Chàng Rể Trường Sinh

Chương 348: Hàn Nhi, xong thật rồi,



“Kịch hay?”, Hàn Phương Nhiên sững người, sau đó bụm miệng nhìn Đinh Dũng với vẻ không sao tin nổi: “Chủ tịch đồng ý rồi sao?”  

“Chưa, nhưng anh tin ông sẽ thay đổi ý kiến nhanh thôi”, Đinh Dũng lắc đầu, vẻ mặt đầy tự tin.  

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó liền có người hét lên: “Hàn Hàn thiếu gia, giám đốc Nhiên đang ở trong…”  

“Cút sang một bên cho tôi”, giọng nói hống hách của Hàn Hàn vang lên.  

Sau đó, bảy, tám người cùng xông vào văn phòng Hàn Phương Nhiên. Hàn Hàn được năm, sáu gã đàn ông vạm vỡ vây quanh bảo vệ, vừa bước vào cửa, hắn đã mỉa mai: “Ồ, nghe nói Phương Nhiên quay lại rồi”.  

Advertisement

“Anh muốn làm gì?”, thấy Hàn Hàn, Hàn Phương Nhiên lập tức cau mày: “Văn phòng của tôi thế này là do anh sai người làm ra vậy à? Hòm tài liệu của tôi đâu?”  

“Ồ, vậy không tốt sao?”, Hàn Hàn nhướng mày nhìn xung quanh mà phất phất tay.  

Đinh Dũng nhìn bộ dạng ngang ngược đó của hắn ta mà trong lòng không khỏi thầm cười lạnh lùng. Cho dù Hàn Tông Khôn có quyết định thế nào thì Hàn Hàn cũng không cười được lâu nữa đâu, vả lại anh cũng không tin Hàn Tông Khôn sẽ dại đột đến mức nhìn tập đoàn Hàn Thị phá sản chỉ vì cố chấp bảo vệ tên ăn hại Hàn Hàn này.  

Advertisement

Nếu thật sự là vậy thì chỉ có thể nói tập đoàn Hàn Thị sụp đổ cũng không có gì bất ngờ. Kể cả không có Đinh Dũng đổ thêm dầu vào lửa thì tập đoàn Hàn Thị sớm muộn cũng lụi bại trong tay Hàn Tông Khôn và Hàn Hàn.  

Cảm nhận được ánh mắt của Đinh Dũng, Hàn Hàn vội lùi sau nửa bước, đột nhiên nhớ tới mấy vệ sĩ mình thuê vẫn luôn theo sát, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hằn học nhìn Đinh Dũng: “Đinh Dũng, món nợ lần trước tao còn chưa tính với mày đâu, không ngờ mày còn dám bước chân vào công ty”.  

“Tôi không dám hay là anh không dám? Xem ra lần trước tôi đánh anh vẫn chưa khiến anh phục nhỉ”, Đinh Dũng nhìn Hàn Hàn bằng đôi mắt khinh khi như muốn giết hắn đến nơi. Thế nhưng sau đó, anh lại bật cười lạnh lùng: “Không ngờ anh còn có thể diễu võ dương oai trong công ty. Chú Văn có lẽ cũng điều tra hòm hòm rồi”.  

Hàn Hàn vốn dĩ còn mang vẻ mặt lạnh lùng, sau khi nghe câu này thì càng hống hách. Hôm nay hắn dám tung hoành đi vào đây cũng là vì nghe nói Hàn Thành Văn đã có kết quả điều tra nhưng lại bị chủ tịch đuổi ra ngoài.  

Chỉ cần nghĩ vậy, trong lòng Hàn Hàn càng có thêm sự tự tin. Hắn nhìn Đinh Dũng hắng giọng, mặt mày mang theo vẻ mỉa mai: “Cho dù kết quả điều tra có rồi thì đã sao, mày đừng quên, công ty này là của nhà tao. Tao muốn thế nào thì sẽ được như thế, mày làm được gì?”  

“Anh đúng là loại khốn khiếp. Bao tiền của của tập đoàn đều đổ vào hạng mục công trình, anh làm vậy không những huỷ hoại danh tiếng của tập đoàn, tới lúc có vấn đề gì thì tập đoàn sẽ lập tức sụp đổ, anh muốn vùi dập luôn cả tương lai của tập đoàn hay sao?”  

“Khốn khiếp, đây là vì nghĩ cho công ty, vì muốn công ty tiết kiệm được tiền bạc”, nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy, Hàn Hàn không những không tỏ thái độ hối hận mà ngược lại còn tỏ vẻ hi sinh vì công ti khiến Hàn Phương Nhiên nhìn mà chỉ biết nghiến răng chịu đựng rồi tỏ ra bất lực.  

“Anh tưởng rằng không ai trị được anh sao?”, Đinh Dũng nheo mắt, lạnh giọng nói.  

Nghe vậy, Hàn Hàn vội rụt cổ lại, nhìn mấy gã đàn ông trước mặt rồi thở phào: “Đinh Dũng, mày đừng cho rằng mày có tí bản lĩnh thì làm gì cũng được. Thấy mấy anh em bên cạnh tao chưa? Đây chính là những người tao mời về chỉ để đối phó với mày thôi đấy”.  

“Anh cho rằng bọn họ có thể đối phó với tôi à?”, Đinh Dũng mặt vẫn vô tình, nhưng trong ánh mắt thể hiện sự lạnh lùng quyết đoán.  

“Ừm”, Đinh Dũng vừa dứt lời, mấy tên vệ sĩ tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Tên nào tên nấy nhìn chằm chằm Đinh Dũng, đây có khác gì coi thường bọn chúng? Nếu không thì sao Đinh Dũng có thể nói ra những lời như vậy. Nên biết rằng phía chúng có năm, sáu người, sao có thể không là đối thủ của một tên gầy trơ xương thế này được?  

“Ha ha ha”, thấy cảnh này, Hàn Hàn cười phá lên, hắn chỉ vào Đinh Dũng mà nạt: “Đinh Dũng, nên biết núi cao còn có núi cao hơn, mày ngông cuồng như vậy, rồi sẽ có ngày tao phải cho mày quỳ trước mặt tao”.  

Nghe vậy, mặt Hàn Phương Nhiên tái mét đi. Lời Hàn Hàn nói đến cô còn không nghe lọt tai, đương lúc cô định lên tiếng thì bên ngoài chợt vang lên những tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, Hàn Thành Phú đi vào, mặt mày cuống quýt, khi thấy Hàn Hàn, ông ta lập tức gằn lên: “Hàn Nhi, hỏng rồi”.  

“Bố, bố sao vậy?”, thấy bố mình xuất hiện ở đây, Hàn Hàn tỏ vẻ kinh ngạc.  

Thế nhưng chẳng mấy chốc hắn đã cảm nhận được Đinh Dũng có gì đó không ổn. Bố hắn sao có thể cuống quýt vậy được, có việc gì tồi tệ xảy ra sao?  

“Hàn Nhi, xong thật rồi, vừa rồi bố nhận được thông tin ông đang đến công ti tìm con đấy”, Hàn Thành Phú mặt tối sầm cả lại, ông ta lôi tay Hàn Hàn: “Lần này xong hẳn rồi”.  

“Bố đang nói gì vậy? Ông tìm con làm gì?”, Hàn Hàn tới bây giờ vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra. Hắn tỏ vẻ hiếu kỳ: “Xong gì cơ?”  

“Con nói xem ông tìm con có việc gì? Chưa bao giờ bố thấy ông tức giận như vậy”, nghe con trai vẫn còn chưa hiểu vấn đề, Hàn Thành Phú lắc đầu ái ngại.  

Chưa bao giờ ông ta thấy bố mình tức giận như lần này, rõ ràng chẳng khác gì muốn giết người. Lần này nhất định xảy ra chuyện lớn rồi. Nghĩ tới trước đó Hàn Thành Văn vào văn phòng của bố mình, Hàn Thành Phú lập tức tìm đến.  

Thế nhưng nghe thấy lời bố mình nói, Hàn Hàn lại lắc đầu cười nói: “Không thể nào, vừa rồi con còn nghe nói ông đuổi chú Thành Văn đi rồi, chắc chắn là…”  

“Xin chào chủ tịch”, hắn còn chưa nói dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.  

Hàn Tông Khôn dẫn theo bốn, năm người, mặt mày tối sầm cả lại, trong ánh mắt ông ta rõ vẻ tức tối điên cuồng. Kể cả là nhân viên chào hỏi, ông ta cũng không đáp lời.  

“Bố, sao bố lại đến đây?”, Hàn Thành Phú nghe thấy thì vội quay người đi tới cười giả lả chào hỏi.  

Nhưng ông ta còn chưa lại gần thì đã bị cái nhìn sắc lạnh của Hàn Tông Khôn khiến mình phải lùi về sau. Lúc này mặt Hàn Tông Khôn như hàn băng vạn năm, Hàn Thành Phú chỉ biết lẩm bẩm lùi sang bên, cúi đầu liếc mắt sang Hàn Hàn.  

“Ông đến rồi ạ?”, thấy ánh mắt của ông nội, Hàn Hàn không hề tỏ ra bất ngờ, hắn cười nói: “Cháu cũng đến thăm Phương Nhiên, cháu…”  

“Khốn nạn, quỳ xuống”, Hàn Tông Khôn cuối cùng cũng lên tiếng, ông ta không thể hiện quá nhiều sự phẫn nộ và kích động nhưng trong mắt Hàn Hàn thì nó chẳng khác gì viên đạn khiến đầu hắn muốn nổ tung.  

Hàn Hàn thót tim, không kịp hỏi gì nhưng đôi chân lại mềm nhũn, cứ thế quỳ phịch xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.