Chàng Rể Trường Sinh

Chương 314: Anh là ai?



Sau khi rời khỏi biệt thự Thanh Thành Sơn, Đinh Dũng không về lại biệt thự chữ Thiên nữa mà đi thẳng về nhà ở Kim Châu, nghiên cứu quả Linh Căn cả một đêm.  

Sáng hôm sau, Đinh Dũng không đợi thêm được nữa, chỉ mong nhanh chóng về bệnh viện. Nghiên cứu cả đêm, dù vẫn không hiểu rõ rốt cục quả Linh Căn có tác dụng gì nhưng theo như kinh nghiệm của Đinh Dũng thì quả Linh Căn này kết được nhờ linh khí của Thanh Thành Sơn nên nếu dùng nó để hồi phục lại não bộ có lẽ cũng không phải là việc khó.  

Vừa nghĩ, Đinh Dũng vừa nhanh chóng đến viện.  

“Ừm? Người đâu?”, Đinh Dũng cau mày, sau khi vào phòng bệnh của Hàn Phương Nhiên, Đinh Dũng phát hiện không có ai trong đó, còn thành viên nhà họ Trương trước đó được sắp xếp bảo vệ Hàn Phương Nhiên thì không thấy tăm hơi đâu nữa.  

Mặt Đinh Dũng tối sầm lại, niềm vui trước đó có được quả Linh Căn đã biến mất hoàn toàn, anh rút điện thoại ra gọi vào số Hàn Thành Sơn.  

Advertisement

Tút, tút, tút…  

Mặc dù điện thoại vẫn kêu nhưng không ai nghe máy. Đúng lúc này, một hộ lý đi tới, thấy Đinh Dũng thì hỏi với vẻ thắc mắc: “Anh làm gì thế? Anh tìm ai sao?”  

“Bệnh nhân ở phòng này đâu rồi?”, Đinh Dũng cau mày hỏi lại.  

Cô hộ lý kia vừa định lên tiếng thì đột nhiên thấy bộ dạng đó của Đinh Dũng, cô ta giật mình sợ hãi, vô thức lùi sau, chỉ vào Đinh Dũng mà kinh hãi: “Là, là anh!”  

Advertisement

“Anh chính là người hôm đó, hôm đó giết…”, cô hộ lý kia lên tiếng nhưng cô ta còn chưa nói xong đã cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Đinh Dũng nên vội bụm miệng, nói lái đi: “Tôi chưa từng thấy gì cả, tôi, tôi không biết gì cả”.  

Ban đầu khi Đinh Dũng đại khai sát giới trong bệnh viện, cô hộ lý này cũng cùng với những y bác sĩ khác đang giúp Viên Thiếu Khang xử lý vết thương và tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu me đó, lúc này lại một lần nữa gặp lại Đinh Dũng khiến cô ta ngây người.  

Đinh Dũng hít sâu, cố gắng trấn tĩnh, nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô, tôi chỉ muốn biết bệnh nhân nằm giường này đi đâu rồi”.  

“Chuyển, chuyển viện rồi”, nghe vậy, cô hộ lý kia mới thở phào.  

Trước đó sau khi Đinh Dũng đại khai sát giới ở bệnh viện xong thì đã có người lập tức xử lý hiện trường. Hiện giờ Đinh Dũng có thể đứng ở đây bình thường thế này đương nhiên là có người đã dẹp yên mọi chuyện. Cô hộ lý kia biết Đinh Dũng không phải là người mà mình có thể đụng đến nên vội đem mọi chuyện mình biết nói với Đinh Dũng.  

Hoá ra ban ngày, khi Đinh Dũng chưa đi được bao lâu thì vị bác sĩ mà Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn nhờ bạn bè tìm ở nước ngoài đã trở về nên đã đưa Hàn Phương Nhiên ra khỏi viện chuyển tới bệnh viện khác.  

“Thế nhưng cụ thể là viện gì thì tôi không biết”, không đợi Đinh Dũng hỏi, cô hộ lý kia đã nói trước.  

Nghe vậy, Đinh Dũng chỉ đành gật đầu: “Tôi biết rồi, đây là số điện thoại của tôi, giúp tôi nghe ngóng, có tin tức gì lập tức thông báo cho tôi”, nói rồi, Đinh Dũng để lại số điện thoại của mình rồi quay người ra khỏi viện.  

Sau khi thấy bóng Đinh Dũng rời đi, cô hộ lý kia ngồi phịch xuống cái giường bên cạnh, chỉ cảm thấy toàn thân mồ hôi đầm đìa.  

Sau khi Đinh Dũng ra khỏi viện, anh đi thẳng đến bệnh viện Nhân Dân Số Một, theo suy nghĩ của anh thì Hàn Thành Sơn có muốn chuyển viện cho Hàn Phương Nhiên thì nhất định sẽ chuyển tới viện tốt nhất, và bệnh viện Nhân Dân Số Một là một trong ba bệnh viện top đầu ở thành phố Kim Châu.  

Trên đường đi, Đinh Dũng vẫn không ngừng gọi điện cho Hàn Thành Sơn. Ban đầu không ai nghe máy nhưng sau đó thì lại trong trạng thái tắt máy, điều này khiến sắc mặt Đinh Dũng tối sầm cả lại.  

Đinh Dũng rất nhanh chóng đã lên xe đến bệnh viện Nhân Dân Số Một. Anh không hề do dự, cứ thế lạnh lùng đi vào viện, hỏi: “Xin hỏi có bệnh nhân nào tên là Hàn Phương Nhiên vào đây không?”  

“Anh là ai?”, nghe Đinh Dũng hỏi vậy, một nữ nhân viên bệnh viện lắc đầu, nói: “Xin lỗi, thông tin bệnh nhân được bảo mật, chúng tôi có quy định nên không thể tuỳ tiện tiết lộ được”.  

“Tôi là người nhà bệnh nhân, hiện tại tôi không thể liên lạc được với cô ấy”, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh và nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Hi vọng cô giúp tôi, giúp tôi kiểm tra xem có ai là Hàn Phương Nhiên vào đây không?”  

“Cô chỉ cần giúp tôi kiểm tra xem rốt cục cô ấy có ở viện này hay không là được, không cần nói số phòng bệnh”, nói tới đây, Đinh Dũng sợ cô nhân viên kia vẫn không đồng ý nên rút ra hai tờ tiền màu đỏ nhét vào tay cô ta.  

Thấy vậy, cô nhân viên kia sáng mắt lên, cô ta nhìn trước ngó sau mới khẽ giọng: “Chỗ chúng tôi có quy định, thật sự không thể nói cho anh, có điều sáng sớm nay, viện chúng tôi có hai danh y từ nước ngoài về, nghe nói là để chữa trị cho bệnh nhân mới chuyển tới”.  

Cô gái kia không nói rõ nhưng trên thực tế đã ám chỉ rõ ràng, Đinh Dũng nghe xong thì lập tức gật đầu, cảm ơn cô gái và nhanh chóng đi lên tầng hai của viện.  

Mặc dù phòng bệnh ở tầng một rất rộng nhưng Đinh Dũng vẫn đi lên tầng hai đảo một vòng, anh không phát hiện ra tung tích của Hàn Phương Nhiên, tiếp sau đó anh lại đảo một vòng quanh tầng ba và tầng bốn.  

“Sao lại không có?”, Đinh Dũng cau mày, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội.  

Theo như ám chỉ của cô gái kia thì Hàn Phương Nhiên nhất định là đã chuyển vào viện này rồi, thế nhưng anh tìm cả bệnh viện mà không hề thấy tung tích của cô.   

“Cô nghe gì chưa, hai vị danh y từ nước ngoài về, sáng nay đã tới phòng khách của viện, cũng không biết là nhà nào giàu có mời được về”, đúng lúc này, hai hộ lý đi qua khẽ giọng thì thầm.  

Trong đó một hộ lý nghe xong thì mặt mày tỏ vẻ ngưỡng mộ, thở dài: “Cuộc sống của người có tiền thật là tốt”.  

Đinh Dũng sáng mắt lên, anh nghe vậy thì lập tức đi tới, hỏi: “Khu khách quý của viện ở đâu?”  

“Hả? Anh là ai?”, hai hộ lý kia nghe vậy thì mặt mày biến sắc, lập tức bụm miệng nhìn Đinh Dũng kinh ngạc.  

Khu khách là nơi dành cho những nhân vật có máu mặt, nếu như vì lời nói của bọn họ mà khiến việc của những nhân vật kia bại lộ thì bọn họ thật không gánh nổi trách nhiệm.  

“Tôi là người nhà bệnh nhân, tới thăm bệnh nhân, xin hỏi khu khách đi đường nào?”, Đinh Dũng hít sâu, cố nở nụ cười.  

“Hoá ra là vậy, cứ đi về phía bên kia, có một cái cửa nhỏ, đi vào đó rẽ trái là đến”, hai hộ lý thở phào, chỉ vào cái cửa nhỏ ở phía xa.  

Đinh Dũng gật đầu, nhìn hai cô gái nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.  

Vừa vào trong, anh liền nghe thấy hai thanh niên người nước ngoài đứng ở đầu cầu thang nói chuyện với nhau bằng giọng tiếng Trung không mấy thuần thục, trong đó một thanh niên bật cười: “Không ngờ cậu lại có hứng thú với người thực vật, không có lấy tí phản ứng nào thì có gì thú vị?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.