Sau khi ăn xong, Triệu Hùng đến phòng của Tần Cửu gia, cùng ông nói chuyện về “Năm đại gia tộc”.
Vào ban đêm, khi bạn muốn ngủ. Triệu Hùng bảo vợ là Lý Thanh Tịnh và em vợ còn có con gái Triệu Dao Châu ngủ chung phòng. Vào nửa đêm anh lái xe một mình từ biệt thự của Cửu gia lao đến công viên luyện tập võ thuật.
Mỗi lần đến công viên, Hà Vương Hội luôn đi trước Triệu Hùng một bước và đợi sẵn ở đó.
Răng rắc!
Một tiếng sấm nổ trên đầu.
Lúc tới đây trời đã phủ đầy mây đen dày đặc nhưng không ngờ lại mưa nhanh như vậy.
Triệu Hùng nhìn lên bầu trời, thấy trời u ám. Chẳng mấy chốc, những hạt mưa bắt đầu rơi.
Triệu Hùng nói với Hà Vương Hội: “Anh ơi, trời mưa rồi! Chúng ta có tiếp tục luyện tập nữa không?”
“Tất nhiên là phải luyện tập rồi! Tài năng chỉ là một phần của việc luyện võ thôi, còn tính kiên trì là ưu tiên hàng đầu. Nếu không kiên trì thì làm sao có thể mạnh hơn người khác được.”
Võ sư Hội nhảy khỏi tảng đá to bằng cối xay, lấy khăn khô trên tay ném cho Triệu Hùng: “Cầm lấy cái này làm roi mà tập!”
Triệu Hùng cầm lấy chiếc khăn khô, theo động tác của roi mà bắt đầu luyện tập. Nhưng mỗi lần rũ ra đều yếu ớt, khiến Triệu Hùng cảm giác vô lực.
Lúc này, mưa bắt đầu nặng hạt hơn!
Hà Vương Hội yêu cầu Triệu Hùng làm ướt chiếc khăn tắm bằng nước mưa rồi nói với Triệu Hùng: “Cậu làm lại đi, lần này là đánh vô cái cây này!” Võ sư Hội chỉ tay vào một cây cỡ bằng cái bát.
Sau khi khăn ướt, Triệu Hùng cảm giác đánh rất khác so với lần trước. Mỗi lần lắc cổ tay một cái những giọt nước trên khăn bay ra như một ám khí sắc bén văng tung tóe ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy Triệu Hùng giẫm lên vũng nước cạn, tay quơ quơ chiếc khăn, tập đi tập lại. Kết thúc buổi tập, chiếc khăn phát ra tiếng “Bốp!” Thẳng như súng đập vào thân cây dày bằng cái bát.
Chỉ cần nghe tiếng: “Két!” Cái cây đã bị gãy làm đôi!
Triệu Hùng kinh ngạc nhìn đi nhìn lại, anh vui mừng khôn xiết không thể tin được cái cây này là bị chính anh tự tay đánh gãy.
Hà Vương Hội vuốt râu một cái, mỉm cười gật đầu và nói: “Không tệ! Vẫn là trẻ con dễ dạy, đánh xong có cảm ngộ ra điều gì không?”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Chỉ cần đem đồ vật thay đổi một chút hình dạng hoặc thuộc tính thì bất kì vật gì cũng có thể làm thành vũ khí.”
“Không sai!” Ông Hội mỉm cười gật đầu nói: “Chính là cái đạo lý này. Cậu phải sống hết mình và sử dụng mọi thứ cậu có. Cậu chỉ có thể trở thành một chiến binh thực sự nếu cậu có thể làm chủ nó.”
Triệu Hùng cầm khăn ướt đã đánh gãy cái cây bằng cái bát này, điều này khiến sự tự tin của anh tăng lên rất nhiều.
Cầm lấy cây roi dài trước mặt Hà Vương Hồi. Chỉ thấy anh vung vẩy cây roi dài trên tay, thỉnh thoảng lại làm nước bắn tung tóe trên mặt đất. Sau khi roi thấm qua nước mưa thỉnh thoảng lại có tiếng gào thét phát ra.
Đánh xong một bài roi pháp, Triệu Hùng thở đều không thở nổi.
Sau khi kết thúc buổi luyện võ, phía Đông cũng bắt đầu hừng sáng. Triệu Hùng quần áo đã sớm bị ướt sũng về nhà thay quần áo sạch sẽ xong mới trở về biệt thự của Cửu gia.
Khi anh trở về biệt thự, Lý Thanh Tịnh đã dậy rồi!
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Triệu Hùng đã thay quần áo sạch sẽ, cô quan tâm hỏi: “Triệu Hùng, đêm qua trời mưa, đừng nói là anh đã tập luyện cả đêm dưới mưa chứ?”
“Ừm! Anh đã luyện tập cả đêm.”
“Anh cũng thật vất vả, vẫn là đừng luyện tập nữa thì hơn đó!” Lý Thanh Tịnh cảm thấy hơi đau lòng nhưng dáng vẻ khi nói của cô không có chút gì là đau lòng.
Triệu Hùng cười nói: “Thanh Tịnh, võ sư Hồi cũng lớn tuổi rồi nhưng vẫn ở ngoài mưa cả đêm cũng không hề than phiền, anh còn trẻ như vậy không lẽ không sánh bằng anh ấy sao.”
Lý Thanh Tịnh không ngờ Triệu Hùng lại đối với võ công kiên trì, bền bỉ như vậy!
Đây có còn là người chồng phế vật của cô không?
Không! Anh chắc chắn không phải là người vô dụng.
Anh kiên trì và luôn cố gắng tiến lên! Chỉ cần được hướng dẫn một cách chính xác, anh nhất định có thể trở thành người đàn ông đầy triển vọng!
Lúc này, Lý Thanh Tịnh đột nhiên phát hiện ra điểm sáng chói đặc biệt trên người Triệu Hùng! Điểm sáng này lại làm thay đổi ấn tượng của cô về Triệu Hùng.
Hai ngày cuối tuần nhanh chóng trôi qua!
“Dưỡng Niên Các” của Cửu gia đã để lại ấn tượng sâu sắc về những món ăn tuyệt hảo cho Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh đã trở thành người nổi tiếng trong lớp sau khi khoe khoang ảnh chụp cùng Cửu gia. Cô ấy còn đem khoe món ăn từ “Dưỡng Niên Các” của Cửu gia cho cả lớp xem.
Học sinh trong lớp ai cũng ghen tị với Lý Diệu Linh!
Cửu gia là ai cơ chứ? Người này một cái uy chấn giang hồ tại Lâm Thành.
Chỉ cần biết tên người này giống như có bóng cây to che chở!
Cái tên của Cửu gia nổi như sấm, ngay cả bố mẹ của các bạn trong lớp, không ai có thể có quan hệ bạn bè được với Cửu gia. Nhưng Lý Diệu Linh không chỉ có thể chơi trong biệt thự riêng của Cửu gia mà còn có thể chụp ảnh cùng Cửu gia.
Đột nhiên, vị trí của Lý Diệu Linh trong lớp tăng mạnh. Đã trở thành “chị đại” trong lớp.
Thu Hoài ghen tị gửi một tin nhắn riêng cho Lý Diệu Linh và hỏi: “Diệu Linh, làm sao cậu quen biết với Cửu gia?”
“Anh rể của mình biết ông ta!” Lý Diệu Linh đắc ý trả lời.
“Diệu Linh, mình nghe nói rằng “Dưỡng Niên Các” của Cửu gia có phong cảnh rất đẹp và là một nơi thích hợp cho kỳ nghỉ trong thành phố.”
“Tất nhiên! Thu Hoài, để mình nói cho cậu biết “Dưỡng Niên Các” là nơi ở tư nhân của Cửu gia nếu không có quan hệ thì không vào được đâu.”
“Vậy cậu có thể xin anh rể của cậu đưa mình vào đi dạo được không? Mình cũng muốn đến tham quan chỗ ở của Cửu gia!”
“Ừm, cái này thì.” Lý Diệu Linh giả bộ khó xử nói: “Thu Hoài, chỉ cần cậu sau này đi theo mình để mình nói chuyện với anh rể, cậu không biết đâu, thịt cừu nướng nguyên con ở “Dưỡng Niên Các” siêu ngon. Mình đã ăn một bữa nhưng vẫn không đã thèm! Cửu gia, còn đề nghị tụi mình đến thăm ông ta lần nữa đó.”
Lý Diệu Linh gửi tin nhắn cho Thu Hoài nhìn Triệu Hùng vừa lái xe vừa hỏi: “Anh rể, lần sau em có thể đem bạn cùng lớp đi cùng được không?”
Lý Thanh Tịnh nghe xong không khỏi trừng mắt nhìn em gái Lý Diệu Linh.
“Em gái! Đây là nhà riêng của Cửu gia. Chúng ta là đi theo anh rể vào đã là quá tốt rồi sao em còn muốn đưa các bạn cùng lớp đến đó?”
Lý Diệu Linh lay lay Lý Thanh Tịnh: “Chị ơi! Em đã hứa với các bạn cùng lớp rồi. Chị sẽ không để em thất hứa chứ?”
“Em.”
Lý Thanh Tịnh tức giận đến mức nhất thời không nói nên lời.
“Em gái, nhiệm vụ của em bây giờ là chăm chỉ học hành. Đừng học mấy thói hư tật xấu, suốt ngày chỉ biết so sánh với người khác mà thôi.”
“Chị ơi! Chị không biết chứ em vừa nói sẽ đưa bọn họ đến nhà Cửu gia, trong lớp, tất cả đều tôn thờ em. Ôi! Mọi người còn gọi em là chị cả nữa cơ, chị có thể cho em ham hư vinh một lần thôi được không chị?”
“Chị không quan tâm, em đi mà hỏi anh rể đi.” Lý Thanh Tịnh tức giận đến mức
quay lưng lại với em gái Lý Diệu Linh.
Cô đưa tay nắm lấy cổ Triệu Hùng và thì thầm vào tai anh: “Anh rể!”
Triệu Hùng ngứa ngáy vì hơi thở của Lý Diệu Linh, anh tưởng cô gái này định hôn mình, vội vàng nói với vợ anh là Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh em thấy chưa? Đây không phải là anh cố tình trêu chọc Diệu Linh đâu đấy.”