Sau khi Tiết Ân và Trần Văn Sơn quay về phòng, cả hai bắt đầu nghiên cứu cách giải cứu Kim Châu.
Trần Văn Sơn hỏi Tiết Ân: "Tiết Ân, mấy ngày nay cậu có thăm dò nhà họ Lưu ở Nha Trang không?"
"Tôi chỉ để ý bên ngoài bức tường lớn. Cứ bốn tiếng là vệ sĩ của họ thay ca một lần. Bên trong canh phòng rất nghiêm ngặt, tôi không dám xông bừa vào trong." Tiết Ân nói.
Trần Văn Sơn gật gật đầu.
Với sức chiến đấu của Trần Văn Sơn và Tiết Ân, chỉ cần không có sự xuất hiện của cao thủ cấp cao Triệu Hùng. Ngay cả khi không thể cứu Kim Châu ra được, thì cũng có thể tự bảo vệ mình thoát khỏi nhà họ Lưu.
Tiết Ân nói với Trần Văn Sơn: "Đúng rồi! Ông già nhà họ Lưu kia đang bế quan. Tôi nghe cậu Mã nói, võ công của ông già đó không thể lường trước được. Hơn nữa, Thiên bảng ở Tây Giao có rất nhiều cao thủ, chỉ dựa vào hai người chúng ta, e rằng không được."
“Nói cũng có lý!” Trần Văn Sơn nhíu mày, nhất thời không chú ý tới.
Nhà họ Lưu ở Nha Trang, là vùng đất tiềm tàng nhân tài. Lỡ có sai sót một chút, thì cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Trần Văn Sơn cũng không thể nghĩ ra cách gì hay, nên đã đề nghị quan sát trước rồi hành động.
Trần Văn Sơn đưa một chiếc mặt nạ cho Tiết Ân, sau khi ăn xong, hai người ra khỏi nhà họ Mã.
Sau khi đến bên ngoài khu nhà của nhà họ Lưu ở Nha Trang, Trần Văn Sơn và Tiết Ân vẫn ngồi trong xe, không dám đến gần.
Vệ sĩ của nhà họ Lưu giống như một đội tuần tra, cứ khoảng mười lăm phút, thì họ sẽ đi tuần một vòng xung quanh khu nhà.
Khu nhà của nhà họ Lưu chiếm một diện tích rất lớn, cho dù Trần Văn Sơn và Tiết Ân lẻn vào được. Nếu không có bản đồ, thì cũng sẽ không dễ dàng kiếm được Kim Châu.
Sau khi nắm được tình hình, thì Trần Văn Sơn và Tiết Ân đã quay về từ sớm.
Tối đến, Mã Bá Lộc đã từ chối một số buổi tiệc để trở về sớm.
Anh ta không quen biết Tiết Ân cho lắm, nhưng mối quan hệ với Trần Văn Sơn cũng rất tốt. Đặc biệt tổ chức một bữa tiệc, chiêu đãi Trần Văn Sơn và Tiết Ân.
Mã Bá Lộc lại không mời người khác ngồi cùng. Vì vậy, ba người họ ngồi cùng nhau, vừa uống rượu dùng bữa, vừa nói về việc giải cứu Kim Châu.
Mã Bá Lộc hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, cậu và Tiết Ân nghĩ ra cách giải cứu cô Kim Châu chưa?"
“Vẫn chưa!” Trần Văn Sơn lắc lắc đầu nói: “Hiển nhiên nhà họ Lưu sẽ tăng cường cảnh giới. Nếu như không quen thuộc bên trong nhà họ Lưu mà mạo hiểm xông vào thì quả thực quá nguy hiểm. Đúng rồi, cậu Mã! Cậu có thể lấy được bản vẽ xây dựng khu nhà của nhà họ Lưu không?"
"Cái này..." Mã Bá Lộc nhíu chặt mày.
Mã Bá Lộc giải thích: "Khu nhà của nhà họ Lưu được xây dựng bởi chính đội ngũ kỹ sư của bọn họ. Nếu muốn lấy được bản vẽ xây dựng, chỉ có thể đến chỗ giấy phép ở sở địa chính để kiểm tra thôi."
"Có thể lấy được không?"
“Tôi sẽ thử xem!” Mã Bá Lộc không dám cam đoan, nói: “Ba tôi rất thân với lãnh đạo của sở địa chính, để xem ông ấy có thể giúp lấy được không.”
"Vậy thì chúng ta sẽ chờ tin tức từ cậu Mã!"
"Cũng được! Nếu như tôi không lấy được, thì các cậu có thể nghĩ cách khác. Nào! Hiếm lắm các cậu mới đến Nha Trang một chuyến, đừng có toàn nghĩ về mấy chuyện phiền muộn đó nữa. Hôm nay chúng ta uống vài ly cho đã đi! Nếu như không sợ lộ thân phận của các cậu, thì tôi đã mời một vài sao nữ đến góp vui rồi.”
Trần Văn Sơn cười nói: "Cám ơn ý tốt của cậu Mã! Chúng tôi không giỏi về khoản này."
Cả ba nhìn nhau cười, rồi bật cười haha.
Ngày hôm sau, Trần Văn Sơn và Tiết Ân vẫn không có bất kỳ hành động nào, mà đang chờ đợi tin tức của Mã Bá Lộc.
Họ không thông thạo bên trong khu nhà của nhà họ Lưu ở Nha Trang, nếu như cứ lao đầu vào mà không có kế hoạch rõ ràng, thì chắc chắn lành ít dữ liệu.
Vẫn chứ nắm chắc, Trần Văn Sơn không muốn làm những việc mạo hiểm. Anh ta còn phải giải cứu con trai của Vân Dao, và đã từng thề rằng, phải tự tay giết chết tên khốn Lục Tiểu Xuyên.
Trần Văn Sơn và Tiết Ân đang uống trà chiều, cả hai đang tán gẫu về chuyện nhà họ Lưu.
Nghĩ đến Lục Tiểu Xuyên, Trần Văn Sơn liền hỏi Tiết Ân: "Tiết Ân, khi cậu cùng cậu Mã đến nhà họ Lưu, thì có thấy một người tên là Lục Tiểu Xuyên không?"
"Lục Tiểu Xuyên? Đó là cao thủ trong danh sách xếp hạng Thiên bảng sao?"
“Đúng rồi!” Trần Văn Sơn gật gật đầu.
“Không có!” Tiết Ân lắc đầu nói: “Cậu Mã dẫn tôi vào nhà họ Lưu, tôi chỉ nhìn thấy một người tên là Trác Kỳ. Bây giờ trong nhà họ Lưu, người tên Trác Kỳ đó là người quyết định.”
“Trác Kỳ?” Trần Văn Sơn ngạc nhiên hỏi: “Sao trước đây chưa từng nghe nói đến người này. Người này không có mang họ của nhà họ Lưu, sao nhà họ Lưu lại có thể giao quyền lực vào tay một người ngoài được chứ?
"Tôi cũng không biết!"
“Kỳ lạ?” Trần Văn Sơn nhíu mày.
Lúc này, chuông cửa căn nhà vang lên.
“Để tôi đi mở cửa!” Tiết Ân đứng dậy, đi về phía cánh cửa.
Sau khi mở cửa nhìn, thì ra Mã Bá Lộc đã quay về.
Mã Bá Lộc cầm trên tay một bức vẽ, hào hứng nói: "Lấy được rồi! Lấy được rồi!"
Trần Văn Sơn vội vàng chạy đến, rồi nhận lấy bản vẽ từ trên tay Mã Bá Lộc.
Bản vẽ này đã được nộp lên hơn mười mấy năm về trước. Bên trên ghi rõ tổng thể một số bản vẽ xây dựng căn nhà, sau hơn mười năm trời, hẳn là đã có những thay đổi. Hơn nữa, bản vẽ này là bản nộp sau này. Với thế lực của nhà họ Lưu, thì bản vẽ này là thật hay giả, vẫn còn là một ẩn số.
Nhưng có còn hơn không!
Sau khi Trần Văn Sơn nhìn qua bản vẽ, thì hỏi Mã Bá Lộc: "Cậu Lộc, chẳng phải nhà họ Mã các cậu có qua lại với nhà họ Lưu sao? Cậu đã từng đến nhà họ Lưu, xem ghi chú trên bản vẽ này có đúng không?"
Sau khi Mã Bá Lộc lấy được bản vẽ, thì hớn hở vội vàng quay trở lại, thậm chí còn không thèm nhìn lại.
Nhận lấy bản vẽ rồi liếc nhìn một cái, sau khi nhìn được hồi lâu, thì cau mày nói: "Lúc tôi đến nhà họ Lưu, nhà họ Lưu cũng không cho phép tôi đi lại lung tung. Tuy nhiên, có vài vị trí là đúng. Tin rằng, bản vẽ này không nhất định chính xác một trăm phần trăm, thì cũng có độ chính xác từ bảy mươi đến tám mươi phần trăm."
“Vậy thì tốt!” Lúc này Trần Văn Sơn mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Trần Văn Sơn nói: "Có bản vẽ này tồi, tôi và Tiết Ân đã có thể bắt đầu kế hoạch giải cứu Kim Châu rồi. Như vậy đi, tối hôm nay tôi và Tiết Ân sẽ đi dò xét nhà họ Lưu, nếu như chúng tôi cứu được cô Kim Châu ra ngoài, thì cậu Lộc giúp chúng tôi sắp xếp sẵn một chiếc máy bay trở về Hải Phòng. Nếu như không giải cứu được, chắc chắn sẽ bị bọn họ phát hiện. Chúng tôi sẽ không về nhà họ Mã nữa, để tránh làm liên lụy đến nhà họ Mã các cậu.”
"Văn Sơn, cậu nói như vậy không đúng rồi. Ba tôi đã nhờ tôi giúp Triệu Hùng, thì Mã Bá Lộc tôi há lại sợ bị các cậu liền lụy."
"Không được! Khi tôi tới, cậu chủ đã dặn dò tôi. Chuyện này, không được liên lụy đến nhà họ Mã các cậu."
Mã Bá Lộc thấy Trần Văn Sơn đã quyết tâm không muốn quay về nhà họ Mã. Thì cau mày hỏi: "Nếu lỡ như thất bại, thì các cậu tính đi đâu?"
“Cậu Lộc có đề nghị gì tốt sao?” Trần Văn Sơn hỏi.
Mã Bá Lộc nói: "Tôi có một bất động sản ở ngoại ô, bất động sản đó vẫn chưa được đổi tên. Người bên ngoài không biết đó là tài sản của nhà họ Mã tôi. Tôi sẽ đưa chìa khóa cho các cậu, ít nhất các cậu cũng có chỗ dừng chân. Đến lúc đó, chúng ta sẽ liên lạc lại với nhau, để nghiên cứu hành động tiếp theo ”.
“Được đấy!” Trần Văn Sơn gật gật đầu.
Mã Bá Lộc nói với Trần Văn Sơn và Tiết Ân: "Dù sao các cậu phải hành động ban đêm rồi, thế nên nghỉ ngơi trước đi! Đợi đến chập tối tôi sẽ lại đến để đưa chìa khóa cho các cậu. Văn Sơn, cậu và Tiết Ân tuyệt đối không được gặp rắc rối gì. Nếu không, tôi không biết giải thích với Triệu Hùng thế nào!"
Trần Văn Sơn khẽ cười, nói: "Yên tâm đi, cậu Lộc! Cho dù nhà họ Lưu là nơi cực kỳ nguy hiểm, thì chúng tôi cũng phải xông vào. Mạng của Trần Văn Sơn tôi cũng cứng lắm, bọn họ muốn mạng của tôi, thì phải cứng hơn mạng của tôi mới được!"