Chàng Rể Trường Sinh

Chương 403: Con rắn to quá



Nói thì cũng thật lạ. Từ sau khi tứ đại danh sơn dị biến, côn trùng rắn rết trên đỉnh lạc Hà này có vẻ im ắng đi nhiều, lại ít hơn trước đó một nửa. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến lượng khách đổ về đây nhiều hơn trước.  

Trước đây rắn và côn trùng nhiều, lên núi một lần rất có khả năng sẽ bị cắn và trúng độc. Hiện giờ an toàn hơn rất nhiều rồi, lại thêm có thông tin núi dị biến nên khiến không ít người tò mò mà đến.  

Cả toán người lần lượt lên núi, cũng có không ít nhóm ít người trước đó không dám vào núi, thấy đoàn người đi mạnh dạn như vậy thì cũng chuẩn bị đi theo.  

“Đỉnh Lạc Hà này bên trong rất nhiều cây cổ thụ, mang hơi hướng cổ xưa”, vào trong đỉnh Lạc Hà, Bách Lí Thuần không khỏi trầm trồ.  

Ngày thường rất ít người vào trong đỉnh Lạc Hà, kể cả là vào thì cũng rất ít người lên núi, thông thường cùng lắm chỉ đi lại dưới chân núi.   

Advertisement

Đặc biệt, ở đây có cây cổ thụ thân to bằng ba, bốn người ôm mới xuể, xung quanh nó còn có từng con rắn dị thường, thân năm màu sắc đang trườn qua khiến người ta phải kinh ngạc.  

“Ha ha ha, đúng là hay ho, không ngờ lão tổ đây thấy được cảnh này rồi”, đúng lúc này, lão già bên cạnh Yên Anh Li đột nhiên bật cười, ông ta nhanh chóng lao như mũi tên về phía trước vồ lấy một con rắn đầu năm thứ màu dưới thân cây.  

“Là rắn ngũ sắc”, thấy con rắn trong tay lão già này, không ít người nheo mắt nhìn.  

Ông lão của nhà họ Tần Thị cũng cau mày, lên tiếng: “Sao nơi này lại có rắn ngũ sắc được, không phải nó đã tuyệt chủng rồi sao?”  

Advertisement

Rắn ngũ sắc hay còn gọi là rắn Vương Quan vì trên đầu nó có năm màu đan xen nhau hình vương miện. Màu của càng phức tạp thì độc tính của nó càng mạnh. Chỉ cần một phát cắn của nó cũng đủ làm tiêu tan tính mạng của con người.  

Mặc dù con rắn này chỉ dài nửa mét nhưng vô cùng hiếm vì nó gần như đã mất dấu hoàn toàn, không ngờ lại xuất hiện ở đỉnh Lạc Hà.  

“Yên Tiêu, chúc mừng anh”, Tần Vô Danh nói.  

Nghe Tần Vô Danh nói vậy, ông lão với tên Yên Tiêu cười khác thường, khẽ xoa xoa đầu con rắn, rồi nhẹ nhàng cho nó vào cái túi dắt ở hông, nói: “Tiểu tử Vô Danh, cậu không cần phải ngưỡng mộ. Chỉ một con rắn con mà thôi. Nếu như rắn trưởng thành thì may ra còn có thể giúp tôi hơn một chút, con rắn nhỏ này vẫn còn phải nuôi thêm”.  

“Hừ, lão độc như ông còn đang luyện Ngũ Độc Phú, chẳng trách mà chẳng ai cần”, Tần Vô Danh hắng giọng.  

Không ngờ Yên Tiêu nghe vậy thì tối sầm cả mặt lại, chỉ vào Tần Vô Danh mà nói với giọng phẫn nộ: “Tiểu tử Vô Danh, nể mặt Vô Địch, giờ tôi không cho cậu thành các xác nhiễm độc, nếu không thì cậu xong rồi”.  

Tần Vô Danh hắng giọng, nhìn chằm chằm vào Yên Tiêu định mỉa mai gì đó nhưng lúc này dị biến xuất hiện.  

Một tiếng thét vang lên, ngay sau đó ở phía trước có cả loạt cát bụi mờ mịt bay tứ phía. Đương lúc mọi người đang trong trạng thái kinh ngạc thì đột nhiên một con rắn to bằng cánh tay, vẩy cái đuôi giữa không trung bò đến, hoá thành cây roi dài, cứ thế quất về phía Yên Tiêu. Con rắn để lại từng đường tàn ảnh trong không gian, sau tiếng vút xé trời, nó quất thẳng đuôi vào người Yên Tiêu.  

Nếu không phải lúc then chốt, ông ta phản ứng lại được và dùng đôi tay chắn trước người mình, đồng thời lùi về sau thì e rằng đã bị “roi dài” từ thân con rắn dí cho bẹp nhúm rồi. Có điều, kể cả ông ta có cố né tránh thế nào đi nữa thì vẫn bị quất cho bay ra khỏi đó, ngã vào một cái cây to ở phía xa.  

“Khụ, khụ…”, Yên Tiêu che ngực, máu trào ra xối xả.  

Vừa rồi con rắn tấn công gần như muốn lấy mạng ông ta, lúc này xương khớp toàn thân như muốn rụng rời. Đã lâu rồi ông ta không có cảm giác nguy hiểm thế này rồi, lúc này mồ hôi ứa ra như tắm, lông tay chân dựng ngược cả lên.  

“Có việc gì vậy?”  

“Thứ gì vừa xuất hiện thế?”  

Cả toán người xôn xao, tốc độ của nó quá nhanh, người ta chỉ cảm thấy có đất đá bay ra chứ không nhìn rõ hình con rắn.  

“Mọi người nhìn đằng kia”, đúng lúc này, Trần Khả Hân của Thiên Âm Môn mới cau mày chỉ về phía trước.  

Mọi người vội nhìn theo tay cô ta chỉ, chỉ thấy dưới thân cây cổ thụ phía trước có một con rắn dài mười mấy mét đang quấn quanh. Lúc này, con rắn đang mở mắt nhìn chằm chằm vào đám người, con mắt màu vàng nhạt máu lạnh của nó chốc chốc lại thoáng qua sát khí lạnh người.  

“Con rắn to quá”, thấy con rắn này, Phùng Đằng không khỏi thảng thốt.  

Mấy người phía Tần Vô Danh cũng nghiêm mặt lại. Con rắn này dài mười mấy mét, căn bản không phải quá hiếm gì nhưng điều khiến người ta bất ngờ hơn cả đó chính là trên đầu nó có những đường vân màu vàng kim, hoá thành hình ảnh vương miện vàng.  

“Không thể nào”, Bách Lí Thuần và người đàn ông mặc đồ xanh lam kinh ngạc, đặc biệt là người đàn ông mặc đồ xanh lam kia, mặt mày khó coi thấy rõ: “Rắn Ngũ Sắc Vương Quan sao có thể dài như vậy, không thể nào?”  

Thông thường những con rắn độc thì thân hình không hề to dài như vậy, vả lại đây còn là loài rắn Ngũ Sắc Vương Quan gần như sắp tuyệt chủng, chẳng trách mà người ta không dám tin.  

Duy chỉ có Đinh Dũng là vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Con rắn độc dài mười mấy mét này mặc dù hiếm gặp nhưng không phải không tồn tại. Ở thời thượng cổ, những con rắn đáng sợ thế này còn to hơn con Ngũ Sắc Vương Quan này nhiều, thậm chí anh cũng đã từng thấy những con dài đến cả trăm mét.  

“Chắc chắn là do Yên Tiêu bắt rắn Ngũ Sắc Vương Quan nên khiến con rắn này quay lại trả thù”, Tần Vô Danh nghiến răng nói.  

“Con này chắc chắn dị biến rồi, nếu không thì sao có thể to và dài thế này được, có điều toàn thân nó đều rất khác thường, nếu như có thể bắt được thì…”  

“Anh Tần đang nói đùa sao? Yên đạo hữu đây đến cái đuôi của nó còn chẳng tóm được, con rắn này cho dù có cảnh giới Bán Bộ Đại Sư thì cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta. Dựa vào anh và tôi thì bắt nó thế nào?”, nghe Tần Vô Danh nói vậy, người đàn ông mặc đồ xanh lam mới cau mày, lạnh giọng nói.  

“Lẽ nào anh Bách Lí thấy rằng anh và tôi không ra tay thì nó sẽ tha cho chúng ta sao?”, Tần Vô Danh lạnh lùng nói.  

“Chỉ cần thả nó ra thì có lẽ nó sẽ không cắn chúng ta đâu”, nghe vậy, người đàn ông mặc đồ xanh lam mới nhìn sang Yên Tiêu, nói: “Yên đạo hữu, thả con rắn ngũ sắc kia ra đi”.  

“Không thể nào”, thế nhưng Yên Tiêu nghe vậy thì phản ứng rất kịch liệt. Ông ta hắng giọng, nghiến răng nói: “Con rắn này có thể trợ giúp cho Bách Chỉ Can Đầu của tôi thêm một tầm cao mới, nói không chừng còn có thể giúp tôi đột phá lên Tông Sư, sao tôi phải bỏ qua cơ hội tốt như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.