Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 297: Em đáng để anh làm như vậy sao?



Buổi tối đang buồn ngủ, Lý Thanh Tịnh dùng kéo cắt phăng chiếc áo thun của Triệu Hùng, để lộ ra cơ bụng cùng cơ ngực cường tráng ấy.

Triệu Hùng là mang dáng vẻ như một sinh viên vừa tốt nghiệp, nhìn qua thì nho nhã, c ởi quần áo một cái thì sẽ thấy được cơ thể anh săn chắc to lớn hoàn toàn không thua gì những người thường xuyên huấn luyện tập thể hình trong phòng gym.

Ngay lập tức, Lý Thanh Tịnh nhìn đến ngơ ngác, ánh mắt cuối cùng cũng rơi lên trên vết thương của Triệu Hùng.

Hoa Di đã xử lý miệng vết thương của Triệu Hùng, để băng bó cho anh rồi. Nhưng Lý Thanh Tịnh vẫn rất đau lòng, vươn ngón tay ngọc mảnh dài ra sờ lên bụng của Triệu Hùng.

"Triệu Hùng, sao anh lại ngốc như vậy? Anh đi cứu em, không biết sẽ rất nguy hiểm hay sao?" Lý Thanh Tịnh mang nét mặt sâu kín, khiến người ta rung động mà lên tiếng.

Triệu Hùng nắm lấy bàn tay mềm non mịn của Lý Thanh Tịnh, dán tay của cô lên mặt mình: “Thanh Tịnh, ở trong lòng anh, em là vô giá. Cho dù liều cả cái mạng này của anh, cũng sẽ bảo vệ em và con gái mình an toàn."

"Em đáng để anh làm như vậy sao?"

"Em là vợ của anh, không có gì có đáng hay không cả, chỉ có nên làm hay không thôi!"

Lý Thanh Tịnh nghe vậy thì cảm động trong lòng không thôi, không nghĩ tới địa vị của mình trong lòng Triệu Hùng lại cao đến như vậy!

Trong đầu cô chợt nhớ lại những lời Lê Mai tự nói ở kho hàng hậu cần, Lê Mai nói hồ sơ của Triệu Hùng là bảo mật, tuy rằng không biết bối cảnh của anh, nhưng nhất định không phải người thường. Nói cách khác, Triệu Hùng đang che giấu thân phận chân thật của anh với mình.

Anh rốt cuộc là ai? Đang che giấu cô cái gì?

Lý Thanh Tịnh rất muốn nói rõ ràng với Triệu Hùng một lần, nhưng cô biết bây giờ còn không phải lúc. Triệu Hùng cam tâm tình nguyện làm con rể tới cửa, giấu diếm thân phận chân thật của anh, nhất định có nổi khổ không thể nói ra. Một khi đã vậy, chỉ cần đâm thủng lớp giấy này, cô không biết mình có giống Pandora mở ra chiếc hộp, không biết sẽ phát sinh hậu quả khủng khiếp gì hay không.

Lúc trước, ông nội Lý Hữu Chiến kiên trì để mình gả cho Triệu Hùng. Chẳng lẽ ông nội Lý Hữu Chiến biết thân phận thật sự của Triệu Hùng?

Nghĩ vậy, không khỏi làm thân thể mềm mại của Lý Thanh Tịnh run lên.

Triệu Hùng thấy cô vợ Lý Thanh Tịnh đang suy nghĩ xuất thần, không khỏi nhẹ giọng kêu cô: "Thanh Tịnh, em đang nghĩ cái gì thế?"

"À, không có gì! Em chỉ đang lo lắng, anh lỗ mãng như vậy, không màn hậu quả đi cứu em. Lỡ đâu mất đi anh thì em và Dao Châu sau này phải sống thế nào đây?"

"Sẽ không! Chồng của em thuộc mạng mèo. Mèo có chín cái mạng, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy."

Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má Triệu Hùng, nói: "Anh nghỉ ngơi trước đi! Em đi coi Dao Châu thế nào đã."

Bởi vì buổi tối Triệu Hùng còn phải luyện công, liền "Ừ!" một tiếng, nằm ở trên giường, rất nhanh đã ngủ mất tiêu.

Cái anh thiếu nhất hiện giờ chính là giấc ngủ, gần như dính vào gối là có thể ngủ.

Lý Thanh Tịnh đi vào trong phòng của con gái, thấy Triệu Dao Châu đã ngủ. Cô nhẹ nhàng nằm sát bên con gái, vươn cánh tay như ngó sen ra ôm Dao Châu.

Trong đầu cô vẫn đang nghĩ nghĩ đến thân thế của Triệu Hùng. Nếu Triệu Hùng làm tài cế cho Trần Thiên Trung để che dấu thân phận của mình, như vậy có thể khẳng định, ít nhất Trần Thiên Trung biết thân phận thật sự của Triệu Hùng. Một người nữa, chính là ông nội Lý Hữu Chiến đã mất.

Bất quá, ông nội Lý Hữu Chiến đã mất rồi. Chỉ có thể ký thác hy vọng duy nhất vào Trần Thiên Trung. Tuy rằng, Lý Thanh Tịnh biết loại hy vọng này thật xa vời, nhưng vẫn chuẩn bị thử một chút. Trước lúc đó, cô chuẩn bị nhờ cha mình là Lý Quốc Lâm một chút, muốn hỏi xem cha có biết nguyên nhân trong đó hay không.

Lý Diệu Linh tắm rửa, đẩy cửa đi tới sau, thấy chị gái Lý Thanh Tịnh đang ôm Triệu Dao Châu. Ngay cả mình đi tới cũng không phát hiện.

Lý Diệu Linh vỗ nhẹ nhẹ chị Lý Thanh Tịnh, hỏi: "Chị, chị không trở về phòng với anh rể em, ở chỗ này tình thương của mẹ lan tràn làm cái gì vậy?"

"Anh rể em đang ngủ, chĩ tới xem Dao Châu một chút."

Lý Diệu Linh leo đến bên giường ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi Lý Thanh Tịnh: "Chị, chị nghĩ những lời Lê Mai nói hôm nay là thật hay không?"

"Nói cái gì?" Lý Thanh Tịnh cố ý giả bộ hồ đồ.

"Ai nha! Nói là hồ sơ của anh rể em là bảo mật trong hồ sơ cảnh sát. Còn nói anh rể em không phải người thường. Vậy anh rể đến cùng là người nào? Hồ sơ của ảnh tại sao lại bảo mật chứ?"

Lý Diệu Linh là một đứa miệng rộng, nếu để cho cô ấy biết thân phận thật sự của Triệu Hùng, sợ là không đến mấy ngày, chuyện này đã bị truyền ra bên ngoài.

Lý Thanh Tịnh xoay người ngồi dậy, mang vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo em gái mình là Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, em nhất định không được nhắc đến chuyện này trước mặt anh rể em. Hiện tại, hết thảy còn là một ẩn số. Chuyện này chờ chị âm thầm điều tra tìm hiểu rồi nói sau!"

"Chị, không biết anh rể em có phải là mấy mật thám đặc công rất trâu bò trong tiểu thuyết hay không ha? Hay là hoàng tử bạch mã của nước nào đó?"

"Anh rể em chính là chồng của chị em! Diệu Linh, chị nói cho em biết. Em mà nhiều chuyện quá thì sau này chị sẽ không để ý tới em, cũng sẽ không cho em tiền tiêu vặt."

Lý Diệu Linh le lưỡi một cái với Lý Thanh Tịnh, nói: "Em cũng không thèm gì tiền tiêu vặt chị cho đâu, hiện tại có người cho em rồi."

"Ai?"

"Không nói cho chị biết!" Lý Diệu Linh hì hì cười, đẩy đẩy Lý Thanh Tịnh, nói: "Được rồi! Chị cũng đừng nhiều chuyện, mau trở lại phòng với anh rể em đi. Em cam đoan sẽ không để lộ bí mật ra trước khi tra ra manh mối về thân phận của anh rể."

Có được lời cam kết của Lý Diệu Linh, lúc này Lý Thanh Tịnh mới yên tâm về tới phòng. Cô đã nghĩ đến là Triệu Hùng đưa tiền tiêu vặt cho em gái. Chút tâm tư nhỏ kia của Lý Diệu Linh làm sao có thể giấu được cô.

Triệu Hùng đang ngủ say, bị một hồi chuông điện thoại huyên náo đánh thức.

Lý Thanh Tịnh cũng thức dậy, còn buồn ngủ mà nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh không thể không đi luyện công sao?"

"Không được! Ông Hội đã nói, không thể vắng mặt dù chỉ một ngày. Nếu vắng một ngày thôi thì sau này cụ sẽ không bao giờ dạy anh võ công nữa. Thanh Tịnh, em cũng thấy đấy. Nếu không phải ông Hội dạy anh công phu, anh căn bản không thắng được sát thủ Lang Nữ kia rồi."

Lý Thanh Tịnh thực đau lòng Triệu Hùng, trên người anh bây giờ có thương tích, còn phải kiên trì đi luyện công!

Nếu là người không có kiên nhẫn và nghị lực thì tuyệt đối không làm được chuyện này. Nói cách khác, người có nghị lực như vậy, cơ hội thành công khi làm chuyện gì cũng lớn hơn một chút.

Người tự hạn chế bản thân mới đáng sợ nhất!

"Vậy có cần em lái xe đưa anh đi không?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng hôn một cái lên trán của cô vợ Lý Thanh Tịnh, cười nói: "Thanh Tịnh, em nghĩ anh quá yếu đuối rồi đấy. Anh chỉ bị thương nhẹ mà thôi, em không nghe bác sĩ Hoa nói sao, dưỡng thương ba năm ngày là có thể khỏi hẳn rồi sao?"

"Vậy được rồi! Anh phải cẩn thận một chút đấy." Lý Thanh Tịnh dặn dò Triệu Hùng.

Triệu Hùng "Ừ!"  một tiếng, mặc xong quần áo thì vội vàng ra khỏi cửa.

Sau khi Triệu Hùng rời đi, Lý Thanh Tịnh đang muốn tắt đèn ngủ. Đột nhiên, trên tay đụng phải một thứ gì đó vuông vuông cứng cứng. Cô cầm lên nhìn, đó là chiếc điện thoại di động Triệu Hùng để quên ở nhà.

Lý Thanh Tịnh rất muốn mở xem điện thoại của Triệu Hùng, bên trong có phải có cất giấu bí mật gì hay không. Nhưng cô suy nghĩ một phen, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ này.

Giữa hai vợ chồng thì niềm tin là quan trọng nhất. Nếu, ngay cả tin tưởng cũng bị mất, như vậy thì cuộc sống này sao mà sống chung được nữa.

Đôi khi, dành ra chút không gian cho nhau cũng sẽ càng kéo gần tình cảm hơn!

Nếu Triệu Hùng giấu diếm thân phận đi vào nhà họ Lý của cô để ở rể, anh nhất định có nổi khổ không thể nói ra. Nghĩ vậy, Lý Thanh Tịnh đặt điện thoại của Triệu Hùng lên đầu giường.

Muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được, cô bị mất ngủ!

Sau khi Triệu Hùng luyện công phu xong, sáng sớm sau khi trở về, Lý Thanh Tịnh đã làm xong điểm tâm!

Nghe mùi cơm, Triệu Hùng lập tức thèm ăn!

Lý Thanh Tịnh vừa bưng đồ ăn từ phòng bếp lên trên bàn, vừa tiếp đón Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh mau rửa mặt tới đây ăn sáng đi! Hôm nay em đưa Dao Châu đi nhà trẻ."

Giải trừ nguy cơ Lê Mai này, điều này làm cho Triệu Hùng lại yên tâm với sự an toàn của Lý Thanh Tịnh, lập tức gật đầu nói: "Được, vậy em bảo Gia Hân sớm đi đến đây đi?"

"Ừm! Em gọi điện thoại cho Gia Hân. Anh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, sớm thương dưỡng cho lành một chút, mới có thể phục vụ tốt cho hai mẹ con tụi em."

"Tuân lệnh, bà xã đại nhân!"

"Miệng thật bần, trước kia sao em lại không phát hiện anh miệng lưỡi trơn tru như vậy chứ." Lý Thanh Tịnh oán trách mà nói với Triệu Hùng, trong mắt bao hàm  nhu tình mật ý.

"Thanh Tịnh, đó là trước kia em không phát hiện anh tốt đến mức nao. Em chậm rãi đánh giá, sẽ phát hiện anh tựa như một bầu rượu lâu năm, càng uống lại càng hương thuần."

Lời Triệu Hùng vừa dứt, chợt nghe Lý Diệu Linh làm một động tác nôn mửa: “A! Ghê tởm. Cái miệng của hai người kìa, có thể đừng sến súa như vậy ngay sáng sớm không. Quả thực buồn nôn muốn chết!"

Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn Lý Diệu Linh một cái, lạnh giọng nói: "Diệu Linh, chị đã báo cho em rồi, trong khoảng thời gian này không cho em ra ngoài đi hộp đêm. Nếu không phải em không nghe lời, sao lại sinh ra nhiều chuyện như vậy? Anh rể em cũng sẽ không bị thương."

Lý Diệu Linh giống như một đứa học sinh phạm sai lầm, vò vò góc áo nói: "Người ta lần sau cũng không dám nữa!"

Ở trong lòng, Lý Diệu Linh vẫn có chút e ngại Lý Thanh Tịnh đích.

Đừng nhìn Lý Diệu Linh biểu hiện như một cô gái ngoan ngoãn, Lý Thanh Tịnh tin cô mới là lạ. Cô nói với Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, chị mời giáo viên dạy kèm tại gia cho em, để em học bù. Hy vọng, em có thể tiến bộ một chút trong giai đoạn cuối cùng này ở cấp ba."

"Học bù?" Lý Diệu Linh mở to hai mắt nhìn, kêu thảm lên: "Chị, chị làm vậy không phải là muốn gi3t chết em hay sao? Nói, giáo viên dạy kèm chị tìm cho em là nam hay nữ?"

"Nam, người ta tốt nghiệp đại học danh tiếng nước ngoài đấy."

"Vậy thầy có đẹp trai hay không? Có bằng một nửa anh rể không?"

Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu của Lý Diệu Linh, nói: "Em nghĩ cái gì vậy? Chị kiếm thầy dạy kèm tại nhà là học bù cho em, không phải để em yêu đương. Nhưng chị nói cho em biết, cấp ba không được yêu đương hẹn hò gì. Muốn kiếm bạn trai thì thi lên đại học rồi kiếm cho chị. Nếu không, chị nhờ cha mẹ và cả anh rể của em chặt đứt nguồn kinh tế của em đấy."

"A a a a! Chị, chị thật là ác độc. Rốt cuộc chị có phải là chị ruột của em không vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.