Chàng Rể Trường Sinh

Chương 409: “Tất cả quỳ xuống, đợi chúng bay qua”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thiết gia chủ, trước đó lời ông nói có vẻ hơi phóng đại nhỉ, chỉ một hang động này mà cũng…”  

Tần Vô Danh còn chưa nói xong, trong hang động đột nhiên xuất hiện lực hút rất mạnh, trong chốc lát lực hút đó hút đó cuốn theo Tần Vô Danh ở gần nhất vào trong, chỉ nghe thấy tiếng thét xa dần vang vọng lại.  

Thấy Tần Vô Danh trong chớp mắt đã biến mất trong hang động, Tần Thiếu Phong mặt mày tái nhợt, hét lên với đám người.  

Thế nhưng không ai dám tiến lên trước. Thiết Vô Cực mặt mày nghiêm trọng nhìn vào hang động, nói: “Hang động này ngày càng kì lạ, không ngờ lực hút lại mạnh như vậy. Đến cả Tần tiền bối cũng không tránh nổi”.  

“Ý gì vậy? Có phải ông đã biết trước hang động này sẽ sinh ra lực hút không?”, nghe Thiết Vô Cực nói vậy, người đàn ông mặc đồ lam lên tiếng.  

Thiết Vô Cực đã biết về lực hút này từ lâu nhưng không nói cho bọn họ biết là vì muốn hại chết bọn họ sao?  

“Từ lần đầu tiên đến, nhà họ Thiết đã biết đến lực hút này rồi, đáng tiếc, tôi còn chưa kịp nói cho các vị thì Tần tiền bối đã bị cuốn vào trong rồi”, Thiết Vô Cực cười khổ sở, vội giải thích: “Việc này cũng đều tại tôi, có điều các vị yên tâm, lực hút này tồn tại không lâu đâu, tới lúc nó biến mất chúng ta có thể vào trong hang tìm Tần tiền bối”.  

Thiết Vô Cực dứt lời, lực hút kia nhanh chóng biến mất, còn Tần Thiếu Phong lúc này lại kích động vô cùng, vội chạy vào trong đám người.  

Vừa rồi hắn ta quả thật đã bị doạ cho mất mật. Đến Tần Vô Danh cũng không thể làm gì nổi lực hút đó, nếu như không phải hắn bám chắc vách tường thì có lẽ lúc này cũng đã có kết cục như Tần Thiếu Phong rồi.  

“Lực hút biến mất rồi, chúng ta mau vào trong thôi”, cảm nhận được lực hút biến mất, Thiết Vô Cực vội nói với đám người.  

Sau đó ông ta lại chỉ huy mọi người dựng cơ sở tạm thời bên ngoài hang động, lắp đặt các thiết bị, còn mình thì dẫn theo vài thành viên của Thiết Phù Đồ đi vào trong hang. Người đàn ông mặc đồ lam thấy vậy thì đưa mắt nhìn, chỉ đành đi theo.  

Người ta đã vào trong rồi, nếu như bọn họ không vào trong thì người ta sẽ chê cười. Thế nhưng vừa vào trong động, người đàn ông mặc đồ lam đã hối hận. Bên trong động tối đen, kể cả bật đèn điện thoại hay đốt đuốc cũng chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ, vả lại từ sau khi vào động, sáu giác quan của con người như bị hạn chế khiến khả năng quan sát nhanh nhạy của con người cũng mất đi tác dụng.  

Đinh Dũng và Thổ Bồi đi cuối cùng. Anh vừa bước chân vào động đã cảm nhận được có gì đó không ổn. Thổ Bồi lên tiếng: “Yêu khí mạnh quá”.  

“Mày cũng cảm nhận được sao?”, Đinh Dũng trầm giọng nói.   

Thổ Bồi gật đầu, nghiến răng đáp: “Yêu khí này quá khủng khiếp, còn mạnh hơn nhiều lần so với bất cứ yêu thú nào mà tôi từng gặp.”  

“Haiz, xem ra thứ ở bên trong đỉnh Lạc Hà đã tỉnh rồi”, Đinh Dũng thở dài. Có lẽ đến Thổ Bồi cũng không biết bên dưới đỉnh Lạc Hà có thứ gì, nhưng Đinh Dũng lại rõ hơn ai hết. Bên dưới đỉnh Lạc Hà này có con Hồng Hoang Di Chủng Huyền Thanh Xà.  

Trước kia khi Nữ Oa Tiên Nghiệm Thần Quỷ rời khỏi thế giới này thì trật tự thế giới bắt đầu hỗn loạn, nào những quỷ xà thần ở đâu cũng đều nhảy ra, còn Hồng Hoang Di Chủng chính là loài đầu tiên gây nên thế cục hỗn loạn.  

Hồng Hoang huyết mạch chính là huyết mạch của Tiên Nghiệm Thần Quỷ để lại, từ thời hồng hoang đã xưng bá thế gian, còn Hồng Hoang Di Chủng chính là một vài Thần Quỷ đời sau mang huyết mạch của Hồng Hoang sau khi loạn loạn thế để lại.  

Huyền Thanh Xà là một trong số đó. Truyền thuyết nói, sau khi hoá thành rắn, nó mang theo thực lực đáng sợ. Xưa kia có nhóm người giỏi giang đã phong ấn Hồng Hoang Di Chủng, cho nên mới kết thúc cảnh hỗn loạn thảm khốc.  

Bên dưới đỉnh Lạc Hà này phong ấn con Huyền Thanh Xà làm mưa làm gió năm xưa. Đinh Dũng cũng là người tham gia vào vụ phong ấn năm xưa, anh đương nhiên hiểu rõ con Huyền Thanh Xà này rốt cục đáng sợ thế nào. Một khi để nó ra ngoài thì thế giới này sẽ đảo loạn hết cả, còn với thực lực của anh, căn bản không đủ để đấu chọi lại những quái vật này.  

“Nhất định phải nhanh chóng tăng thực lực”, Đinh Dũng thầm thở dài, định bụng sau khi rời khỏi đỉnh Lạc Hà sẽ lấy đan dược trong túi đựng đồ ra và nhanh chóng tăng nhanh thực lực.  

Hiện giờ con Huyền Thanh Xà đã tỉnh, một khi nó thoát khỏi sự kìm kẹp thì hậu quả khôn lường. Đinh Dũng càng nghĩ càng sốt ruột. Nếu như Huyền Thanh Xà chỉ là khó đối phó thì thứ dưới hồ Lạc Hà thật sự không thể nào đối phó nổi.  

Nghĩ tới con bạch xà đó, Đinh Dũng lại lạnh người. Con bạch xà năm xưa khiến Đinh Dũng vẫn không thể nào quên nổi.  

Sau khi kiềm chế những suy nghĩ này lại, Đinh Dũng mới nhận ra mình đã vào trong hang động được hàng trăm mét rồi. Phía trước vẫn là một màu u tối, vả lại xung quanh bắt đầu xuất hiện những đường nhánh, trên tường chốc chốc lại xuất hiện những cửa động đen kịt, không biết dẫn về đâu.  

“Hang động này thật kì lạ, có lực hút lại có lực đẩy, hai loại lực xuất hiện cách nhau chừng nửa tiếng ”, Thiết Vô Cực vừa đi vừa nói, “tôi đã ghi lại thời gian, đợt lát nữa tôi sẽ nhắc nhở mọi người, mọi người chỉ cần bám chắc tường, đợi lực đẩy biến mất là được”.  

Thiết Vô Cực dứt lời, phía trước đột nhiên vang lên những âm thanh heo hút, từng con dơi to bằng nắm tay người bay từ trong hang ra khiến không ít người giật mình thảng thốt mà hét lên. Chúng cứ thế bay lượn xung quanh hang động.  

“Im mồm cho tao”, người đàn ông mặc đồ lam cau mày, bóp lấy một con dơi đang lao về phía mình: “Tất cả quỳ xuống, đợi chúng bay qua”.  

Nghe vậy, mọi người lần lượt quỳ xuống. Đàn dơi cứ thế bay lượn trong không trung một hồi, thấy không có ngăn trở gì, chúng mới lần lượt bay ra.  

“Chỉ là một đám dơi thôi, có gì phải sợ”, thấy đàn dơi bay đi, người đàn ông mặc đồ lam mới đứng dậy, lạnh giọng nói.   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.