng. Nếu không phải vì Đinh Dũng thì trước đó hắn cũng không bị gãy chân, suýt thì không thể ngẩng mặt lên ở thành phố Kim Châu này.
Viên Thiên Hàng mặt cũng tối sầm cả lại, gật đầu, nghiến răng nói: “Tên này cũng rất có bản lĩnh, tới lúc đó chúng ta phải bày ra thiên la địa võng khiến hắn phải đền tội”.
“Sau khi bắt được hắn, chúng ta có thể hỏi ra tình hình của Bắc Cảnh, vả lại em nghi ngờ tên này còn tới Bắc Cảnh để tìm dị quả”, nói xong Viên Thiên Hàng ngừng lại một chút, nhìn Viên Thiếu Khang: “Thiếu Khang, giờ con đi sắp xếp bảo cô ta gọi điện cho Đinh Dũng, bảo hắn trong vòng ba ngày phải quay về”.
“Bố yên tâm ạ, giờ con đi làm ngay”, Viên Thiếu Khang gật đầu nhìn sang Tư Đồ Phi, cung kính nói: “Bác Tư Đồ, bác ngồi chơi nhé ạ”.
Advertisement
“Ừ, cháu đi đi”, việc này liên quan đến dị quả, Tư Đồ Phi còn nóng lòng hơn, đâu thể ngăn cản.
Cứ nghĩ tới thông tin sắp có được dị quả, thậm chí có khả năng sẽ đoạt được dị quả mà Tư Đồ Phi không khỏi cảm thấy hứng khởi.
Ở một nơi khác, sau khi ra khỏi phòng khách, mặt Viên Thiếu Khang lại tôi độc hơn. Hắn đã muốn đối phó với Đinh Dũng từ lâu, chỉ là không ngờ đến bố hắn và bác Tư Đồ cũng đều nhằm vào Đinh Dũng. Lần này thì hay rồi.
Đặc biệt, chỉ cần nghĩ tới sự lợi hại của Tư Đồ Phi, sau khi Đinh Dũng quay về, nhất định sẽ không thể thoát khỏi bàn tay Tư Đồ Phi. Nghĩ tới đây, Viên Thiếu Khang lại không nhịn được cười. Hắn như thể trông thấy cảnh tượng Đinh Dũng quỳ xuống đất xin tha vậy.
Chẳng mấy chốc, Viên Thiếu Khang đã lên tới tầng trên. Hắn chắp tay ra sau nhìn tên hạ nhân đứng ở cửa: “Bên trong có động tĩnh gì không?”
“Thiếu gia, bên trong rất yên ắng, không có bất cứ động tĩnh gì”, nghe Viên Thiếu Khang nói vậy, tên người làm vội cung kính đáp lời.
“Được rồi, lui xuống đi”, Viên Thiếu Khang hài lòng gật đầu, vội vàng mở cửa bước vào.
Bên trong phòng tối như hũ nút, Viên Thiếu Khang thấy thế thì cau mày hỏi: “Phương Nhiên, sao không bật đèn?”
Căn phòng tối đen yên ắng lạ thường. Viên Thiếu Khang mặt mày biến sắc, vội lao tới bức tường bật đèn lên.
Cửa sổ tầng thượng đang mở, bên trong phòng trống trơn, Viên Thiếu Khang tái mặt, nhanh chóng tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Bên dưới đen ngòm, căn bản không nhìn ra được gì.
Hàn Phương Nhiên không thể mọc thêm cánh mà bay được. Lẽ nào cô ấy nhảy từ trên đây xuống rồi? Nghĩ tới khả năng này, Viên Thiếu Khang chợt rùng mình. Đây là tầng năm, nhảy từ tầng năm xuống thì có khác gì tìm đến cái chết đâu?
Hắn vừa nhận được mệnh lệnh của bố hắn mà lúc này Hàn Phương Nhiên chết rồi thì chắc chắn sẽ bị bố hắn mắng chửi, vả lại mọi kế hoạch đối phó với Đinh Dũng bàn bạc trước đó cũng không thể tiền hành.
Điều quan trọng nhất là hắn khao khát có được Hàn Phương Nhiên không phải ngày một ngày hai. Bao ngày tháng, hắn vẫn luôn ôm ấp hi vọng. Lần này cơ hội tốt như thế tới, hắn còn chưa kịp hưởng thụ gì, sao có thể để Hàn Phương Nhiên chết như vậy được.
“A!!! Khốn nạn, ăn hại”, Viên Thiếu Khang hét rống, chạy nhanh ra ngoài, vừa hay gặp tên người làm ban nãy, hắn đạp ngay tên này bay ra khỏi đó.
“Loại ăn hại”, sau khi đạp tên kia đi, Viên Thiếu Khang mặt mày lạnh lùng đi ra ngoài.
“Thiếu Khang, sao vậy?”, thấy Viên Thiếu Khang vội vã đi xuống, Viên Thiên Hàng đang nói chuyện với Tư Đồ Phi thì lên tiếng hỏi.
Viên Thiếu Khang nghe vậy thì dù cơn giận bốc lên, hắn cũng không dám bất kính, vả lại Tư Đồ Phi còn ở bên, hắn vội cúi đầu nói: “Bố, không ổn rồi, con tiện nhân đó chạy rồi”.
“Cái gì?”, Viên Thiên Hàng đứng phắt dậy.
Tư Đồ Phi cũng đứng dậy theo, mặt mày tối sầm cả lại: “Cháu nhốt nó ở đâu, ai thả nó đi?”
“Con nhốt trong biệt thự của nhà mình, vừa rồi con lên kia, nó đã nhảy ra khỏi cửa sổ chạy mất rồi”, nói tới đây, Viên Thiếu Khang vội chỉ ra ngoài cửa: “Cô ta nhảy từ tầng năm xuống, e rằng…”
“Con đi xem xem”, nói rồi, Viên Thiếu Khang không đợi bố mình lên tiếng, cứ thế chạy xộc ra ngoài.
Viên Thiên Hàng tối sầm mặt nhìn Tư Đồ Phi. Vừa rồi bọn họ còn đang thảo luận đối phó với Đinh Dũng thế nào, giờ con tốt trong tay lại chạy mất, sao bọn họ có thể vui cho nổi.
Sau khi Viên Thiếu Khang ra khỏi cửa, hắn tới đằng sau biệt thự và trông thấy Hàn Phương Nhiên đang nằm trong hoa viên của biệt thự. Lúc này mặt cô đầy máu, mắt nhắm nghiền.
“Người đâu, mau tới đây”, thấy cảnh này, Viên Thiếu Khang lại trỗi lên hi vọng. Hắn vừa hét rống lên, vừa xông tới: “Hàn Phương Nhiên, Đinh Dũng có gì tốt, tại sao em thà chết chứ không theo anh”.
“Anh sẽ không để em chết. Dù không có được trái tim của em thì anh cũng phải có được cơ thể em”, Viên Thiếu Khang như kẻ điên. Hắn ôm lấy Hàn Phương Nhiên dậy, cắn răng rít lên: “Anh tuyệt đối sẽ không để em chết, cho dù mất bao nhiêu tiền anh cũng sẽ cứu em. Anh sẽ cho em thấy tên Đinh Dũng đó bị anh dày vò thế nào, anh phải cho em thấy hắn quỳ xuống xin anh tha làm sao?”