Chàng Rể Trường Sinh

Chương 329: Nhà Bách Lí?”



Thấy nụ cười của Hàn Phương Nhiên, mặt Đinh Dũng dịu đi nhiều, anh cười nói: Phương Nhiên, trông em lại người hơn nhiều rồi đấy”.  

“Em không sao nữa rồi”, Hàn Phương Nhiên gật đầu cười nói: “Với lại cũng không biết có phải em nhầm lẫn gì không mà em vẫn luôn thấy cơ thể mình khoẻ hơn trước nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, giống như câu nói đại nạn không chết, ắt có phúc về sau vậy”.  

“Đương nhiên rồi”, Đinh Dũng cười khì.  

Anh không nói với Hàn Phương Nhiên tất cả mọi thứ đều do quả Linh Căn, không những chữa lành vết thương cho cô mà còn thay đổi hoàn toàn thể chất của cô. Đó là khát vọng của biết bao nhiêu người, tác dụng của việc tẩy sạch quả không phải vừa, thậm chí có không ít thánh nhân sau khi trở thành thánh rồi mới đạt được cảnh giới không vướng bụi trần như vậy.  

Nói không hề ngoa, hiện tại Hàn Phương Nhiên mặc dù không thuộc cảnh giới Võ Đạo nhưng khả năng của cô đã vượt qua rất nhiều người, một khi bước chân vào con đường tu luyện, ắt có thành quả.  

Advertisement

Có điều hiện giờ vẫn chưa phải lúc. Thứ nhất, giải thích với Hàn Phương Nhiên sẽ rất rắc rối, thứ hai, Hàn Phương Nhiên không hiểu cách che giấu đi thực lực, một khi cô tu luyện thành công, nhất định sẽ để lộ sơ hở, tới lúc đó sẽ khiến nhiều người chú ý, với thực lực của Đinh Dũng thì vẫn chưa thể ứng phó được.  

“Phương Nhiên, con tới đúng lúc lắm, con đến mà xem, sân nhà chúng ta rộng thế này, thuê vài người giúp việc, con thấy có quá quắt không?”, thấy Hàn Phương Nhiên đi tới, Lâm Hồng Ngạn vội kéo tay cô lại, trợn mắt với Đinh Dũng: “Tiểu tử này lại nói mẹ hoang phí tiền”.  

Đinh Dũng cau mày, Lâm Hồng Ngạn và Hàn Hàn sao lại giống nhau đến thế, rất biết cách thêm mắm dặm muối trong khi bản thân anh rõ ràng không hề nói câu đó.  

Advertisement

Đương lúc Đinh Dũng định giải thích thì nào ngờ Hàn Phương Nhiên lại đứng về bên Đinh Dũng, lắc đầu nói: “Chúng con sống ở đây vẫn rất tốt, cần gì phải thuê người? Mẹ với bố ở nhà rảnh thì dọn dẹp là được mà”.  

“Nếu mẹ muốn thuê người thì mẹ tự bỏ tiền đi”, nói rồi, Hàn Phương Nhiên nhìn Đinh Dũng, không để ý đến Lâm Hồng Ngạn nữa mà kéo Đinh Dũng đi mất.  

“Cảm ơn em đã hiểu cho anh”, Đinh Dũng khẽ nói với Hàn Phương Nhiên.  

Trên thực tế, trước đó Đinh Dũng rất đau đầu vì đối diện với Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn, kể cả trong lòng anh không thích thì cũng sẽ không nói ra, tất cả cũng là bởi Hàn Phương Nhiên đứng ở giữa sẽ bị làm khó.  

Đây là lần đầu tiên Hàn Phương Nhiên đứng trước mặt anh từ chối yêu cầu của Lâm Hồng Ngạn, điều này khiến Đinh Dũng cảm thấy ấm áp và nhẹ lòng hơn rất nhiều.  

“Con, mày đúng là, sao có thể thế được hả con?”, Lâm Hồng Ngạn cau mày chỉ vào Hàn Phương Nhiên mà nghiến răng nói: “Lão Hàn, ông mau xem con gái ông, sao lại nói với chúng ta như vậy được chứ?”  

“Được rồi, được rồi”, Hàn Thành Sơn lắc đầu kéo Lâm Hồng Ngạn nói: “Tôi đã nói cách này của bà không được mà lại. Chúng ta lấy đồ sính lễ cưới hỏi của Phương Nhiên rồi thì đừng ép buộc chúng nó nữa”.  

“Khốn khiếp, bà đây phải nghĩ ra cách trị chúng nó, cho chúng nó biết cái nhà này ai nói mới có tác dụng”, Lâm Hồng Ngạn nheo mắt nhìn Đinh Dũng chằm chằm.  

Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên vào biệt thự thì Hàn Phương Nhiên lập tức hỏi về việc của tập đoàn Hàn Thị. Đinh Dũng chỉ có thể đem mọi chuyện anh biết nói với cô một lượt.  

“Khụ khụ,…không ngờ anh lại mạnh như vậy, đã có thể cho anh ta một trận rồi”, khi nghe thấy Đinh Dũng đánh Hàn Hàn, Hàn Phương Nhiên bày ra bộ mặt kỳ quái.  

Hàn Hàn dựa vào thân phận là thiếu gia công tử của tập đoàn Hàn Thị mà tỏ ra hống hách ngang ngược trong tập đoàn, không ngờ lần này lại bị Đinh Dũng xử.  

Nghĩ tới đây, Hàn Phương Nhiên lại hít vào một hơi thật sâu, nhìn Đinh Dũng nói: “Cũng phải cho anh họ bớt bớt cái tính của mình đi, dám rút ruột công trình, đúng là không coi hạng mục này ra gì.  

“Không sao, ba ngày nữa, anh tin ông sẽ cho chúng ta đáp án hài lòng”, Đinh Dũng gật đầu cười nói, “nếu sau ba ngày nữa mà ông vẫn muốn bao che cho Hàn Hàn thì chúng ta cũng không cần phải ở tập đoàn Hàn Thị này nữa, tới lúc đó chúng ta tự mở công ty mới ở Trung Nguyên Tân, em là chủ tịch”.  

“Đinh Dũng, cảm ơn anh”, Hàn Phương Nhiên nghe vậy thì nói giọng nghiêm túc.  

Câu nói này của cô khiến Đinh Dũng sững người. Thấy bộ dạng đó của Đinh Dũng, Hàn Phương Nhiên bật cười, che miệng: “Ha ha ha, em đùa thôi”.  

Đinh Dũng cố ý nghiêm mặt lại, cọ cọ vào mũi Hàn Phương Nhiên: “Nhà họ Bách Lí ở Kim Châu em đã nghe nói tới bao giờ chưa?”  

“Nhà Bách Lí?”, nghe Đinh Dũng nhắc tới nhà họ Bách Lí, Hàn Phương Nhiên chợt sững người, sau đó lắc đầu hỏi: “Em chưa nghe nói bao giờ, là gia tộc ở Kim Châu sao?”  

“Ừ, vả lại không phải là một gia tộc nhỏ”, Đinh Dũng hít sâu, nghĩ tới thiệp mời của nhà họ Bách Lí với những lời lẽ bá đạo, anh lại cau mày: “Ngày mai nhà họ Bách Lí có tiệc, em đi cùng anh nhé”.  

Đây là lần đầu tiên Đinh Dũng mời Hàn Phương Nhiên cùng tham dự tiệc với mình. Nghe vậy, Hàn Phương Nhiên lập tức bụm miệng giống như con gà mổ thóc, cứ thế gật đầu. Cô định nói gì đó nhưng mở miệng rồi lại thôi, chỉ ừm một tiếng, trong lòng quyết định mai nhất định phải trang điểm thật đẹp, tuyệt đối không thể để Đinh Dũng mất mặt.  

Trên thực tế trước đó Đinh Dũng không đưa Hàn Phương Nhiên cùng đi tham gia mọi bữa tiệc cũng là vì anh thấy những nơi đó quá nguy hiểm, không muốn cô gặp bất trắc.  

Hiện giờ Đinh Dũng đã đạt cảnh giới Kim Đan, chỉ cần là người dưới cảnh giới Võ Đạo Tông Sư thì không ai có thể lại gần anh trong phòng bán kính ba trượng, huống hồ lần này nhà họ Bách Lí có lời mời, có lẽ sẽ không có hành động gì nguy hiẻm.  

Thời gian trôi qua rất nhanh, cả buổi tối, Đinh Dũng ngồi khoanh chân trên sân thượng, cảm nhận kiếm ý ở đầu ngón tay phải, càng cảm nhận, trong lòng anh lại càng ngỡ ngàng.  

Đây là đường kiếm hoàn chỉnh, nói không ngoa thì chỉ cần một người có khả năng không phải là kém thì có thể phát huy tác dụng của kiếm ý rất tốt. Nếu như có thể cảm nhận được hết kiếm ý thì chính là đạt cảnh giới Lục Địa Thần Tiên rồi.  

Đinh Dũng cho dù thế nào cũng không thể ngờ, quả Linh Căn trước kia không biết dùng vào việc gì mà lại chứa đựng kiếm ý mạnh như vậy.  

Cảm nhận cả đêm, Đinh Dũng nhận ra mình đã mạnh lên không ít. Nếu không phải anh không đi theo con đường kiếm đạo thì anh cũng muốn tu luyện theo con đường này về sau.  

“Đáng tiếc, mình theo con đường Trường Sinh Đại Đạo, không hề tương thông với Kiếm Đạo này”, Đinh Dũng lắc đầu, đường kiếm này mặc dù bá đạo nhưng lại khác biệt một trời một vực với con đường Trường Sinh Đại Đạo mà anh chọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.