Chàng Rể Trường Sinh

Chương 5: Mẹ Vợ





“Đinh đại sư… tôi tên là Lương Bính Thu, xin hỏi…”, lúc này Lương Bính Thu nói chuyện hơi lắp bắp, ông ấy đã coi Đinh Dũng là cao nhân giống như thầy của mình.

Thậm chí trình độ châm cứu của Đinh Dũng còn cao hơn một bậc so với thầy của Lương Bính Thu.

Dù sao thầy của ông ấy không có bản lĩnh cứu sống người chết.

“Tôi không phải đại sư gì cả, chủ nhiệm Lương nói đùa rồi”, còn chưa đợi Lương Bính Thu nói xong, Đinh Dũng đã cười, xua tay ngắt lời.

Đinh Dũng biết Lương Bính Thu nhìn ra được gì đó từ trong cách châm kim vừa nãy của mình, cũng đoán được phần nào mục đích của Lương Bính Thu.

Có điều xưa nay Đinh Dũng luôn là người sợ phiền phức nên chưa bao giờ có suy nghĩ chữa bệnh cứu người, phổ độ chúng sinh.

Lương Bính Thư á khẩu, không biết phải nói thế nào.

“Tiến sĩ Giả, anh muốn đi đâu?”, lúc này Đinh Dũng đột nhiên lên tiếng, mọi người nhìn theo ánh mắt của Đinh Dũng, mới phát hiện ra Giả Dược Kỳ đã âm thầm đi đến cửa từ bao giờ.

“Khụ, khụ”, Giả Dược Kỳ khựng lại, sắc mặt khó xử, cho dù trong lòng rất muốn đâm ngàn nhát dao vào người Đinh Dũng, nhưng lúc này hắn cũng hiểu rằng bản thân đang ở thế yếu, chỉ có thể chịu đựng.

“Anh Đinh, tôi bị đau bụng, muốn đi vệ sinh”, Giả Dược Kỳ cười nói.

“Đi vệ sinh?”, Đinh Dũng nhìn Giả Dược Kỳ bằng ánh mắt suy tư và bình thản nói: “Tiến sĩ Giả không cần vội đi vệ sinh đâu, đi với tôi đến sảnh khu vực khám bệnh thực hiện lời hứa của mình trước đã, vừa hay lúc này nhân viên trong bệnh viện vẫn chưa tan làm”.

“Anh Đinh, vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, anh đừng để bụng”, Giả Dược Kỳ cười nói, nếu Đinh Dũng để hắn xuống dưới lăn ba vòng ở đại sảnh khu vực khám bệnh thật thì hắn không cần sống ở thành phố Kim Châu nữa.

“Nói đùa?”, Đinh Dũng nhướn mày, sắc mặt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi không có thời gian nói đùa với anh!”.

Đinh Dũng chưa bao giờ là người tốt, anh rất hẹp hòi, có thù đương nhiên là phải báo, anh không có thói quen bỏ qua cho ai bao giờ!
Mặt Giả Dược Kỳ đỏ lên, chỉ là một kẻ vô dụng lại dám hống hách như vậy, Đinh Dũng coi hắn là kẻ dễ bắt nạt thật sao?
Đôi lông mày lá liễu của Hàn Phương Nhiên cau lại, cô ấy hiểu phần nào về hoàn cảnh gia đình của Giả Dược Kỳ.


Giả Dược Kiệt, anh trai của Giả Dược Kỳ là tâm phúc của hội trưởng Hội Thanh Mã, thế lực ngầm Kim Châu.

Giả Dược Kiệt là kẻ cực kỳ hẹp hòi, Đinh Dũng ép buộc Giả Dược Kỳ như vậy sẽ đắc tội với Giả Dược Kiệt, Hàn Phương Nhiên chỉ sợ Giả Dược Kiệt sẽ trả thù anh.

“Đinh Dũng, Dược Kỳ…”, Hàn Phương Nhiên bất đắc dĩ lên tiếng vì muốn khuyên Đinh Dũng không được đi quá giới hạn.

Nhưng Hàn Phương Nhiên còn chưa nói xong, Đinh Dũng đã lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ấy: “Im miệng! Chuyện của đàn ông, phụ nữ quản ít thôi!”.

“Anh…”, Hàn Phương Nhiên nổi giận, người đàn ông thối tha này lại dám nổi giận với cô?
Sau khi cơn giận qua đi, Hàn Phương Nhiên lại sửng sốt, Đinh Dũng dám… nổi giận với mình?
Đinh Dũng yếu đuối trước đây, đừng nói là nổi giận với Hàn Phương Nhiên, ngay cả một câu nói nặng lời cũng không dám nói.

Nhưng Đinh Dũng bây giờ lại ngang ngược, tự tin, hung hăng… cứ như là một con người hoàn toàn khác vậy.

Hàn Phương Nhiên không thể thích nghi ngay được.

“Giả Dược Kỳ, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, anh đến sảnh phòng khám lăn ba vòng sau đó hô ba lần tôi là gà mờ, nếu không đừng trách tôi ra tay với anh!”, trong mắt Đinh Dũng lóe lên nét lạnh lẽo, tuyệt đối không được mềm lòng mà bắt buộc phải đánh cho loại người như Giả Dược Kỳ sợ.

“Đinh Dũng, anh đừng bắt nạt người khác quá đáng! Nếu quá quắt quá, thì không có lợi gì với anh cả!”, lúc này Giả Dược Kỳ cũng không thèm giả vờ nữa mà trực tiếp để lộ bộ mặt thật, hắn uy hiếp với vẻ mặt u ám, hắn không tin với thế lực của anh trai mà còn không xử lý được cái thằng ở rể cỏn con này.

Đinh Dũng liên tục cười khẩy, sống hơn năm nghìn năm rồi, điều anh không sợ nhất là uy hiếp!
“Tiến sĩ Giả, chủ nhiệm Lương, không hay rồi!”, đúng lúc Đinh Dũng chuẩn bị ra tay thì một y tá xông vào với vẻ lo lắng.

“Có việc gì mà trông cô hoảng hốt thế?”, Giả Dược Kỳ bất giác thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn không sợ Đinh Dũng nhưng nếu Đinh Dũng thật sự ra tay với hắn ở đây cũng khiến hắn rất mất mặt.

Cô y tá đột nhiên xuất hiện này cũng coi như giải vây cho hắn.

“Có một cô bé vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu do bị rắn đuôi chuông cắn, ekip của chủ nhiệm Chu không thể lấy được nọc độc của rắn ra”, y tá vội vàng nói, thời gian cứu bệnh nhân bị rắn độc cắn thường chỉ có nửa tiếng, nọc độc lan đến tim, thần tiên đến cũng khó cứu được.


“Đi, mau đi qua đó!”, còn chưa đợi y tá nói hết, Giả Dược Kỳ đã vẫy tay, không nhìn Đinh Dũng một cái đã đi ra khỏi phòng bệnh, Lương Bính Thu cũng đi theo.

Đinh Dũng cau mày, không ngờ anh lại để Giả Dược Kỳ thoát nạn như vậy.

“Tuyết Nhi, em thấy thế nào rồi?”, Hàn Phương Nhiên đi đến bên cạnh Đinh Tuyết và dịu dàng hỏi, cô ấy thích Đinh Tuyết từ tận đáy lòng, nếu không thì sau khi Đinh Dũng đi, cô ấy đã không bất chấp sự phản đối của nhà họ Hàn, trả gần ba triệu viện phí cho Đinh Tuyết, còn mời Giả Dược Kỳ từ Ưng Quốc về.

“Chị dâu, em không sao”, Đinh Tuyết cười ngọt ngào, lại nhìn Đinh Dũng và nói: “Chị dâu, chị đừng giận anh trai em nhé, vừa nãy anh ấy không cố ý hung dữ với chị đâu”.

Hàn Phương Nhiên giận dỗi trợn mắt nhìn Đinh Tuyết nói: “Yên tâm đi, chị không hẹp hòi giống như ai đó đâu”.

Đinh Dũng sờ mũi, cảm thấy hơi lúng túng, sao anh lại không nghe ra Hàn Phương Nhiên đang nói đến ai chứ? Nhưng mà năm nghìn năm nay, tính cách của Đinh Dũng luôn là như vậy, anh ngang ngược quen rồi, không cho phép ai tranh giành đồ của mình.

“Bà xã, cảm ơn em vì chuyện của Tuyết Nhi”, Đinh Dũng nghiêm túc nói, lần này nếu không có Hàn Phương Nhiên, sợ rằng anh còn không có cơ hội gặp Đinh Tuyết.

“Không có gì, tôi cứu Tuyết Nhi không phải vì anh, anh đừng nghĩ nhiều”, đối diện với Đinh Dũng, sắc mặt Hàn Phương Nhiên bắt đầu trở nên lạnh nhạt.

Đinh Dũng cười, người phụ nữ này vẫn cứng miệng như trước đây.

“Mấy hôm nữa anh sẽ trả lại viện phí em nộp giúp Tuyết Nhi”, Đinh Dũng không biết Hàn Phương Nhiên đã nộp bao nhiêu tiền cho Đinh Tuyết, nhưng chắc hẳn không phải khoản tiền nhỏ.

Đường đường là một người đàn ông, anh không thể để người phụ nữ của mình nộp tiền chữa bệnh cho em gái ruột được.

“Anh tìm một công việc đáng tin cậy trước đi rồi hãy nói”, Hàn Phương Nhiên bình thản nói, sau khi ở rể nhà họ Hàn, Đinh Dũng luôn chơi bời lêu lổng, không có một công việc tử tế, rất nhiều người trong nhà họ Hàn đều chỉ trích anh ấy vì chuyện này.

“Anh sẽ tìm việc”, Đinh Dũng gật đầu, thầm nghĩ khi nào lo xong việc của Đinh Tuyết sẽ liên lạc với mấy đệ tử của mình, bảo họ nghĩ cách sang tên một ít tài sản ở kiếp trước cho mình.

Người bị Đinh Dũng cướp xác ở kiếp trước là một ông lão sống hơn năm mươi năm, ông lão đó có rất nhiều tiền, nhiều tiền đến mức nào? Tài sản của trong mười người đứng đầu bảng xếp hạng Forbes của Hoa Hạ cộng lại còn không bằng một nửa của ông lão.


Sau khi cướp xác của ông lão đó, Đinh Dũng mất hai mươi năm mới hiểu rõ hết tất cả tài sản của ông ấy.

Sau khi lập xong di chúc, Đinh Dũng qua đời, linh hồn nhập vào cơ thể Đinh Dũng ở rể bây giờ.

Để sau khi chuyển thế có thể sống thoải mái hơn, kiếp trước khi lập di chúc Đinh Dũng đã cố tình sang tên một nửa tài sản cho rất nhiều đệ tử của mình.

Bây giờ xem ra hành động lúc đó là rất sáng suốt.

Nếu có thể lấy được một phần mười của một nửa tài sản kia thì Đinh Dũng có thể trở thành người giàu nhất Kim Châu!
“Công ty có việc, tôi phải đi trước đây, sau khi sắp xếp xong cho Tuyết Nhi, anh về nhà ngay đi”, Hàn Phương Nhiên nhìn Đinh Dũng và hờ hững nói.

Đinh Dũng đột nhiên biến mất nửa tháng, rất nhiều người trong nhà họ Hàn có ý kiến với chuyện này, nếu anh ấy còn không xuất hiện, e rằng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn.

Đinh Dũng day nhân trung với vẻ hơi bất lực, người anh ấy sợ nhất trong nhà họ Hàn, không phải vợ Hàn Phương Nhiên, cũng không phải bố vợ Hàn Thành Sơn, mà là mẹ vợ Lâm Hồng Ngạn.

Địa vị của Lâm Hồng Ngạn ở Viện kiểm sát thành phố Kim Châu rất cao, tính cách bà ấy cực kỳ độc đoán.

Khi ở nhà họ Hàn, Lâm Hồng Ngạn chưa bao giờ nể mặt Đinh Dũng, lâu lâu lại chê bai anh.

Đinh Dũng ngày trước cam chịu quen rồi, nhưng nếu Đinh Dũng bây giờ bị một người phụ nữ nhỏ hơn anh mấy nghìn tuổi tùy ý sai bảo, quát mắng, e rằng anh khó có thể chịu được.

“Aiz…”.

Sau khi thở dài một hơi, Đinh Dũng vẫn có ý định về nhà, chuyện phải đối mặt thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Sau khi sắp xếp xong cho Đinh Tuyết, Đinh Dũng bắt xe đến biệt thự Hương Sơn, Hàn Phương Nhiên chưa ra ở riêng mà ở cùng với bố mẹ, cho nên Đinh Dũng chỉ có thể về đây.

Sau khi xuống xe, Đinh Dũng trực tiếp đẩy cửa vào.

Vừa mở cửa ra, bước chân của Đinh Dũng đã khựng lại.

Một người phụ nữ trung niên đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa uống trà.

Trên chiếc bàn trước mặt Lâm Hồng Ngạn để một bộ đồ trà cụ bằng sứ Thanh Hoa đắt tiền, còn có hai người giúp việc đứng ở bên cạnh, cẩn thận hầu hạ bà ấy.


Nhìn thấy Đinh Dũng đi vào, ánh mắt Lâm Hồng Ngạn vẫn lạnh nhạt, không có sự thay đổi nào.

“Mẹ…”, Đinh Dũng miễn cưỡng gọi, tuy anh là quái vật sống hơn năm nghìn năm, nhưng nhập gia tùy tục, theo vai vế thì Đinh Dũng phải gọi người phụ nữ trước mặt này một tiếng mẹ.

Lâm Hồng Ngạn bưng tách trà lên, thong thả nhấp một ngụm, chẳng buồn để ý đến Đinh Dũng.

Đinh Dũng bất giác thấy thật khổ, nếu Lâm Hồng Ngạn mắng anh một trận thì còn đỡ, nhưng bà ấy làm như thế này, anh thật sự không biết phải đối phó thế nào.

“Trong mắt cậu còn có người mẹ là tôi sao?”, đúng lúc Đinh Dũng định kiên trì rời đi thì Lâm Hồng Ngạn nhẹ nhàng cất tiếng nói.

Tuy Lâm Hồng Ngạn nói với ngữ khí bình thản nhưng hai người giúp việc bên cạnh bà ấy đều run lên, họ bất giác nhìn Đinh Dũng với vẻ thương hại.

Hầu hạ Lâm Hồng Ngạn nhiều năm, bọn họ biết rất rõ, bà ấy càng tỏ ra bình thản thì trong lòng lại càng giận dữ, hôm nay chàng rể Đinh Dũng này thảm rồi.

“Mẹ, con có việc nên nửa tháng nay mới không về…”.

Nhưng Lâm Hồng Ngạn lại đập tay xuống bàn, làm đổ tách trà và nói: “Có việc? Cái thằng chỉ biết bám váy đàn bà như cậu thì có việc gì?”.

“Cậu ở rể nhà họ Hàn một năm, cả ngày ngoài ăn ra thì chỉ ngủ, công việc Phương Nhiên sắp xếp cho cậu, cậu không làm tốt được việc nào.

Đường đường là một người đàn ông mà lại để cho một người phụ nữ nuôi, lo việc ăn uống ngủ nghỉ.

Ngay cả tiền chữa bệnh cho e gái cũng để người phụ nữ của cậu trả, cái thứ vô dụng như cậu thì có thể có việc gì?”.

Giọng điệu của Lâm Hồng Ngạn rất cay nghiệt, nhưng Đinh Dũng lại không có phản ứng gì, vì “bản thân” trước đây đúng là như vậy.

“Mẹ, con sắp trả được tiền nợ nhà họ Hàn rồi”, Đinh Dũng thở dài thườn thượt và nói, việc đầu tiên anh sẽ làm khi liên lạc được với mấy đệ tử là trả tiền cho nhà họ Hàn.

“Hừ”, Lâm Hồng Ngạn khinh thường nhìn Đinh Dũng: “Trả tiền? Cậu trả bằng cái gì? Đinh Dũng, không phải tôi khinh thường cậu, cậu có bán mình đi cũng không trả tiền được cho nhà họ Hàn!”
Nhìn ánh mắt cực kỳ khinh thường của Lâm Hồng Ngạn, Đinh Dũng chỉ cảm thấy một ngọn lửa đang bùng lên trong lòng, bán ông đây đi cũng không trả được?
Người phụ nữ ngu ngốc, chỉ cần ông đây muốn thì ngày mai ông đây có thể trở thành người giàu có nhất Kim Châu!
Nhưng Đinh Dũng không thể nói ra những lời này mà chỉ có thể nghĩ ở trong lòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.