Chàng Rể Trường Sinh

Chương 291: Sao anh biết?”



“Trời ơi”, cô gái kia không khỏi kinh ngạc, lùi về sau, bụm miệng thét lên: “Sao lại thế này?”  

Trong lớp màng mỏng màu đen xám trên tường chính là một thi thể đang nhắm nghiền mắt. Thi thể này có làn da hãy còn “căng mịn”, đó là một nam thanh niên.  

“Đây không phải là tên tiểu tử mà hai ngày trước đi vào đây cùng chúng ta sao?”, đúng lúc này một người đàn ông khác ngạc nhiên lên tiếng: “Tôi còn nhớ rất rõ tên tiểu tử này đụng phải tôi, suýt chút nữa còn bị tôi cho một trận”.  

“Sao lại chết rồi chứ?”, vừa nói, người đàn ông kia lại vừa lẩm bẩm, vội nhìn xung quanh: “Sao tôi lại thấy xung quanh u ám thế này nhỉ?”  

Kim Vô Đạo và Đinh Dũng từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng. Cả hai người chăm chú quan sát thi thể này với vẻ mặt khác thường.  

Thi thể này trông như còn sức sống vậy, gần như không thấy có bất cứ điều gì khác thường. Nếu không phải nhắm mắt và bị treo trên bức tường trong động thì người ta còn không thể nhận ra người này đã chết.   

Advertisement

“Sư phụ, người xem, sắc mặt người này không hề tỏ ra đau đớn, cũng không có dấu hiệu của sự vùng vẫy”, đúng lúc này, Kim Vô Đạo đột nhiên chỉ về phía thi thể, nói: “Con đoán, trước khi chết cậu ta không phải trải qua cảm giác đau đớn, thậm chí còn không biết mình đã chết rồi”.  

“Cương Thi Thảo?”, nghe Kim Vô Đạo nói vậy, Đinh Dũng chợt sáng mắt lên.  

Kim Vô Đạo gật đầu, mặt tối sầm lại nhìn xác chết trước mặt, nói: “Chết mà không để lại dấu tích gì thế này chỉ tồn tại ở Bắc Cảnh”.  

“Nếu như gặp ở chỗ chúng ta thì con lại sẽ không đoán như vậy”, nói rồi, Kim Vô Đạo khẽ cười nhìn Đinh Dũng.  

Advertisement

Từ đầu tới cuối, sắc mặt Đinh Dũng vẫn rất thản nhiên. Kể cả nghe Kim Vô Đạo nói vậy thì anh vẫn không hề thay đổi sắc mặt. Trong đôi mắt sâu thẳm kia của Đinh Dũng lại như có thêm ánh nhìn đầy tự tin. Đinh Dũng nói: “Chưa chắc, con đừng quên mọi thứ ở đây đều đã tiến hoá”.  

Cương Thi Thảo là do một loại thực vật ký sinh thâm nhập vào cơ thể sống của con người và sinh trưởng trong cơ thể đó nên khi tới giai đoạn trưởng thành, nó sẽ thoát ra khỏi xác chết đó, gần giống với Đông Trùng Hạ Thảo, có chút cảm giác như Đông Nhân Hạ Thảo.  

Có điều trong xã hội hiện giờ, các loại thiết bị quét đều rất phát triển, sau khi cơ thể con người phản ứng không thích nghi thì có thể phát hiện ra ngay lập tức. Chúng còn chưa kịp sinh trưởng đã bị giết sạch rồi.  

Loại Cương Thi Thảo này còn một tên gọi khác dễ nghe hơn là Tiếu Nhan Thảo.  

Đặc điểm nổi trội nhất của Cương Thi Thảo chính là Ký Chủ bị Cương Thi Thảo ký sinh ở giai đoạn cuối không những không cảm nhận được đau đớn mà ngược lại trong nội tâm lại thấy hưng phấn vô cùng, miệng không ngừng cười và cứ cười liên lục cho tới chết.  

“Lẽ nào cái thứ thế này còn có thể tiến hoá sao ạ?”, Kim Vô Đạo nhướng mày, mặt nghiêm hẳn lại.  

Cái thứ được gọi với tên Cương Thi Thảo này vốn dĩ vô cùng nguy hiểm. Nếu như tiến hoá rồi thì có trời mới biết nó sẽ biến thành loại thế nào cho nên nhất thời, đến cả Kim Vô Đạo cũng còn thấy sởn tóc gáy.  

Ngược lại, những người khác vì không biết Cương Thi Thảo là gì nên không cảm thấy như Kim Vô Đạo.  

Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn tất cả mọi người. Kim Vô Đạo lập tức dẫn mọi người lùi sau nửa bước, chỉ để lại mình Đinh Dũng đứng trước thi thể kia.  

“Chúng ta còn chưa biết có phải là Kim Thể Thảo không, thế nhưng…”, khi những đốm lửa cháy rực còn vang lên những tiếng kêu lộp bộp, Đinh Dũng nhìn vào thi thể, hồi lâu mới lên tiếng: “Thôi bỏ đi, đi tiếp về phía trước”.  

Vốn dĩ anh định phân tích và mổ xẻ thi thể này nhưng nghĩ tới ở đây còn có hai người con gái nữa nên Đinh Dũng bỏ đi ý định, đặc biệt là Lý Uyển ở đây, tới lúc đó lại hét ầm lên nên rất rắc rối.  

Nghe Đinh Dũng nói vậy, cả đám người mặt nhìn nhau ngơ ngác, chỉ có Kim Vô Đạo như ý thức được điều gì, vội đi theo.  

Tất cả lại di chuyển về phía trước. Hang động này ngoằn nghoèo khúc khuỷu, càng đi vào bên trong, xung quanh càng yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng bước chân và tiếng thở vang lên. Bầu không khí này rất dễ khiến người ta phải lo âu.  

Quả nhiên, chăng mấy chốc đã có một người đàn ông tỏ ra lo lắng: “Nơi quỷ quái này rốt cục sâu đến đâu chứ?”  

“Ai mà biết được. Mặc dù bản đồ đánh dấu nơi này rồi nhưng chưa ai từng tời đây”, cô gái đi phía trước lắc đầu an ủi: “Có lẽ sắp tới nơi cuối cùng rồi, lẽ nào còn có thể thông tới tâm trái đất?”  

Cô ta vừa dứt lời, phía trước chợt vang lên tiếng hét thất thanh. Lý Uyển nhanh chóng lùi về sau, đâm sầm vào người Tống Long.  

“Ở đây lại có thêm một cái nữa”, Tống Long chỉ vào bức tường cau mày nói.  

Nghe Tống Long nói vậy, Lý Uyển vội ôm ngực, liếc sang Tống Long mà làm bộ dạng nôn ói: “Anh hét cái gì thế, làm tôi giật cả mình, lại là cái gì cơ?”  

“Tiếp tục đi đi, sắp tới cuối hang động rồi”, Đinh Dũng quay đầu nhìn tỏ vẻ mất hứng.  

Trên tường lại có phần lồi ra màu đen xám, giống hệt với thi thể ban nãy. Mặc dù cách chết của những người này rất dị thường nhưng Đinh Dũng lại không hề tỏ ra hoang mang vội vàng. Tới cuối hang động, mọi thứ sẽ tỏ tường thôi.  

“Sao anh biết?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Lý Uyển ở bên sững người hỏi lại: “Có phải anh từng tới đây không?”  

“Không”, nói rồi, Đinh Dũng không quay đầu lại mà cứ thế di chuyển về phía trước.  

Thấy bộ dạng đó của Đinh Dũng, Lý Uyển hậm hực nghiến răng nhưng không nói thêm gì, chỉ khi không ai chú ý đến, cô ta mới nhe răng giơ vuốt ra sau lưng Đinh Dũng.  

Dù gì cô ta cũng là đại tiểu thư của nhà họ Lý, đi tới đâu cũng đều được người ta coi trọng. Từ Bắc Cảnh tới Giang Bắc, có ai mà không theo đuổi cô ta. Thế nhưng Đinh Dũng lại tỏ thái độ thờ ơ với cô ta, điều này rõ ràng đã làm tổn thương tới sự tự tôn của Lý Uyển. Cô ta đột nhiên hoài nghi về dung mạo của mình rồi lại nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt thắc mắc. Không biết Đinh Dũng có phải trai thẳng hay không?  

Cả đoàn người bắt đầu trầm lắng hẳn. Trong lòng ai nấy đều cảm thấy nặng nề nhìn về bóng hình Đinh Dũng đang di chuyển nhanh như bay về phía trước mà không khỏi trầm trồ về sự dũng cảm của Đinh Dũng.  

Trên thực tế bọn họ cũng không biết một điều rằng Đinh Dũng quá quen với những hoàn cảnh thế này rồi. Thời Thượng Cổ, khi theo Nữ Oa, từ Cửu U sâu thăm thẳm cho đến Thiên Sơn cheo leo, chẳng nơi nào dễ chịu hơn nơi này cả.  

“Nữ Oa Đại Thần…”, nghĩ tới đây, trong lòng Đinh Dũng lại không khỏi cảm thán.  

Bao nhiêu năm rồi, anh đã quên Nữ Oa Đại Thần trông thế nào rồi, chỉ có thể nhớ mơ màng về bóng hình Nữ Oa là một người rất xinh đẹp, đẹp hơn tất cả mọi nữ nhân trên thế gian.  

“Đây là gì?”, đúng lúc này, tiếng nói của mấy người phía Tống Long kéo Đinh Dũng về với thực lại. Anh định thần lại nhìn về phía trước. Trong khoảng không tối mịt kia lúc này lại có điểm sáng nhỏ xuất hiện giống như hình ảnh của một con đom đóm vậy.  

Thấy điểm sáng này, Đinh Dũng mới cau mày. Anh lập tức ngẩng đầu nhìn và có thể lờ mờ nhìn thấy bức tường ở phía trước. Đã tới cuối động rồi.  

“Tất cả mọi người đừng di chuyển, bịt mũi và miệng lại, không được chạm vào điểm sáng kia”, Đinh Dũng nhớ tới xác chết trên vách tường trong hang động, anh nhanh chóng di chuyển về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.