Chàng Rể Trường Sinh

Chương 344: “Mau về đi, em nấu bữa sáng rồi”,



Vừa sáng sớm, Hàn Phương Nhiên đã gọi điện đến, giọng mang theo vẻ ngạc nhiên: “Cả tối anh không về, anh tới chỗ nào ăn chơi rồi?”  

“Ăn chơi gì chứ, anh tới biệt thự số một hiệu chữ Thiên nghỉ ngơi, ai ngờ mới đấy mà đã qua đêm rồi”, Đinh Dũng lắc đầu, cười khổ.  

Vốn dĩ anh chỉ định ở đây nghỉ ngơi một lát rồi về, kết quả cứ chìm trong mộng mị, ngồi ở đây cả đêm. Có điều anh cũng đã có được không ít thu hoạch, không những biết được một số bí mật của Tàng Thư mà Kim Đan trong cơ thể cũng thu hút được linh khí cả một đêm, lúc này Kim Đan đã hoá thành màu vàng nhạt rồi.  

“Mau về đi, em nấu bữa sáng rồi”, trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của Hàn Phương Nhiên.  

“Ừ, anh về luôn đây”, Đinh Dũng đồng ý, sau khi cúp máy, anh nhanh chóng rời khỏi biệt thự số một hiệu chữ Thiên.  

Advertisement

Vừa vào trong nhà liền thấy Hàn Phương Nhiên đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn bày toàn hoa là hoa, bốn xuất ăn kiểu Hàn đã được chuẩn bị sẵn. Thấy dáng vẻ đầy tinh thần của Hàn Phương Nhiên, Đinh Dũng không khỏi nhướng mày. Từ sau khi quay trở lại, khí sắc của cô càng ngày càng nhuận hơn.  

“Đinh Dũng, anh tới đây, em hỏi anh một việc”, thấy Đinh Dũng, Hàn Phương Nhiên vẫy tay cười nói.  

Thế nhưng sau khi nghe vậy, Đinh Dũng lại không khỏi cau mày vì vừa rồi anh cảm nhận được ánh nhìn lo lắng trong đôi mắt Hàn Phương Nhiên. Đinh Dũng vội đi tới, hỏi: “Sao thế, em có tâm sự gì sao?”  

“Vừa rồi ông nội gọi điện cho em”, Hàn Phương Nhiên kéo Đinh Dũng ngồi vào bàn ăn, nói: “Ông nội nói cho em biết rồi, Đinh Dũng anh thấy nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc liệu có xử anh không?”  

Advertisement

“Anh cũng không rõ, cũng có thể là có”, Đinh Dũng cau mày, trong lòng không mấy dễ chịu.  

Ông lão này lại đem mấy việc thế này nói với Hàn Phương Nhiên làm gì? Đương lúc Đinh Dũng đang thầm mắng chửi trong lòng thì Hàn Phương Nhiên như đoán được tâm sự của anh, cô kéo tay anh, nói: “Ông muốn em khuyên anh, nhà họ Tần Thị đã nói bảo anh đi xin lỗi thì chúng ta tới đó xin lỗi là được mà?”  

“Em không hiểu đâu, bọn họ nói xin lỗi thì cứ xin lỗi là xong sao?”, Đinh Dũng hít sâu, nhìn Hàn Phương Nhiên nhẹ giọng: “Vả lại, anh vốn dĩ chẳng làm gì sai, hà tất phải đi xin lỗi. Nếu như bọn họ muốn đối phó với anh thì cứ để bọn họ muốn làm gì thì làm”.  

“Thế nhưng…”, Hàn Phương Nhiên định nói gì lại thôi, trong ánh mắt tỏ vẻ ưu sầu.  

Cô còn chưa nói tiếp, Đinh Dũng đã dùng tay che miệng cô, nhìn cô với đôi mắt kiên định: “Phương Nhiên, em tin anh không?”  

Hàn Phương Nhiên mặt mày tái nhợt, nắm lấy cổ tay Đinh Dũng, bặm môi do dự một hồi, vẻ mặt hãy còn băn khoăn ban nãy dần kiên định trở lại, cô gật đầu, nói: “Em tin anh”.  

“Ừm, vậy em không cần phải lo việc này nữa”, Đinh Dũng cười hiền từ, vuốt tóc cô rồi ôm cô vào lòng.  

“Khụ khụ…”, đúng lúc này, ở phía sau đột nhiên vang lên tiếng ho hắng.  

Hàn Phương Nhiên vội thoát ra khỏi vòng tay Đinh Dũng, nhìn Lâm Hồng Ngạn ở phía sau, mặt đỏ lựng lên: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, làm con giật cả mình”.  

“Hừ, chú ý một chút”, Lâm Hồng Ngạn hắng giọng, tỏ thái độ bất mãn với hành động của Đinh Dũng.  

Cảm nhận được thái độ bất mãn đó của Lâm Hồng Ngạn, Đinh Dũng cau mày bất lực, anh không lên tiếng nữa mà liếc mắt sang Hàn Phương Nhiên rồi cắm đầu ăn bữa sáng.  

Đinh Dũng ăn rất nhanh rồi rời khỏi bàn ăn về phòng của mình.  

“Hừ, thái độ gì thế hả?”, thấy Đinh Dũng còn không thèm nói năng gì với mình, ăn xong cứ thế về phòng, Lâm Hồng Ngạn càng nghĩ càng tức, cứ thế đẩy bữa sáng sang một bên, mặt mày hằn học: “Thật không biết cái thằng dở hơi này làm sao, mẹ đã nghe ông nội nói rồi, nếu nó còn không biết điều thì tới lúc đó, nhà họ Tần Thị có ra tay với nó, nhà họ Hàn cũng không giúp nổi nó đâu”.  

“Mẹ, mẹ cũng biết việc này rồi à?”, nghe mẹ mình nói vậy, Hàn Phương Nhiên chợt sững người.  

Lâm Hồng Ngạn hắng giọng, tức tối nhìn về phía Đinh Dũng vừa rời đi, nghiến răng nói: “Danh tiếng nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc nổi cỡ nào chứ? Người ta chỉ cần có lời nói thì cả thành phố đều biết rồi”.  

“Vậy giờ phải làm sao ạ? Nhà họ Tần Thị lợi hại lắm sao?”, nghĩ vậy, Hàn Phương Nhiên cũng chẳng còn tâm trạng ăn nữa. Cô rút điện thoại ra rồi về phòng.  

Đinh Dũng đang nằm trong phòng xem bản tin sáng, việc nhà họ Tần Thị lại một lần nữa nhấn mạnh ý tứ anh cũng đã biết, có điều lần này Đinh Dũng càng có thái độ phớt lờ hơn. Nhà họ Tần Thị ngoài biết doạ người ra thì chẳng có bản lĩnh gì khác.  

“Đinh Dũng, thời hạn trước khi diễn ra đại hội liên minh, phải đến tận nơi xin lỗi, nếu không hậu quả tự chịu”, đây chính là lời của người đại diện nhà họ Tần Thị nói, và còn kèm theo đoạn clip. Có điều, vì clip này có vấn đề về chất lượng nên không nhìn rõ được tướng mạo của người nói.  

Đặt điện thoại ở bên giường, Đinh Dũng nằm trên giường day day huyệt thái dương. Việc của nhà họ Tần Thị không đủ để khiến anh phải sợ, thế nhưng đại hội liên minh hai ngày nữa lại khiến anh phải đau đầu.  

Suy cho cùng thì Đinh Dũng không thích mấy thứ như kiểu liên minh thế này, chỉ là thực lực tổng hợp hiện giờ ở thành phố Kim Châu quá yếu, nếu không kết liên minh để tìm kiếm sự bảo vệ thì một khi thế cục hỗn loạn, thành phố Kim Châu rất khó đương đầu một mình.  

Chỉ dựa vào sức một mình Đinh Dũng thì căn bản không thể bảo vệ được cả thành phố này, vả lại Đinh Dũng cũng không thể vì việc này mà ở mãi ở thành phố Kim Châu. Hiện giờ thế đạo sắp hỗn loạn, anh phải nhanh chóng tăng thực lực mới có thể ứng phó được với những rắc rối tiếp theo.  

“Đinh Dũng, em tới tập đoàn đây, có việc gì thì gọi điện cho em nhé”, Hàn Phương Nhiên đi tới, thay bộ quần áo xong thì rời đi.  

Nghe vậy, Đinh Dũng chỉ ừm một tiếng. Hiện giờ sắc mặt của Hàn Phương Nhiên đã tốt hơn nhiều rồi, tới tập đoàn cũng không sao. Đột nhiên Đinh Dũng nhớ tới việc ở công trình của tập đoàn, anh ngồi bật dậy hô lên: “Anh đi cùng em”.  

“Anh tới tập đoàn làm gì?”, Hàn Phương Nhiên đi tới cửa, nghe Đinh Dũng hét lên vậy thì không khỏi do dự.  

Thấy cô hỏi về chuyện này, Đinh Dũng cười thần bí. Anh kéo tay Hàn Phương Nhiên: “Em còn nhớ trước đó anh nói gì không. Nếu như lần này ông không trừng trị Hàn Hàn thì chúng ta cũng không cần ở lại công ty này nữa”.  

“Anh muốn xem xem rốt cục ông có trừng trị con sâu mọt như Hàn Hàn không”, nói tới đây, trong ánh mắt Đinh Dũng rõ vẻ tôi độc.  

Nếu như Hàn Tông Khôn tới bây giờ vẫn không làm rõ được nguyên nhân và còn cố tình bao che cho Hàn Hàn thì Đinh Dũng quả thật cần nghĩ lại nghiêm túc việc huỷ bỏ đầu tư. Anh đã hết tình với công ty này rồi, là Hàn Tông Khôn không biết trân trọng mà thôi.  

“Đi thôi, đi xem xem thế nào”, nghĩ vậy, Đinh Dũng không do dự nữa, cùng Hàn Phương Nhiên tới tập đoàn Hàn Thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.