Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 299: Chị Lê



Khi Trần Thiên Trung nhìn thấy Lý Thanh Tịnh, giống như những bậc tiền bối gặp lại thế hệ hậu bối mà họ thích, trong mắt ông ấy tràn đầy ngập tình yêu. Ông ấy cười nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, ngồi đi! Hiếm khi cô mới rảnh rỗi đến thăm tôi."

Lý Thanh Tịnh đỏ mặt xấu hổ nói: "Bác Trần, lẽ ra cháu nên đến thăm bác sớm hơn, nhưng vì công ty có quá nhiều việc phải làm."

"Tôi biết, tôi nghe nói cô đã mở rộng quy mô sản xuất. Công ty làm ăn cũng rất tốt! Cô sinh ra đã là một mầm mống kinh doanh tốt, cứ từ từ mà kinh doanh, sau này nhất định sẽ thu được những lợi ích không thể nào ngờ được."

“Cảm ơn bác Trần đã khen cháu.” Lý Thanh Tịnh cười ngọt ngào.

Trước mặt Trần Thiên Trung, biểu hiện của Lý Thanh Tịnh như một học sinh tiểu học vậy, trở nên rất có quy tắc.

Theo ccamr nhận của Lý Thanh Tịnh, sự tồn tại của Trần Thiên Trung dường như là ngôi sao sáng của ngành thương nghiệp. Đây chính là điều mà Lý Thanh Tịnh đang phấn đấu. Không ngờ có một ngày, cô lại được ngồi trước mặt Trần Thiên Trung và nói chuyện với ông ấy một cách hòa nhã.

“Bác Trần, rốt cuộc bác và Triệu Hùng đã quen nhau như thế nào vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi Trần Thiên Trung, cô nhìn chằm chằm những biểu cảm trên mặt ông ấy.

Trần Thiên Trung là lão giang hồ, khi Lý Thanh Tịnh nói như vậy, ông lập tức biết rằng Lý Thanh Tịnh đã bắt đầu nghi ngờ về thân phận của Triệu Hùng.

"Có lẽ là Triệu Hùng đã nói với cô rồi chứ? Lúc trước cậu ấy đã cứu tôi. Tôi thấy cậu ấy ở nhà cũng khá nhàn rỗi, liền kêu cậu ấy làm tài xế xe riêng cho tôi."

Lý Thanh Tịnh cau mày lại, thấy Trần Thiên Trung nói năng cẩn thận, rõ ràng là đang giấu giếm gì đó cho Triệu Hùng.

"Bác Trần, Triệu Hùng chỉ là tài xế ô tô riêng của bác thôi. Mỗi ngày anh ấy chỉ thỉnh thoảng lái xe cho bác thôi. Mỗi tháng bác trả lương cho anh ấy đến một trăm bảy mươi lắm triệu. Vậy có phải quá cao không?"

Trần Thiên Trung nghe những lời mà Lý Thanh Tịnh nói, ông không nhịn được mà bật cười: "Thanh Tịnh! Vợ chồng trẻ các cô thật là thú vị. Thời đại ngày nay, người khác chỉ chê lương thấp, làm gì có ai chê lương cao chứ? Mỗi tháng tôi trả lương cho Triệu Hùng một trăm bảy mươi lăm triệu. Nói trắng ra chính là muốn nuôi dưỡng cậu ấy, chính là muốn trả ơn cậu ấy đã cứu tôi. Nếu cô chê tôi trả lương cho cậu ấy cao quá thì tôi sẽ giảm xuống, trả cho cậu ấy mười bảy triệu năm trăm một tháng nhé. Dù sao thì đối với tôi một trăm bảy mươi lăm triệu hay mười bảy triệu năm trăm gì cũng giống nhau.”

"Không, không phải, cháu không có ý đó. Chỉ là tôi cảm thấy Triệu Hùng làm một công việc dễ dàng mà lại nhận lương tháng cao như vậy, tôi cảm thấy có chút áy náy."

Nếu so với Trần Thiên Trung, cho dù là trải nghiệm hay kinh nghiệm, Lý Thanh Tịnh làm sao có thể là đối thủ của ông ấy được.

Trần Thiên Trung cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cháu đến tìm tôi để hạ lương cho chồng cháu."

“Bác Trần, quan hệ của bác với Triệu Hùng không lẽ chỉ dừng lại ở đó thôi sao?” Lý Thanh Tịnh đột nhiên nói.

Trần Thiên Trung sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Vậy cháu nghĩ chúng tôi còn có quan hệ gì?"

"Bên ngoài có tin đồn rằng Triệu Hùng là con ngoài giá thú của bác? Chính vì vậy mà bác mới đối xử tốt với Triệu Hùng như vậy."

Trần Thiên Trung cười nói: "Thanh Tịnh, cháu có tin điều đó không?"

“Cháu không tin!” Lý Thanh Tịnh lắc đầu.

Trần Thiên Trung gật đầu nói: "Cho nên, lời đồn đại chỉ dừng lại khi gặp được người thông minh. Cho dù tôi có đứng lên giải thích thì những kẻ thích xuyên tạc vẫn sẽ tạo ra thị phi. Vậy thì cứ mặc kệ họ đi!"

"Cảm ơn bác Trần đã tháo được những nghi hoặc trong lòng cháu. Cháu còn có việc ở công ty nên không thể nán lại lâu hơn được nữa. Hôm khác cháu sẽ lại đến thăm bác Trần ạ." Lý Thanh Tịnh vuốt v3 vạt áo, sau đó đựng dậy.

Trần Thiên Trung cười nói: "Thanh Thịnh, cháu và Triệu Hùng nhớ đưa theo con gái, thường xuyên đến thăm tôi nhé. Khi về già, người ta sợ nhất chính là sự cô đơn!"

"Bác Trần, bác yên tâm, chúng cháu sẽ đến thăm bác. Tạm biệt!"

“Tạm biệt!” Trần Thiên Trung thầm thở dài.

Lý Thanh Tịnh bước được vài bước, đột nhiên quay người lại và nói với Trần Thiên Trung: "Bác Trần, theo như cháu được biết. Lần này, việc Tập đoàn Vân Yên của nhà họ Hàn bị phá sản, và cả việc nhà họ Hà sụp đổ, đều do một tay Triệu Hùng làm nên, nhưng không hề có sự tham gia trực tiếp của bác, bác có tin rằng một tài xế lại có bản lĩnh như vậy không? Dù sao thì cháu cũng không tin đâu.” Nói xong, cô xoay người rời khỏi biệt thự của Trần Thiên Trung.

Nhìn bóng lưng của Lý Thanh Tịnh, ánh mắt của Trần Thiên Trung sáng lên. Trên miệng ông nở nụ cười, lẩm bẩm nói: "Xem ra chuyện này càng ngày càng thú vị rồi đây!"

Điều thực sự thú vị là hai vợ chồng trẻ là Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, một người đang cố gắng che giấu thân phận của mình và người còn lại đang âm thầm điều tra.

Lý Thanh Tịnh là một người phụ nữ thông minh, điều này có thể thấy qua việc cô không trực tiếp đi hỏi Triệu Hùng. Cô thà đến hỏi chính mình còn hơn hỏi Triệu Hùng. Có nghĩa là Lý Thanh Tịnh đã nắm rõ một số điều về Triệu Hùng, không muốn trực tiếp nói với Triệu Hùng, có lẽ là thể hiện sự tôn trọng, hoặc là để không phá hủy tình cảm vợ chồng giữa hai người họ.

Trần Thiên Trung không nói cho cô biết thân phận thực sự của Triệu Hùng, đây là điều mà Lý Thanh Tịnh đã dự đoán được. Cô không hề nản lòng và lên kế hoạch tiếp tục điều tra.

"Gia Hân, quay về công ty đi!"

"Vâng, thưa tổng giám đốc Lý!"

Lý Thanh Tịnh lấy tay ôm đầu, trong đầu cô tràn ngập suy nghĩ.

Cô nghĩ kỹ lại, từ khi Triệu Hùng trở thành tài xế của Trần Thiên Trung, dường như những chuyện quan trọng xảy ra xung quanh cô đều liên quan đến anh ấy.

Triệu Hùng có thể đánh bại được "Tập đoàn Vân Yên" của nhà họ Hán và lại có thể khiến nhà họ Hà sụp đổ, năng lực này thực sự quá lớn. Nó quá lớn so với tưởng tượng của Thanh Tịnh.

Tập đoàn Thiên Vương, thành phố Hải Phòng.

Một người phụ nữ đeo kính râm, quần tây màu be và áo sơ mi trắng cổ tròn bước ra từ chiếc Land Rover Range Rover.

Robert, tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Vương cùng với phó tổng giám đốc Nghiêm Hồng Đạt, cúi người với vẻ kính trọng, đồng thanh nói với một người phụ nữ: "Xin chào chị Lê!"

Sau đó chỉ thấy người phụ nữ được gọi "Chị Lê", giương tay ra tát vào mặt của Robert một phát.

Robert bị tát đến choáng váng, Nghiêm Hồng Đạt đứng bên cạnh cũng run lên vì sợ, ông ta thực sự lo rằng mình cũng sẽ bị "chị Lê" tát vài cái.

Người phụ nữ tên được gọi là “Chị Lê”, tên thật là Phó Lê. Cô ta đến từ trụ sở chính của tập đoàn Thiên Vương và được cử đến phụ trách công việc ở khu vực phía bắc.

Chỉ nghe tiếng Phó Lê mắng Robert: "Robert, cậu là đồ vô dụng. Cho cậu làm việc ở thành phố Hải Phòng lâu như vậy mà vẫn không làm được gì, lại vướng vào nhà họ Hà không ra gì đó."

Robert oan ức nói: "Chị Lê, tôi cũng không biết Hà Quy Chính sẽ đột ngột ra tay với Trần Thiên Trung và Triệu Hùng. Khi tôi phản ứng được thì đã quá muộn rồi! Đây căn bản là cái bẫy Trần Thiên Trung và Triệu Hùng đã đặt Hà Quy Chính,  ông Hà đã bị sập bẫy của họ ”.

"Cậu làm ăn kiểu gì vậy? Cậu có biết nhà họ Hà quan trọng như thế nào đối với tập đoàn Thiên Vương của chúng ta hay không. Không có nhà họ Hà thì chúng ta làm sao đối phó được với Trần Thiên Trung?"

"Tôi..." Robert trầm mặc một hồi, anh ta không biết nên nói gì mới được.

"Vào đây với tôi, tôi có chuyện muốn nói với các cậu!"

Robert vội vàng dẫn Phó Lê vào trong "Tập đoàn Thiên Vương".

Văn phòng tổng giám đốc, chi nhánh Tập đoàn Thiên Vương, thành phố Hải Phòng.

Robert và Nghiêm Hồng Đạt không dám thở mạnh. Nhìn thấy Phó Lê đi cùng với bốn vệ sĩ nam mặc đồng phục, họ có thể cảm nhận rõ ràng một luồng khí mạnh mẽ và đáng sợ tỏa ra từ những người này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.