Chàng Rể Trường Sinh

Chương 339: Tôi còn tưởng là điều kiện gì,



Câu nói này của Đinh Dũng quả đã tiết lộ rất nhiều thông tin. Ngoại trừ nói cho cậu thanh niên mặc đồ trắng kia nghe ra thì cũng muốn nói cho Bách Lí Thuần nghe, ý tứ chính là tôi không quen hắn ta, tôi cũng sẽ không cứu hắn ta, thậm chí hắn chẳng liên quan gì đến tôi, ông xử thế nào tuỳ ông.  

Quả nhiên, những người ở hiện trường đều là lão hồ li, vừa nghe vậy, Bách Lí Thuần lập tức phản ứng lại. Ông ta phất tay nạt: “Từ chối lời mời của tôi, tội đáng chém, lôi xuống chém cho chó ăn, chỉ để lại cái đầu mang tới nhà họ Lí.  

“Vâng”, nghe Bách Lí Thuần nói vậy, mấy tên thuộc hạ của ông ta lập tức vâng lệnh cung kính.  

“Các người không được sống yên đâu. Nhà họ Lí chúng tôi sẽ không tha cho các người”, cậu thanh niên mặc áo trắng kia mặt mày tái cả đi, cố gắng vùng vẫy hét lên: “Tôi có làm ma cũng không tha cho các người, các ông cứ đợi đấy, bố tôi nhất định sẽ đến cứu tôi, ông ấy sẽ không tha cho các người”.  

Advertisement

Thế nhưng cho dù hắn ta có mắng chửi khản cổ thì sắc mặt Đinh Dũng vẫn không hề thay đổi, mãi tới khi hắn bị lôi đi rồi, những người bên dưới mới khẽ giọng xôn xao.  

Có điều không có ai dám nói to vì người chủ trì hãy còn ở phía trên, nếu như đến tai ông ta thì e rằng kết cục của họ cũng chẳng khác gì thiếu gia nhà họ Lí.  

Thấy cảnh này, Bách Lí Thuần gật đầu cười. Mục đích giết gà doạ khỉ của ông ta đã đạt được, hiện giờ người ở bên dưới còn không dám nói to chính là minh chứng rõ ràng nhất, cho nên Bách Lí Thuần mới hắng giọng, nhìn Đinh Dũng và Thiết Vô Cực, nói: “Cậu Đinh, việc liên minh thật sự cần phải tiến hành, là người đại diện cho nhà họ Trương, cậu đương nhiên có quyền lợi và nghĩa vụ tham gia vào việc này, không biết ý hai vị thế nào?”  

Advertisement

“Việc liên minh cần phải tiến hành, vừa rồi tôi và cậu Đinh đã thương lượng xong rồi, cho dù thế nào thì hai chúng tôi chí ít cũng cần chia đôi lợi ích, nếu không thì việc này cũng không cần phải bàn nữa”, thấy Bách Lí Thuần lại lần nữa nói đến việc liên minh, Thiết Vô Cực xoa xoa cằm.  

Bách Lí Thuần cau mày, nghĩ một lát rồi lại nhìn sang Yên Anh Li và Trần Khả Hân, hỏi: “Hai vị thấy việc này thế nào?”  

“Chia đôi? Khẩu khí lớn đấy”, Yên Anh Li cau mày, giọng điệu khó chịu.  

Nghe vậy, Đinh Dũng hắng giọng, còn Thiết Vô Cực lại lạnh lùng: “Là chúng tôi khẩu khí lớn hay các vị? Thành phố Kim Châu là địa bàn của chúng tôi, cho các vị chút lợi ích đã là nhân nhượng rồi, đừng mong ức hiếp người quá đáng”.  

“Tôi đại diện cho Thiên Âm Môn đồng ý”, Trần Khả Hân không buồn nhìn tất cả mọi người, cô ta cứ thế nhìn sang Đinh Dũng, bước đi uyển chuyển, cười nói: “Anh Trai, bao giờ nghĩ xong thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, có điều nếu như nhà họ Tần Thị ra tay với anh thì có tìm tôi cũng có lẽ không có mấy tác dụng đâu”.  

Đối mặt với dáng vẻ khiêu khích đó của Trần Khả Hân, Đinh Dũng vẫn không tỏ thái độ quan tâm, ngược lại, Hàn Phương Nhiên thấy thế thì ôm chặt cánh tay Đinh Dũng, bộ dạng ghen ra mặt. Cô nói: “Không ngờ anh ở ngoài lại được người ta để ý vậy”.  

Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Hàn Phương Nhiên vẫn rất ngọt ngào. Đinh Dũng không quan tâm tới Trần Khả Hân chính là minh chứng rõ ràng nhất, vả lại có người thích, chứng tỏ Đinh Dũng ưu tú. Chồng mình ưu tú thì có gì không tốt đâu?  

“Cô Trần, cô…”, nghe Trần Khả Hân nói đồng ý, Yên Anh Li không khỏi cau mày, Trần Khả Hân là thánh nữ của Thiên Âm Môn. Cô ta đồng ý thì về cơ bản có nghĩa là Thiên Âm Môn đồng ý. Hiện giờ Tần Văn Minh lại không ở đây, chỉ còn lại một mình hắn, đối mặt với áp lực của tất cả mọi người, cuối cùng Yên Anh Li cũng chỉ có thể gật đầu, nghiến răng nói: “Đã vậy thì chia hai người một nửa lợi ích”.  

“Đã vậy thì nhà họ Bách Lí chúng tôi đương nhiên cũng sẽ không phản đối, việc liên minh như vậy là…”, thấy Trần Khả Hân và Yên Anh Li đều không phản ứng gì, Bách Lí Thuần nheo mắt gật đầu, đương lúc định nói tiếp thì đột nhiên Thiết Vô Cực ngắt lời: “Chúng tôi còn có một yêu cầu nữa”.  

“Còn có yêu cầu?”, Yên Anh Li thay đổi sắc mặt, hắng giong: “Các ông đừng được đà lấn tới”.  

“Yêu cầu gì? Anh Thiết cứ nói”, nghe vậy, Bách Lí Thuần hơi sững người, sau đó ông ta phản ứng lại: “Chỉ cần không quá đáng thì chúng tôi có thể đồng ý”.  

Trên thực tế, Yên Anh Li dù nói khó nghe nhưng hắn lại không dám phản đối lại lời nói của Thiết Vô Cực, chỉ là hắn thấy Thiết Vô Cực và nhà họ Trương chỉ là hai gia tộc hết sức bình thường mà lại yêu sách với nhà họ Yên của hắn, thật khiến hắn khó chịu.  

“Sau này cho dù thành phố Kim Châu gặp phải chuyện gì thì các vị là một trong những bên liên quan của liên minh cho nên tôi cần các vị cam kết ra tay trong ba lần”, Thiết Vô Cực nói với vẻ mặt nghêm túc, ông ta đảo mắt nhìn mấy người phía Bách Lí Thuần và Trần Khả Hân.  

Vốn dĩ Yên Anh Li còn cho rằng Thiết Vô Cực lại giở dọng làm khó người khác, sau khi nghe yêu cầu của ông ta, hắn đột nhiên thẫn thờ, còn Bách Lí Thuần và Trần Khả Hân cũng vậy, một lúc sau, Bách Lí Thuần mới phản ứng lại, vội bật cười ha ha, nói: “Chúng ta đã tổ chức liên minh thì đương nhiên sẽ có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu, nếu như thành phố Kim Châu xảy ra chuyện gì thì chúng tôi đương nhiên sẽ tương trợ”.  

“Cho nên, các ông đồng ý phải không?”, Đinh Dũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bách Lí Thuần mà hỏi.  

“Khụ, khụ…”, Bách Lí Thuần gượng gạo ho lên một tiếng như thể không ngờ Đinh Dũng lại hỏi câu này, thế rồi ông ta chỉ có thể gật đầu, cười trừ: “Đương nhiên rồi, chúng tôi đồng ý”.  

“Tôi còn tưởng là điều kiện gì, hỏi câu này không phải thừa sao? Chúng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ thành phố Kim Châu, nếu không thì tổ chức liên minh còn ý nghĩa gì nữa?”, Yên Anh Li bày ra bộ mặt mỉa mai, nhìn Đinh Dũng mà nói: “Các vị đúng là ngốc hay giả ngốc vậy?”  

Lần này Đinh Dũng không trả lời câu hỏi của hắn, hoặc có lẽ theo Yên Anh Li thấy thì đây là việc làm thừa thãi, thế nhưng đối với thành phố Kim Châu mà nói thì lại giống như có thêm sự đảm bảo, đặc biệt là lúc này nói câu này trước mặt tất cả mọ người càng khiến người ta có thể chấp nhận tổ chức liên minh, khiến người ta yên tâm hơn.  

Trần Khả Hân không lên tiếng nữa, thế nhưng vẻ mặt của cô ta đã thể hiện tất cả, đặc biệt là chốc chốc cô ta lại nhìn sang Đinh Dũng, trong đôi mắt mang theo vẻ hứng thú, khiến người ta rất dễ hiểu nhầm cô ta vì Đinh Dũng nên mới đồng ý.  

Thế nhưng trên thực tế thì yêu cầu này đối với Trần Khả Hân mà nói lại chẳng có khác biệt gì lớn, vì kể cả là không có yêu cầu này thì bọn họ đã lựa chọn tổ chức liên minh ở thành phố Kim Châu, vậy thì nhất định sẽ không ngồi ngó lơ khi thành phố này gặp nạn.  

Thấy tất cả mọi người đều đồng ý, Bách Lí Thuần mới gật đầu, nhìn mọi người cười nói: “Đã vậy thì việc liên minh định vậy nhé, năm ngày sau tổ chức lễ kết liên minh, tới lúc đó tôi sẽ phái người tới thông báo, hi vọng tới lúc đó các vị đều có thể đến đúng giờ, tới lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn”.  

“Được”, Đinh Dũng và Thiết Vô Cực nhìn nhau, gật đầu.  

“Được, tới lúc đó tôi nhất định sẽ tới đúng giờ”, Trần Khả Hân gật đầu rất nhẹ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, xoay người, từng nét bốc lửa trên cơ thể hoàn mĩ lập tức được phô bày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.