Lâm Thanh Thảo kéo Miêu Bắc ra bên ngoài, Trần Văn Sơn nói với Lưu Hải Yến: “Cô chủ Yến, người này tên là Miêu Bắc, bố anh ta làm người đứng đầu một tộc trai, cô muốn giết anh ta, sợ rằng sẽ rước họa vào thân.”
Lưu Hải Yến lạnh mặt nói: “Đừng nói bố anh ta là người đứng đầu tộc trại, cho dù là ông trời cũng không giữ được anh ta.” Nói xong, trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Chuyện giữa chúng ta, sẽ từ từ thanh toán!” Nói xong, cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn liếc mắt nhìn nhau, hai người nhìn nhau cười.
Trong lòng đều có một ý niệm trong đầu: Đó chính là phụ nữ thật không được chọc!
Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, tôi đã nhắn tin cho bác sĩ Hoa, chúng ta đi thôi!”
“Được!” Triệu Hùng gật đầu.
Trần Văn Sơn thấy cánh tay trúng độc của Triệu Hùng vừa đen vừa sưng, anh ta khuyên Triệu Hùng: “Anh để xe ở bệnh viện đi! Một tay lái xe không tiện, lúc nữa tôi đưa anh về.”
“Được rồi!”
Triệu Hùng không quật cường nữa, nếu là vì lộn xộn, làm huyết mạch phong bế bị giải i, vậy thì hỏng rồi.
Loại chuyện này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Trên đường đến nhà Hoa Di, Trần Văn Sơn vừa lái xe, vừa dò hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, anh và Lưu Hải Yến đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao anh cứu cô ta, cô ta lại không cảm kích anh?”
Triệu Hùng thở dài: “Ôi! Đừng nói nữa.”
Thế là, anh kể lại chuyện nghĩ cách cứu viện Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo.
Lúc Trần Văn Sơn nghe nói, Triệu Hùng thấy hết thân thể Lưu Hải Yến.
Lưu Hải Yến đã từng thề người đàn ông nhìn thấy thân thể cô ta, sẽ lấy cô, nếu không sẽ bị giết, thì kinh hãi đến phanh gấp xe lại.
Xe thắng gấp, may là Trần Văn Sơn cùng Triệu Hùng đều đeo dây an toàn.
Triệu Hùng trêu Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, cậu phản ứng lớn như vậy làm cái gì?”
Trần Văn Sơn bình phục tâm tình, tiếp tục lái xe chậm, cười khổ mà nói: “Cậu chủ! Cái này may mà là anh cứu được Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo. Nếu là bị tôi cứu được, vậy người cô ta muốn giết biết chẳng phải là tôi à?”
Triệu Hùng cười cười, không nghĩ tới hóa ra Trần Văn Sơn đang lo lắng chuyện này.
Nhưng Trần Văn Sơn nói cũng có lý.
Nếu như, lúc đó Trần Văn Sơn chọn kho lạnh bên này, như vậy người cứu Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo tất nhiên là Trần Văn Sơn, không thể nghi ngờ cũng sẽ gặp phải vấn đề lúng túng như Triệu Hùng.
Triệu Hùng đùa giỡn mà nói với Trần Văn Sơn: “Cậu có thể cưới Lưu Hải Yến à?”
“Làm sao có thể? Cậu chủ, cậu biết tôi có người trong lòng mà.” Trần Văn Sơn nói.
Vừa nhắc tới cái này, Triệu Hùng quan tâm dò hỏi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, tình cảm của cậu và đàn em tiến triển thế nào?”
“Vẫn vậy! Vân Dao cuối cùng đã mở rộng lòng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận tôi.”
“Vì sao?” Triệu Hùng không hiểu hỏi.
“Vì Lục Tiểu Xuyên!” Trần Văn Sơn thở dài một cái nói: “Đó chính là tâm ma của Vân Dao, chỉ diệt trừ Lục Tiểu Xuyên, cô ấy mới có thể quên đi!”
Triệu Hùng vỗ vỗ vai Trần Văn Sơn, lên tiếng an ủi: “Đừng buông tha! Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi.”
Triệu Hùng cảm thấy đường tình của mình cùng Lý Thanh Tịnh đã đủ nhấp nhô, không nghĩ tới đường tình của Trần Văn Sơn còn gian nan hơn so với anh.
Có câu nói là: “Hữu tình mới là vô tình, vô tình mới là hữu tình nhất!”
Trước đó Hoa Di nhận được điện thoại của Trần Văn Sơn, đợi Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn đến, sớm đã quần áo chỉnh tề đợi lâu ở trong nhà.
Dù sao Hoa Di cũng là phụ nữ, tuy rằng đã gần đến đêm khuya, nhưng không thể ăn mặc quá lộ trước mặt hai người đàn ông Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn.
Thấy tay phải của Triệu Hùng, từ vị trí cùi chỏ tới tay cánh tay, đen như xương gà đen, bàn tay sưng thoạt nhìn khá kinh người.
“Anh Hùng, sao anh bị cái này?” Hoa Di nhíu chặt đôi mi thanh tú, hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng nói với Hoa Di là anh bị một con “Rết” cắn.
Anh nhớ kỹ, Miêu Bắc nói đây là “Máu ban rết”tới tự dị vực.
Dị vực “Máu ban rết?”
Hoa Di nghe xong quá sợ hãi.
Triệu Hùng nhìn Hoa Di chau mày, chỉ biết độc tính chắc chắn cực kỳ khó giải.
Hoa Di lấy ra ngân châm, để Trần Văn Sơn lấy một cái chậu, đến dưới lầu lấy bùn đất bỏ vào chậu trong, để ngừa máu độc bắn tung tóe ra bên ngoài.
Sau khi Trần Văn Sơn chuẩn bị đầy đủ đồ Hoa Di nói, Hoa Di bắt đầu dùng ngân châm, bắt ngón tay của Triệu Hùng, bắt đầu lấy máu.
Sau khi chích máu ở năm ngón tay, ngón tay Triệu Hùng cũng không bớt sưng bao nhiêu. Trái lại màu xanh đen hơi giảm bớt.
Hoa Di dùng miếng dán cầm máu bó chỗ ngón tay bị kim đâm của Triệu Hùng. Sau đó đứng dậy nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh chờ một chút! Tôi đi bệnh viện lấy cho thuốc khử độc cho anh.”
“Văn Sơn, cậu đi cùng bác sĩ Hoa đi!” Triệu Hùng nói.
Trần Văn Sơn đáp lời: “Được!”, đi cùng Hoa Di đến bệnh viện.
Hơn mười phút sau, hai người trở về, Hoa Di bôi “Thuốc khử độc” lên trên tay của Triệu Hùng, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Anh Hùng, máu ban rết dị vực, là loại rết biến dị, loại độc tố này rất mạnh. Nếu là người thường bị cắn, sợ rằng không đến một giờ đã mất mạng, may là anh đúng lúc phong bế huyết mạch. Nhưng loại độc chất này, trong sách thuốc của nhà họ Hoa chúng tôi từng có ghi chép, chỉ ghi chép qua có bệnh nhân bị cắn thế nào, lại không viết phương pháp chữa.”
“Tôi dạy cho anh một loại châm pháp, mỗi ngày anh đeo lên bao tay, lấy máu ở bụng ngón trỏ, ngón giữa và ngón đeo nhẫn hai lần vào sáng và tối cho đến khi hết màu đen của bàn tay, cho đến khi màu đen ở da tay hắc sắc nhạt dần. Tôi chưa tìm được phương pháp trị tận gốc, nhưng tạm thời có thể giữ được cánh tay này của anh. Lúc nữa tôi sẽ lấy máu của anh, sau đó nghiên cứu một chút. Nếu có kết quả, tôi sẽ thông báo cho anh!”
Triệu Hùng thấy Hoa Di vì mình, đêm khuya còn mệt nhọc, trong lòng cực áy náy, gật đầu nói với Hoa Di: “Làm phiền rồi!”
Hoa Di xuất ra bơm tiêm lấy máu độc trên cánh tay trúng độc của Triệu Hùng, để nghiên cứu.
Lúc này Hoa Di mới hỏi Triệu Hùng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Triệu Hùng đơn giản kể lại một lần, nhưng chưa nói chuyện Lưu Hải Yến muốn giết mình.
Mấy người lại hàn huyên một lúc, lúc này Trần Văn Sơn mới lái xe đưa Triệu Hùng về.
Sau khi về, Triệu Hùng gọi điện để phụ trách an ninh “Ngã Nguyệt Đàm” Hùng Huy Khang đến “Bình Khang bệnh viện” lái xe của mình về.
Đã gần một giờ sáng!
Triệu Hùng cũng không lập tức về phòng nghỉ ngơi, anh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cánh tay trúng độc kia, chân mày nhíu chặt.
Không nghĩ tới sẽ vì cứu Lưu Hải Yến, làm hại mình bị rết cắn.
Sau khi Triệu Hùng trúng độc, nhỡ đâu cao thủ Am Cẩu tới,thì thật bất lợi lớn với phe mình.
Triệu Hùng lấy ngân châm từ chỗ Hoa Di đưa ra, thử nơi lấy máu ở bụng tay mình.
Chỉ là hơi nhói một cái, cảm giác còn khá!
Đúng lúc này, con chồn tím nhỏ ở trong lồng đặt bên cửa sổ đang đi lòng vòng, đột nhiên trở nên sinh động dị thường.
Triệu Hùng học năng lực giao tiếp với động vật cùng Trọng Ảnh, miệng nhẹ huýt sáo, muốn cho chồn tím nhỏ an phận.
Thế nhưng hôm nay không biết chồn tím nhỏ xảy ra chuyện gì, hưng phấn có chút dị thường!
Triệu Hùng nhíu chặt mày, muốn mở lồng sắt ra, trấn an chồn tím nhỏ một chút.
Lồng sắt mới vừa mở ra, chồn tím nhỏ thoáng cái lẻn đến trên tay của Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhẹ vuốt lông vỗ về chồn tím nhỏ, trong miệng khẽ huýt sáo, tiến hành an ủi chồn tím nhỏ.
Đột nhiên, trên tay truyền đến đau đớn thấu tim.
Chồn tím nhỏ thế mà cắn vào chỗ bị trúng độc của anh!