Chàng Rể Trường Sinh

Chương 294: Quỳ xuống cho tôi”



Núi Phổ Lôi Nhĩ vốn dĩ yên ắng thì đột nhiên chấn động. Màn sáng như lớp sương mờ kia lăn tăn gợn, kéo theo sự chú ý của tất cả các thế lực bên ngoài.  

Đặc biệt là nhà họ Lý lập tức có người vội vã chạy vào trong nhà bạt.  

“Gia chủ, không ổn rồi, màn sáng trong núi Phổ Lôi Nhĩ có bất thường”, người kia chạy vào trong nhà bạt nhìn một người đàn ông trung tuổi đang ngồi khoanh chân trong đó rồi quỳ xuống cung kính lạy mà nói.  

Nghe thuộc hạ bẩm báo, người đàn ông kia mở mắt, cau mày hỏi lại: “Có chuyện gì?”  

“Tôi cũng không biết, giống như có người nào ở trong đó phá bỏ kết giới vậy”, người kia lắc đầu, sau đó chỉ dám nói ra phỏng đoán chứ không khẳng định.  

Người đàn ông trung tuổi kia nghe xong thì rõ vẻ hoài nghi. Ông ta hít sâu một hơi, đứng dậy, giơ tay mang theo khí thế vô hình: “Dẫn ta đi xem xem”.  

Advertisement

Ra khỏi nhà bạt, trong ánh mắt ông ta rõ vẻ âu lo: “Uyển Nhi, con không được xảy ra chuyện gì đâu đấy”.  

Người đàn ông trung tuổi này chính là Lý Chiến, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lý. Ban đầu ông ta đã ra lệnh không cho người của gia tộc tham gia Vây Bắt nhưng không ngờ mới chỉ bế quan có hai ngày mà con gái ông ta đã lén dẫn người vào núi Phổ Lôi Nhĩ.  

Khi ông ta biết tin thì đã muộn, chỉ đành dẫn người trực chờ ở đây, chỉ lo con gái gặp phải biến cố gì.  

Khi ông ta tới lối vào núi thì nơi này đã có không ít người tụ tập, trong đó có ba thế lực dẫn đầu, lần lượt là ba gia tộc đừng đầu thành Phổ Lôi Nhĩ.  

“Anh Lý, không ngờ anh lại đích thân đến đây”, một người của nhà họ Bắc Dã thấy Lý Chiến xuất hiện thì không khỏi ngạc nhiên.  

Advertisement

Hai người khác cũng tỏ ra kinh ngạc, không ngờ gia chủ nhà họ Lý lại đến đây. Ba người bọn họ đều là người của các gia tộc, lần này bọn họ nhận lệnh đến đây, và không cùng đẳng cấp với Lý Chiến.  

“Tôi tới đây xem thôi”, Lý Chiến nhếch miệng cười.  

Đúng lúc này màn sáng kia lại một lần nữa xao động, đồng thời một âm thanh rất lớn truyền từ bên trong ra ngoài. Mặc dù hai bên được ngăn cách bởi màn sáng kia, âm thanh cũng đã được giảm đi rất nhiều nhưng khi đến tai mọi người thì vẫn không khỏi khiến người ta đinh tai nhức óc.  

“Lẽ nào bên trong thật sự có người phá được kết giới?”, thấy màn sáng kia xao động, ông già của nhà họ Bắc Dã bật cười, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh khi: “Màn sáng này đến cậu và tôi còn chẳng phá được thì người bên trong đừng mong phá được kết giới. Đúng là ngu xuẩn”.  

“Có điều người có thể khiến cho màn sáng xao động thế này thì thực lực chắc chắn không vừa”, nghe ông già tộc Bắc Dã kia nói, hai người còn lại liền gật đầu.  

Duy chỉ có Lý Chiến từ đầu tới cuối không hề lên tiếng. Vốn dĩ ông ta cũng không lo lắng cho lắm vì dù sao thực lực của Lý Uyển cũng là Đại Sư rồi, vả lại còn dẫn theo hộ vệ bên cạnh. Mặc dù ông ta cho rằng trong núi Phổ Lôi Nhĩ lần này có biến cố nhưng không ngờ lại có người mạnh đến mức có thể khiến màn sáng này thay đổi như vậy. Thực lực chắc chắn không kém gì ông ta.  

Ông ta chính là người năm xưa đích thân thử phá bỏ màn sáng này. Kể cả là dùng hết thực lực của Lý Chiến thì e rằng cũng rất khó phá bỏ kết giới.  

Trong núi Phổ Lôi Nhĩ lại xuất hiện một người mạnh thế này thì khó có thể biết được chắc chắn sự an nguy của Lý Uyển, cũng không biết hiện giờ con gái ông ta thế nào rồi. Lý Chiến càng nghĩ càng sốt ruột.  

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên khủng khiếp, ngay sau đó là trận gió lớn nổi lên. Lý Chiến vội lùi về sau.  

Ba người còn lại lập tức lùi về sau nhưng thuộc hạ của bọn họ lại không may mắn như vậy, cứ thế bị cơn gió kia quật ngã.  

Tách, tách! Một loạt âm thanh vang lên. Màn bạc giống như lớp gương sáng loáng kia đột nhiên xuất hiện kẽ nứt, ngay sau đó, kẽ nứt kia lan rộng dần. Một bóng người bước ra, đi ra khỏi núi Phổ Lôi Nhĩ.  

Thấy cảnh này, mấy người phía Lý Chiến sững sờ, đặc biệt là ông già của tộc Bắc Dã. Sau khi thấy Đinh Dũng còn trẻ như vậy, ông ta lập tức xông lên.  

Theo ông ta thấy, Đinh Dũng còn trẻ như vậy thì không thể dựa vào thực lực mà phá bỏ kết giới. Ông ta nhất định phải tìm cách phá bỏ kết giới. Nếu như có thể tìm được cách thì rõ ràng sau này bọn họ có thể tuỳ ý ra vào núi Phổ Lôi Nhĩ rồi.  

“Bắt lấy hắn”, những người còn lại cũng nghĩ như vậy. Trong chớp mắt, bốn người đều xông về phía Đinh Dũng.  

Mặc dù ông già của tộc Bắc Dã kia là người đầu tiên xông lên nhưng tốc độ của Lý Chiến lại nhanh hơn. Sau đó, Lý Chiến đã vượt xa ông ta, cứ thế tới trước mặt Đinh Dũng. Lý Chiến vung tay phải toan bóp cổ Đinh Dũng.  

“Muốn chết”, Đinh Dũng vừa ra ngoài đã bị tấn công bất ngờ thế này nên càng tức tối hơn bao giờ hết. Anh không thể kiềm chế dã tâm giết người được nữa. Lúc này Đinh Dũng không hề né tránh mà ngược lại còn lạnh lùng hơn. Anh giơ tay, tay nắm lại thành nắm đấm, đấm vào lòng bàn tay Lý Chiến.  

“Ngu xuẩn”, thấy cảnh này, ông già tộc Bắc Dã kia bật cười lạnh lùng.  

Lý Chiến là người có khả năng chiến đấu hàng đầu ở thành Phổ Lôi Nhĩ, thực lực của Lý Chiến còn hơn cả ông ta, thế mà chỉ một mình Đinh Dũng lại dám đối đầu với Lý Chiến mà không màng sống chết như vậy.  

Nghĩ vậy, ông già kia nhếch miệng cười một nụ cười hết sức tàn nhẫn, như thể đã trông thấy cảnh Đinh Dũng bị đánh bay ra ngoài, thân hình máu me be bét vậy.  

Đúng lúc này, từng bóng người bước ra khỏi màn bạc bị tách lìa, Lý Uyển cũng ở trong số đó.  

Cô ta vừa ra ngoài liền nghe thấy những âm thanh khác thường. Cô ta nhìn thấy bố mình đang lảo đảo lùi về sau mấy bước mới đứng vững được, còn Đinh Dũng vẫn đứng nguyên tại chỗ, cơ thể không hề di chuyển, đến chân cũng không nhấc lên.  

“Quỳ xuống cho tôi”, ông già kia đột nhiên nhân cơ hội đó xuất hiện phía sau Đinh Dũng, túm lấy gáy Đinh Dũng.  

“Cẩn thận”, Lý Uyển hét lên còn Kim Vô Đạo và Tống Long lập tức lao ra.  

Bịch! Đinh Dũng không hề để ý tới bằn tay đằng sau gáy mình, cứ thế quay người tung một đấm vào bụng ông già kia.  

Ông ta như không ngờ Đinh Dũng lại ngó lơ lực đạo của mình. Nên biết rằng khi bóp cổ Đinh Dũng, ông ta đã dùng hết sức rồi, thế mà Đinh Dũng lại không hề hấn gì.  

“Không được cử động, tôi xem ai dám đến”, Kim Vô Đạo và Tống Long đứng bên Đinh Dũng, nhìn chằm chằm vào hai người còn lại mà hắng giọng: “Các người muốn làm gì?”  

“Các người là ai?”, thấy Đinh Dũng và Kim Vô Đạo, hai người kia liền dừng bước, cau mày hạ giọng nạt nộ.  

Lý Chiến cũng kiềm chế cơn giận trong lòng, nhìn sang Lý Uyển nói: “Uyển Nhi, con không sao chứ? Mau về nhà đi”.  

“Con không sao”, Lý Uyển lè lưỡi, quay đầu nhìn Đinh Dũng rồi chạy tới bên Lý Chiến, cười hi hi: “Bố, con xin lỗi, lần tới con không dám vậy nữa”.  

“Hừ, đây là lần thứ mấy rồi”, Lý Chiến bất lực nói.  

Lúc này, Đinh Dũng và mấy người phía Kim Vô Đạo đã bị người của ba đại gia tộc bao vây, đặc biệt là ông già của tộc Bắc Dã, mặt mày tối sầm cả lại. Ông ta nhìn Đinh Dũng chằm chằm: “Các người là ai, tại sao lại trà trộn vào ngọn núi này?”    

“Chúng tôi là ai thì liên quan gì tới cậu?”, Kim Vô Đạo hắng giọng.  

Vốn dĩ thân phận của ông ta chẳng có gì mà phải che giấu, thế nhưng nếu không phải do Thành Chủ của thành Phổ Lôi Nhĩ không muốn tiết lộ việc này ra ngoài, tránh gây hoang mang thì Kim Vô Đạo cũng không muốn giấu thân phận làm gì.  

“Hừ, hậu bối của chúng tôi còn ở trong đó, các người lại chạy ra ngoài trước, e rằng mưu đồ bất chính”, ông già tộc Bắc Dã kia lên giọng nhìn Đinh Dũng với ánh mắt tôi độc mà nói: “Các vị, bắt bọn họ lại, tra khỏi cho nghiêm”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.