Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 246



Mai Lệ Thủy pha cho Triệu Hùng một bình trà bích loa xuân, Triệu Hùng ngửi mùi thơm của trà, gật đầu nói: “Trà này quả thật rất ngon.”

Điểm đặc biệt nhất của bích loa xuân là “vũ điệu trà”, cái gọi là “vũ điệu trà” chính là khi đổ nước vào lá trà, lá trà sẽ từ từ bung ra, như thể chúng đang nhảy múa vậy.

Lá trà còn nguyên vẹn không bị rời rạc, lại tươi xanh, hương trà tràn ngập khắc nới, chính là trà ngon bích loa xuân.

Mai Lệ Thủy nghe Triệu Hùng giải thích sống động như thật, cười nói: “Được đấy nha. Không ngờ, anh lại có nghiên cứu về trà như vậy.”

Triệu Hùng đắc ý nói: “Tôi không chỉ nghiên cứu về trà, nhưng đồ có thể uống được tôi đều tìm hiểu sơ qua. Sau khi trở thành bố, tôi rất có cảm hứng đối với đồ ăn.”

Vừa nghĩ đến đủ loại trước đây của Triệu Hùng, Mai Lệ Thủy không nhịn được cười, nói một câu: “Sao trước đây tôi không nhận ra anh lại ưu tú như vậy nhỉ?”

“Tôi ưu tú sao?”

“Ít ra tốt hơn trước đây nhiều, không có ai dám gọi anh là phế vật nữa.” 

Mai Lệ Thủy không dám quá kiêu căng với Triệu Hùng, người đàn ông này lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Trước đây mình quyến rũ anh ta mấy lần, mà Triệu Hùng hoàn toàn không hề để ý đến.

Có điều lần này hình như có cơ hội rồi.

Nghĩ vậy, Mai Lệ Thủy cố ý kéo thấp cổ áo xuống, lộ ra một màu trắng như tuyết.

Triệu Hùng đang cúi đầu uống trà, khi ngẩng đầu lên không khỏi có chút kinh ngạc. Trong lòng nghĩ: “Người phụ nữ lẳng lơ này lại định quyến rũ mình nữa rồi.”

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Mai Lệ Thủy với ánh mắt rực lửa.

Mai Lệ Thủy xấu hổ nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, sao anh lại nhìn người ta như thế, người ta sẽ xấu hổ đấy.”

“Cô cùng không phải là một cô bé không có kinh nghiệm. Giả vờ cái gì chứ?”

“Đáng ghét. Sao anh lại nói người ta như vậy chứ?” Mai Lệ Thủy nháy mắt với Triệu Hùng.

Triệu Hùng đang uống trà, suýt chút nữa bị sặc.

Anh giả vờ dáng vẻ “ho khan”, ho vài tiếng.

Sau khi ngừng ho, Triệu Hùng cố ý làm ra bí ẩn nói với Mai Lệ Thủy: “Mai Lệ Thủy, tôi nói cho cô một chuyện quan trọng.”

Mai Lệ Thủy nghe vậy, nhất thời có hứng thú. Vươn người đến trước mặt Triệu Hùng, hỏi: “Chuyện quan trọng gì vậy?”

“Ông Thiên Trung nói trong công ty có nội ứng.”

Sau khi nghe Triệu Hùng nói, trong lòng Mai Lệ Thủy “lộp bộp” một chút, nghĩ rằng Trần Thiên Trung đã nghi ngờ cô ta.

Mai Lệ Thủy thở dài một tiếng, nói: “Ai da! Tôi còn tưởng là chuyện gì? Phó Tổng giám đốc Dân đã hạ lệnh điều tra công ty, đã tra ra được ba người rồi. Trong số đó còn có một người là do tôi báo cáo đấy.”

Triệu Hùng “ồ” một tiếng, hỏi Mai Lệ Thủy: “Sao cô lại phát hiện ra vậy?”

“Tên đó ngày nào cũng xin được tăng ca, tôi chú ý anh ta từ lâu rồi. Tôi tìm thấy manh mối từ hộp thư của anh ta. Sau đó, tôi nhờ kỹ thuật viên trong công ty khôi phục lại dữ liệu trong hộp thư của anh ta.”

Sau khi Triệu Hùng nghe xong, nheo mắt gật đầu, nói với Mai Lệ Thủy: “Mai Lệ Thủy, cô rất được nha. Xem ra phó Tổng giám đốc nhất định sẽ thưởng cho cô.”

“Tôi ở công ty ấy. Không cầu có công, chỉ cầu vô sự. Triệu Hùng, anh giúp tôi một chutsm nói với ông Thiên Trung giúp tôi. Tôi muốn được điều đến dự án của thành phố mới.”

“Cô là phụ nữ, đến dự án thành phố mới làm gì? Ở lại tổng công ty không phải là tốt rồi sao?”

“Anh thì biết cái gì chứ? Sản nghiệp của tập đoàn Hùng Quang đã phát triển ra cả ba miền, nếu như dự án thành phố mới của tôi thành công, tôi có thể được phụ trách một công ty riêng ở một tỉnh. Dự án thành phố mới này có thể kiểm tra khả năng làm việc của tôi, giống như bàn đạp vậy, khiến tôi bay cao hơn, xa hơn.”

Mai Lệ Thủy nói đến đây, thì gãi vào mu bàn tay Triệu Hùng vào cái, gãi đến nỗi khiến lòng Triệu Hùng ngứa ngáy: “Triệu Hùng, chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, Mai Lệ Thủy tôi cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi thứ vì ánh, bao gồm cả thân thể mình như vậy.

Triệu Hùng rút tay về, giả vờ khó xử nói: “Cái này ấy mà, tôi sẽ suy nghĩ.”

Vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt Mai Lệ Thủy. Trong lòng nghĩ: Mình dùng chiêu này lên người đàn ông khác đều hiệu quả, nhưng chỉ có Triệu Hùng là như đụng vào bức tường vậy.

Sau đó Triệu Hùng trắng trợn nhìn Mai Lệ Thủy hỏi: “Những gì cô vừa nói là thật sao?”

Ánh mắt ảm đạm của Mai Lệ Thủy lại sáng lên, nói với Triệu Hùng: “Tất nhiên là thật rồi. Nếu như anh không tin, có thể đến nhà tôi bất cứ lúc nào.”

Nghe vậy, yết hầu Triệu Hùng ừng ực một chút.

Nếu như định lực kém một chút, sẽ thật sự bị người phụ nữ này dụ dỗ thành công mất.

Mặc dù ngoại hình của Mai Lệ Thủy không bằng Lý Thanh Tịnh, nhưng cũng là một người đẹp với thân hình thon thả. Đặt trong đám đông, chắc chắn sẽ là một sự hiện diện chói lọi. Chỉ cần Mai Lệ Thủy ngoắc tay một cái, thì trong mười người đàn ông sẽ có tám người quỳ dưới váy của cô ta rồi.

Nhưng đáng tiếc, Triệu Hùng chính là hai người còn lại trong mười người đó. Triệu Hùng có một người đẹp cấp bậc tiên nữ như Lý Thanh Tịnh thì sao có thể đặt dáng người liễu yếu đào tơ như Mai Lệ Thủy vào trong mắt chứ.

Triệu Hùng cố ý dọa Mai Lệ Thủy: “Ông Thiên Trung nói, nội ứng trong công ty kia còn chưa bắt được nữa. Giám đốc Thủy, cô phải chú ý một chút, nếu cô có thể mò ra con cá lớn này, như thế thì khi tôi nói với ông Thiên Trung cũng có thể thuyết phục được.”

Sắc mặt Mai Lệ Thủy khẽ thay đổi, hỏi Triệu Hùng: “Ông Thiên Trung thật sự nói như thế sao?”

“Ừ.” Triệu Hùng gật đầu.

Vừa nãy khi sắc mặt Mai Lệ Thủy thay đổi làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt nham hiểm của Triệu Hùng được chứ.

Chuyện của Lê Mai, đã khiến Triệu Hùng trở lên cảnh giác hơn. Trong ban lãnh đạo cấp cao của công ty, ngoại trừ Hồ Dân đáng tin cậy, những nhân viên cấp cao khác, cũng chỉ có mấy người chiến đấu cùng Trần Thiên Trung, cũng coi như là có lý lịch sạch sẽ.

Mai Lệ Thủy hiền lành gật đầu, nói một câu: “Được. Tôi sẽ chú ý.”

Triệu Hùng đang nóng lòng muốn bàn chuyện với Hồ Dân, nên nói với Mai Lệ Thủy: “Giám đốc Thủy, trà của cô rất ngon. Cảm ơn trà của cô, sau này tôi lại đến làm khách nữa.” Nói xong, đứng dậy muốn rời đi.

Mai Lệ Thủy dùng thân thể chặn Triệu Hùng lại, đột nhiên ôm lấy anh.

Con mẹ nó! Đây là cái gì vậy?

Lẽ nào muốn bá chiếm anh sao?

“Triệu Hùng, tôi biết quan hệ của anh và Lý Thanh Tịnh không hòa hợp. Nếu như anh không cảm nhận được ấm áp từ chỗ cô ta, thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

“Cái này...”

Triệu Hùng nhẹ nhàng đẩy Mai Lệ Thủy từ trong lòng mình ra, nói: “Giám đốc Thủy, chuyện này phải khiến cô thất vọng rồi. Tôi và Thanh Tịnh đã mua lại căn nhà đã bán trước đó. Bây giờ cô ấy đối với tôi rất tốt, quan hệ giữa vợ chồng chúng tôi rất hòa thuận. Về chuyện đến nhà của cô thì tôi sẽ suy nghĩ.”

Cuối cùng, lại nói với Mai Lệ Thủy: “Đúng rồi, gửi địa chỉ nhà cô cho tôi. Đỡ đến lúc tôi đến lại lạc đường.”

Mai Lệ Thủy nghe vậy thì không khỏi vui mừng, lập tức gửi địa chỉ cho Triệu Hùng dưới dạng tin nhắn.

“Giám đốc Thủy, nhớ giữ cửa cho tôi, hôm nào có cơ hội, tôi sẽ đi tìm cô.”

Triệu Hùng huýt sáo, đắc ý ngâm nga một bài hát rồi bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.