Chàng Rể Trường Sinh

Chương 420: “Thâm Nhi, không phải hoang mang”



Kim Vô Đạo nhìn Đường Tuyết Doanh và Đường Long, rồi lại nhìn sang mấy người phía Trần Lão với ánh mắt đầy ý tứ, sau đó mới quay người rời đi.  

Hiện giờ đội an ninh sân bay đã tới để xử lý vụ việc, những người có mặt ở đây mới thở phào nhẹ nhõm hơn.   

Trần Lão nghiến răng trừng mắt với Liễu Nhậm, sau đó lại nhìn sang người nhà họ Đường: “Nhà họ Đường đúng là tốt số, lại có thể gặp được một quý nhân như vậy. Theo lệnh của ta, từ nay về sau không ai được gây rắc rối cho nhà họ Đường”, dứt lời, Trần Lão cõng theo Tạ Lão, quay người rời đi.  

Liễu Nhậm thấy vậy chỉ biết hậm hực nắm chặt tay chửi thầm.  

Advertisement

“Tuyết Doanh, mau về, lão tổ được cứu rồi”, Đường Long kéo tay Đường Tuyết Doanh, mừng ra mặt. Nếu như gia tộc bọn họ có thể bám vào nhà họ Kim thì quả thực lão tổ nhà họ Đường được cứu rồi.  

Trước đó nhà họ Đường bị nhà họ Cố Thị chèn ép, đến cả lão tổ nhà họ Đường cũng bị đánh trọng thương. Nếu không phải vậy thì Đường Tuyết Doanh cũng không đến mức một thân một mình xuất hiện tại sân bay.   

Nếu như có thể có chút quan hệ với nhà họ Kim thì nhà họ Đường có cơ hội được cứu khỏi cảnh cùng quẫn. Kể cả nhà họ Cố Thị có mạnh thì cũng không dám đối đầu với Nam Hoàng Kim Vô Đạo.  

Tin tức một thanh niên trẻ tuổi là sư phụ của Kim Vô Đạo nhanh chóng được đồn thổi khắp Giang Nam.  

Advertisement

“Cái gì? Sư phụ của Nam Hoàng xuất hiện?”  

“Rốt cục người này là ai? Sao có thể là một thanh niên được?”  

Các thế lực lớn nhỏ ở Giang Nam đều nghe tin, không ít người tỏ ra ngỡ ngàng vì dù sao người được coi là sư phụ của Nam Hoàng nhất định có thực lực kinh người.  

Trong một lâm viên ở Giang Nam, một lão già đang ngồi hóng gió trò truyện với một người đàn ông trung tuổi trong ngôi đình nhỏ.  

Đột nhiên quản gia hớt hải chạy tới, vừa nói vừa hét: “Gia chủ, không ổn rồi”.  

Quản gia vừa chạy tới gần thì phát hiện lão già kia cũng có mặt, vội khom người quỳ gối, cúi đầu cung kính nói: “Cố Thạc không biết lão tổ cũng ở đây, xin lão tổ lượng thứ.  

“Có việc gì mau nói đi. Hớt hải như vậy còn ra thể thống gì”, người đàn ông trung tuổi được gọi là gia chủ lên tiếng.  

“Vâng, vâng. Nhà họ Đường, nhà họ Liễu và nhà họ Kim đã tới sân bay rồi ạ. Tối qua nhiệm vụ của Âm Võng đã có người nhận nhưng hôm nay bọn họ báo về đã thực hiện thất bại. Nghe nói có một thanh niên trẻ tuổi cứu Đường Tuyết Doanh, vả lại người này còn đánh Tạ khôn, trưởng lão nhà họ Liễu”.  

“Người của nhà họ Kim cũng xuất hiện tại sân bay, vả lại, Nam Hoàng còn gọi tên trẻ tuổi đó là sư phụ”, nghe quản gia nói vậy, người đàn ông trung tuổi lập tức đứng dậy, cau mày: “Cái gì? Sư phụ của Nam Hoàng?”  

Thực lực của Nam Hoàng khiến nhà họ Cố Thị của hắn cũng phải kiêng dè, nếu sư phụ của Nam Hoàng xuất hiện thì chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện hỗn loạn hơn.  

“Thâm Nhi, không phải hoang mang”, đúng lúc này, lão già đột nhiên đứng dậy. Lão ta chính là Cố Ngôn, lão tổ của nhà họ Cố Thị.  

“Cậu nói đó là một thanh niên sao? Nam Hoàng quả nhiên gian giảo, dám lôi ra một tên từ đâu để lừa chúng ta. Chắc chắn lão ta cho rằng dựa vào cái tên đó khiến chúng ta chùn bước. Nhưng diễn xuất của lão quá lộ liễu. Tìm ai không tìm lại tìm một tên mới hai mấy tuổi đầu”.  

“Lập tức phái người đi điều tra, xem xem gần đây nhà họ Kim có động thái gì”.  

“Vâng”, quan giả Cố Thạc nghe xong thì lập tức vâng lệnh, quay người rời đi.  

Ở một nơi khác, Đinh Dũng đã cùng Kim Vô Đạo về tới nhà họ Kim.  

Phủ đệ của nhà họ Kim được xây dựng trong một lâm viên phía tây ngoại ô của tỉnh Giang Nam, cả lâm viên chiếm diện tích cũng phải đến hàng chục ki lô mét, xung quanh trồng đầy trúc, thậm chí còn có một ngọn núi nhỏ ngự ở sau.  

Lần này Đinh Dũng tới đây là để giúp Kim Vô Đạo giải quyết khó khăn, sau đó nhanh chóng tới Đế Kinh, lấy những món đồ trong phủ đệ của mình ra. Hiện giờ việc cấp thiết nhất chính là tăng thực lực, có trời mới biết những đại yêu bị trấn áp dưới núi bao giờ thoát ra ngoài. Đinh Dũng thậm chí còn hoài nghi đại yêu ở dưới núi Bắc Cảnh cũng đã ra ngoài rồi, chỉ là chúng đang ẩn núp, không lộ diện ra mà thôi.  

Nếu không thì cũng không đến mức có nhiều Tuyết Quái như vậy xuất hiện. Cho dù hiện giờ trên thế giới xuất hiện khả năng tiến hoá nhưng cũng không thể đồng thời xuất hiện nhiều loài thú tiến hoá như vậy. Ngoài ra, sau khi kiểm tra và thăm dò Giang Nam Đinh Dũng mới nhận ra sự tiến hoá của những loài thú ở Bắc Cảnh không mấy giống những vùng khác.  

Người hay thú vật ở những nơi khác sau khi tiến hoá đều có được khả năng đặc biệt còn Bắc Cảnh lại khác, những động vật ở đây dựa trên nền tảng của bản thân, tăng nhanh về tốc độ cũng như sức mạnh và hình thể. Nếu một, hai trường hợp thì có thể nói là trùng hợp nhưng những loài thú mà Đinh Dũng gặp ở Bắc Cảnh đều như vậy nên mới kỳ lạ.  

Chỉ có những người ở Bắc Cảnh sau khi ăn dị quả thì không khác những nơi khác. Điều này càng khiến người ta phải hoài nghi.  

Có điều Đinh Dũng không nói việc này ra, chỉ cần anh tăng nhanh thực lực thì cho dù là nguyên do gì cũng không thành vấn đề.  

Hiện giờ thực lực Kim Đan của Đinh Dũng khi đối mặt với những đại yêu kia căn bản không đủ đấu chọi. Muốn đấu lại chúng, chí ít phải đạt tới cảnh giới Hoá Thần.  

“Thưa sư phụ, ở Giang Nam có luật bất thành văn, chính là cứ năm năm một lần, tất cả các gia tộc ở Giang Nam đều sẽ tham gia võ hội giao hữu, lấy thành tích để phân địa vị. Nhà họ Kim có được địa vị như hiện giờ cũng là nhờ vào thành tích đạt được trong những năm tham gia võ hội”.  

“Có điều năm nay thay đổi luật, thi săn bắt ở núi Nhạn Đãng. Các tiểu bối con phái đi đều rất trẻ, năm nay có cả nhà Cố Thị và Lã Thị tham gia, hai gia tộc này như hổ đói nhăm nhe tranh lợi ích, những tiểu bối của con lại không mạnh về mặt này, nếu để bọn họ nắm được cơ hội thì e rằng….”, Kim Vô Đạo còn chưa nói xong nhưng Đinh Dũng đã có thể nhận ra được sự lo lắng của ông ta.  

“Nhà họ Cố Thị và Lã Thị đều là những gia tộc quy ẩn ở Giang Nam sao?”, Đinh Dũng gật đầu, lên tiếng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.