Chàng Rể Trường Sinh

Chương 4: Thần Kỳ





Mấy bác sĩ chủ nhiệm và y tá ở trong phòng đều nhìn nhau.

Bọn họ không ngờ, một anh chàng ở rể như Đinh Dũng mà lại dám đánh cược với tiến sĩ y học của Học viện Hoàng gia Ưng Quốc như Giả Dược Kỳ, lại còn lấy tính mạng của em gái mình ra đánh cược.

Sao trên đời lại có loại đàn ông như thế? Chốc lát, mấy y tá đều cạn lời nhìn nhau, thiện cảm dành cho Đinh Dũng rơi xuống đáy.

Hàn Phương Nhiên từ lâu đã không còn mong chờ gì ở Đinh Dũng, cô ấy chỉ cảm thấy xót xa thay Đinh Tuyết, cơ hội sống sót cuối cùng lại bị chính anh ruột mình cướp mất.

Lúc này Đinh Dũng đã đến trước giường bệnh.

Bệnh tật đeo bám lâu ngày đã làm nét mặt thiếu nữ xanh xao, vàng vọt.

Nếu như không phải máy đo nhịp tim vẫn còn chạy thì e sẽ chẳng ai tin cô gái này là người sống.

Nhìn thiếu nữ ốm yếu bệnh tật đang nằm trên giường, Đinh Dũng vô cùng xót xa.

Nếu như anh đến muộn một ngày, e là sẽ không gặp được Đinh Tuyết nữa rồi.

Lúc này trong phòng ngoài tiến sĩ y học Giả Dược Kỳ ra thì còn mấy bác sĩ chủ nhiệm nữa.

Bọn họ đều là những bác sĩ giỏi nhất nhì của Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Kim Châu, đại diện cho trình độ chuyên môn giỏi nhất Kim Châu.

Cũng giống Giả Dược Kỳ, bọn họ đều không coi trọng Đinh Dũng, thậm chí cảm thấy Đinh Dũng đang gây chuyện.

Bởi vì với tình trạng của Đinh Tuyết bây giờ, về mặt y học mà nói là đã có thể thông báo bệnh nhân tử vong, đưa vào nhà xác được rồi.

Đinh Dũng - một anh chàng ở rể chẳng học y bao giờ mà muốn cứu người chết thành người sống.

Đúng là quá điên rồ.

“Đưa tôi kim 27 cây kim, loại một tấc (khoảng 3.3 cm), ba tấc và bảy tấc, mỗi loại 9 cây!”, Đinh Dũng trầm giọng nói.

Bệnh của Đinh Tuyết anh đã chẩn đoán ra, đó là bệnh thiếu máu, một loại bệnh bẩm sinh.

Chức năng tạo máu của người mắc bệnh sẽ suy yếu dần theo độ tuổi người bệnh.

Cuối cùng đến một ngày sẽ dừng tạo máu.

Mà máu lại là nguồn sống của cơ thể.

Khi lượng máu của cơ thể ít hơn giá trị định mức thì cũng tức là con người sắp đi đến cuối đời.

Với trình độ y học hiện giờ, loại bệnh kỳ lạ này thật sự rất khó điều trị.


Nhưng Đinh Dũng, là một quái vật sống hơn năm nghìn năm, du hành trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, anh đã học được gần một trăm cách tái tạo xương, cứu người chết thành người sống.

Với bệnh thiếu máu, anh có ít nhất ba cách điều trị.

Nhưng hiện giờ, Đinh Dũng quyết định sử dụng cách điều trị có tác dụng nhất đó là châm cứu!
Nghe yêu cầu của Đinh Dũng, các bác sĩ chủ nhiệm nhìn nhau, lấy kim châm làm gì? Chẳng lẽ loại bệnh này có thể chữa bằng việc châm cứu ư?
Giả Dược Kỳ lạnh lùng nhìn Đinh Dũng, tên vô dụng này, đã tới nước này rồi mà vẫn tỏ vẻ.

“Mang kim châm tới cho anh ta!”, Giả Dược Kỳ lạnh lùng nói.

Hắn muốn xem xem, Đinh Dũng có thể làm được gì.

Lát sau, mấy y tá mang kim châm tới theo đúng yêu cầu của Đinh Dũng.

Đinh Dũng cũng không nói vớ vẩn nữa, sau khi lấy châm thì bắt đầu châm cứu ngay.

Đầu tiên là chín cây châm một tấc, Đinh Dũng lần lượt châm ở các huyệt vị của Đinh Tuyết, huyệt thiên linh, huyệt hối xung.

“Ơ…”.

Một tiếng “Ơ” phá vỡ sự tĩnh lặng cả căn phòng, đám người Giả Dược Kỳ đều quay ra.

Người kêu lại là Lương Bính Thu, chủ nhiệm châm cứu Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Kim Châu, cũng là bác sĩ duy nhất có mặt ở đây biết châm cứu.

“Chủ nhiệm Lương, sao thế?”, Giả Dược Kỳ hỏi.

Hắn không hiểu về châm cứu.

Hắn tưởng lý do Lương Bính Thu kêu lên là do thủ thuật châm cứu của Đinh Dũng có vấn đề.

“À… không có gì”, Lương Bính Thu nhìn Giả Dược Kỳ một cái, không nói gì cả.

Thực ra ông muốn nói, cách Đinh Dũng châm cứu thực sự quá điêu luyện!
Điêu luyện hơn cả ông ấy, người đã học châm cứu những ba mươi năm gấp trăm lần! Lương Bính Thu chưa bao giờ được chứng kiến thủ pháp châm cứu điêu luyện, tài tình đến vậy!
Lương Bính Thu bỗng nhiên cảm giác, Đinh Dũng không hề đơn giản.

Nhưng tại đây có bao nhiêu người đang chờ để chế giễu Đinh Dũng, lúc này ông không dám nói ra suy nghĩ của mình.

Giả Dược Kỳ cau mày, không hề bận tâm tới phản ứng kỳ lạ của Lương Bính Thu.

Đinh Dũng lại lấy chín cây châm dài ba tấc, bắt đầu châm cứu vào các huyệt vị khác của Đinh Tuyết.

Lương Bính Thu quên cả hít thở, không chớp mắt nhìn Đinh Dũng chằm chằm, chỉ sợ bỏ lỡ mất bất kỳ chi tiết nào.


Khi Đinh Dũng một lần nữa sử dụng hết chín cây châm dài ba tấc, trong lòng Lương Bính Thu đã nổi lên một làn sóng dữ dội.

Đúng thật là, người ngoài ngành thì chỉ hóng hớt, người trong ngành thì nhìn vào bản chất.

Với tư cách là một bác sĩ già có mấy chục năm nghiên cứu về châm cứu, Lương Bính Thu có hiểu biết sâu rộng về châm cứu.

Thủ pháp châm cứu của Đinh Dũng, vừa nhanh vừa chính xác! Điều này, người bình thường nếu chưa thực hiện châm cứu cả ngàn lần thì không thể làm được.

Thủ pháp thần thánh này, Lương Bính Thu chỉ từng nhìn thấy một người có, đó chính là thầy của ông, Ngô Cửu An – bậc thầy châm cứu tại Kim Châu!
Nhưng đó là bậc thầy châm cứu Ngô Cửu An! Đáy lòng Lương Bính Thu gào thét.

Thầy của ông tức vua châm cứu Ngô Cửu An, ba mươi tuổi đã theo cao nhân học châm cứu, cả một đời cứu chữa cho vô số người.

Tới tận lúc về già mới được người trong ngành y ở Kim Châu tôn làm vua châm cứu.

Nghiên cứu châm cứu cả hơn sáu mươi năm, hiểu biết của Ngô Cửu An về châm cứu đã gần như “đắc đạo”, ngay cả mấy lãnh đạo cấp cao trong thành phố cũng đều cảm thấy vinh dự khi mời được Ngô Cửu An chữa bệnh.

Người mà cả đời Lương Bính Thu kính trọng nhất chính là thầy của mình.

Ông nghĩ rằng riêng về châm cứu không ai có thể sánh với thầy của mình.

Nhưng hôm nay, một chàng trai chỉ mới 25, 26 tuổi lại đứng trước mặt ông, thể hiện thủ pháp châm cứu điêu luyện không kém thầy mình.

Điều này khiến Lương Bính Thu vô cùng sốc.

Hơn nữa, điều khiến Lương Bính Thu không thể chấp nhận được đó là thiên tài trẻ tuổi như Đinh Dũng mà lại đi ở rể?!
Cậu có bản lĩnh vượt trội như vậy tại sao không đi chữa bệnh cứu người?! Lương Bính Thu gào thét trong lòng.

Ông tin rằng, chỉ cần Đinh Dũng thể hiện một chút nghệ thuật châm cứu của mình, thì chưa đầy một năm, anh sẽ trở thành vua châm cứu Kim Châu thứ hai!
Thậm chí còn hơn cả thế!
Bởi vì Đinh Dũng vẫn còn rất trẻ, mà trẻ chính là ưu thế!
Nhưng rõ ràng bây giờ Đinh Dũng chỉ là một chàng trai ở rể, hơn nữa nhìn Hàn Phương Nhiên thì biết Đinh Dũng ở nhà họ Hàn cũng chẳng được coi trọng gì cho cam.

Lúc này, Lương Bính Thu cảm thấy tiếc nuối thay cho một viên ngọc bị phủ bụi như Đinh Dũng.

Thậm chí, Lương Bính Thu còn nghĩ, làm thế nào mới có thể kéo được Đinh Dũng ra khỏi nhà họ Hàn, để Đinh Dũng trở thành vua châm cứu Kim Châu thứ hai.

Nhưng tất cả những suy nghĩ này Đinh Dũng không thể nào biết được.

Bây giờ anh đang tập trung hết vào lượt châm cứu quan trọng cuối cùng.


Còn lại chín cây châm dài nữa, liên quan tới tính mạng của Đinh Tuyết.

Đinh Dũng lấy chín cây châm dài, bắt đầu tập trung hết tinh thần.

Dù sao cơ thể này cũng vừa cướp được của người khác, là người phàm trần, chưa từng tu luyện, không sinh ra khí cảm*.

*Chỉ lúc luyện công, cảm nhận được cảm giác hoạt động kinh mạch trong thân thể.

Mà châm cứu kim châm dài thì lại đòi hỏi yêu cầu lực rất lớn từ người thực hiện.

Đinh Dũng không thể biết được sức của mình hiện tại liệu có thể cắm được châm dài hay không.

Chỉ cần sai sót một chút thôi thì có thể gây ra tổn thương không thể cứu chữa cho Đinh Tuyết.

Vì thế Đinh Dũng buộc phải dùng hết sức mình!
Thấy Đinh Dũng bắt đầu nghiêm túc, Lương Bính Thu cũng căng thẳng theo.

Bỗng nhiên ông cảm thấy, hôm nay bản thân mình có lẽ sẽ được chứng kiến một kỳ tích.

Một kỳ tích cứu người chết thành người sống!
Lương Bính Thu tay cầm điện thoại lén mở chế độ quay video…
Lúc này Đinh Dũng không hề biết mỗi cử chỉ của mình đều bị người ta lấy điện thoại quay lại.

Anh tập trung hết sức việc châm cứu bằng châm dài.

Từng cây châm dài tới đúng vị trí huyệt đạo, gương mặt xanh xao của Đinh Tuyết đã dần dần có sức sống, điện tâm đồ cũng dần dần có đường lượn sóng.

Chứng kiến cảnh này, tất cả mấy y tá trong phòng đều kinh ngạc.

Anh chàng ở rể này hình như có chút bản lĩnh thật?
Đôi mắt Hàn Phương Nhiên cũng xuất hiện chút ngờ vực.

Chẳng lẽ Đinh Dũng không hề lừa mình, nửa tháng nay, anh ấy đã đi tìm cách để cứu Đinh Tuyết thật?
Giả Dược Kỳ ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nổi lên sự bất an.

Không thể nào.

Không thể nào! Tên vô dụng này không thể nào cứu sống Đinh Tuyết được.

Giả Dược Kỳ không ngừng an ủi bản thân.

Lúc này, sự cố khiến cho mọi người không ngờ tới đã xảy ra.

Sau khi Đinh Dũng châm cây châm thứ chín vào người Đinh Tuyết, mặt Đinh Tuyết bỗng nhiên đỏ bừng, nhịp thở cũng nhanh lên, điện tâm đồ cũng xuất hiện đường lượn sóng dữ dội, rõ ràng là do nhịp tim tăng nhanh.

Thấy tình hình như thế, các chủ nhiệm đều bắt đầu nhíu mày, thở dài.

Hành nghề y bao nhiêu năm, đương nhiên bọn họ biết, xảy ra sự cố cũng tức là cấp cứu thất bại, có thể chuẩn bị hậu sự được rồi.

“Đinh Dũng, đây là tỷ lệ thành công một trăm phần trăm mà anh nói à?”, Giả Dược Kỳ vui mừng như điên.


Nhưng trên mặt vẫn điềm nhiên như không.

Dù sao Hàn Phương Nhiên vẫn còn ở bên cạnh, nhưng hắn lại có thể cười nhạo Đinh Dũng một phen.

Lần này, Hàn Phương Nhiên không thèm nhìn Đinh Dũng lấy một cái.

Cô đã thất vọng hoàn toàn với Đinh Dũng, thậm chí lần đầu tiên có cảm giác ghét Đinh Dũng.

Cô sẽ không sống với loại đàn ông tự cho mình là đúng này cả đời.

Hàn Phương Nhiên quyết định khi về nhất định sẽ đuổi Đinh Dũng ra khỏi nhà họ Hàn.

Hàn Phương Nhiên rẽ đám người, không nói gì chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng vừa bước đến cửa, đằng sau lại nghe thấy tiếng nói yếu ớt: “Anh? Là anh ư?”.

Bước chân Hàn Phương Nhiên sững lại, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc sững sờ.

Đinh Tuyết… tỉnh lại rồi ư?!!
Giả Dược Kỳ cũng vô cùng sửng sốt quay đầu lại, thấy gương mặt hồng hào của Đinh Tuyết đang ôm lấy Đinh Dũng, Giả Dược Kỳ suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống đất.

Sao có thể tỉnh lại được?!
Mặt Giả Dược Kỳ đơ ra, như bị một thanh kiếm đâm xuyên qua tim, gương mặt cũng xám xịt như màu gan lợn.

Thực ra mấy bác sĩ trong phòng cũng đang ở tình trạng hóa đá.

Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, cứu một người sắp chết sống lại.

Chuyện này không thể dùng kỳ tích trong y học để hình dung.

Cậu Đinh Dũng này là quái thai hay sao?!
“Tuyết Nhi, em thấy thế nào?”, Đinh Dũng dịu dàng xoa tóc em gái, khẽ hỏi.

Tuy rằng anh vừa mới thực hiện thủ pháp châm cứu vô cùng hoàn hảo, nhưng cũng không thể bảo đảm sau này Đinh Tuyết sẽ không có vấn đề gì.

“Anh, em thấy rất dễ chịu.

Em không còn chóng mặt nữa.

Cứ như là khỏi bệnh rồi vậy”, cô gái không hề biết rằng trong thời gian mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì.

Cô chỉ biết trong người có một dòng nước ấm ấp chuyển động, thoải mái như gió xuân phả vào mặt.

“Ngốc quá.

Không phải là hình như, mà là em khỏi bệnh thật rồi”, Đinh Dũng yêu chiều nhìn em cười cười.

Chỉ cần anh tiếp tục châm cứu cho Đinh Tuyết mấy lần nữa là Đinh Tuyết có thể hoàn toàn bình phục, thậm chí còn khỏe mạnh hơn người bình thường nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.