Phó Lê nhìn qua lại trên người của hai người Robert và Nghiêm Hồng Đạt. Cả hai sợ đến cơ thể đều run rẩy, lạnh run
“Nghiêm Hồng Đạt, ông có biết tội của ông là ai không!” Phó Lê hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Hồng Đạt.
Nghiêm Hồng Đạt sợ hãi “Phù phù” một tiếng rồi quỳ xuống mặt đất.
"Chị Lê, không biết tôi đã phạm tội gì?"
Phó Lê cười lạnh nói: "Nghiêm Hồng Đạt, trong dự án Thiết Thành Tân Cư, ông đã âm thầm cùng với cậu em vợ của ông gian lận, đứng giữa kiếm lợi lấy tiền làm của riêng. Cũng phải có ít nhất là tám mươi triệu vào túi quần của ônng."
Sau khi Nghiêm Hồng Đạt nghe những lời của Phó Lê, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh chạy ròng ròng. Ông làm việc này đến ngay cả Robert cũng không phát hiện ra, ông không hiểu nổi làm sao Phó Lê biết được?
Phó Lê lấy ra một máy ghi âm và phát một đoạn ghi âm, trong đó có thể nghe rõ giọng của Nghiêm Hồng Đạt.
Trong trường hợp có bằng chứng vô cùn xác thực như thế này, Nghiêm Hồng Đạt muốn chối cũng không thể nào chối được. Ông tôi dập đầu như giã tỏi, ông van xin Phó Lê tha thứ và nói: "Chị Lê, tha cho tôi! Khoản tiền kia tôi chưa hề động vào, tôi sẽ giao nó ra ngay lập tức!"
"Robert, bây giờ anh đã biết, anh quản lý như thế nào rồi chứ? Anh làm việc như thế này thì làm sao có thể đánh bại được công ty của Trần Thiên Trung được chứ hả?"
Robert cũng “phù phù” quỳ xuống cầu xin Phó Lê tha thứ: “Chị Lê, tất cả là do tôi quá tín nhiệm Nghiêm Hồng Đạt.”
"Hừ! Chuyện tốt thì không có, chuyện xấu thì không thiếu chút nào. Nếu như là chuyện nhỏ thì tôi sẽ ráng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng chuyện của mấy người khiến cho tổng bộ đều biết, mấy người làm vậy sao Phó Lê tôi còn mặt mũi đi gặp chủ tịch được chứ? Người đâu?"
"Ở đây!"
Hai người vệ sĩ lên tiếng trả lời.
Chỉ nghe Phó Lê nói: "Xử lý cái thứ rác rưởi Nghiêm Hồng Đạt này cho tôi, nhìn thấy hắn tôi liền cảm thấy phiền phức. Nhớ kỹ, phải xử lý sạch sẽ một chút, nếu như lưu lại cái gì mà gây ra bất lợi thì mấy người và ông ta sẽ được chôn cùng nhau đó!"
Nghiêm Hồng Đạt không ngờ rằng Phó Lê sẽ tàn nhẫn muốn giết mình, sợ đến múc đứng dậy muôn chạy đi ra ngoài Muốn hét lên hai từ "giúp đỡ".
Thế nhưng có một vệ sĩ đâm một dao, chém vào cổ Nghiêm Hồng Đạt và khiến ông ta bất tỉnh dưới đất. Hai người vệ sĩ lôi Nghiêm Hồng Đạt đi như lôi một con chó chết.
Robert sợ đến mức thân thể không khỏi run lên, chợt nghe thấy Phó Lê lạnh lùng nói: "Robert, công việc của anh không thuận lợi, anh đi xuống làm Phỏ tổng quản lý đi. Công ty tạm thời do Bạch Hồng Liên phụ trách. Tôi đã lệnh cho Bạch Hồng Liên lái xe từ tỉnh H đến đây, có lẽ đến đêm nay sẽ đến nơi. Anh phải hết sức trợ giúp Bạch Hồng Liên, nếu để cho tôi phát hiện anh vẫn không làm được thì kết cục của Nghiêm Hồng Đạt cũng là kết cục của anh. "
"Chị Lê, chị đừng lo lắng! Tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ Tổng giám đốc Bạch."
Phó Lê gật đầu và nói với Robert: "Đứng dậy!"
Robert vừa đứng lên liền nghe Phó Lê nói: "Kế hoạch đối đầu với nhà họ Đào sao rồi"
"Mọi chuyện tốt đẹp, nhà họ Đào đã cắn câu rồi."
"Ngay khi Bạch Hồng Liên đến, chúng tasẽ lập tức bắt đầu kế hoạch chống lại nhà họ Đào. Nếu như không phản kích thì Trần Thiên Trung và Triệu Tử sẽ thực sự coi tập đoàn Thiên Vương của chúng ta như những con mèo bệnh."
"Vâng, thưa chị Lê!"
Phó Lê lại nói với Robert, "Robert, anh đến Ngục giam Hải Bằng để thu xếp chút đi. Tôi muốn gặp Hà Quy Chính."
"Ừ! Tôi sẽ thu xếp."
Sau khi gọi mấy cuộc gọi xong thì Robert nói với Phó Lê, "Chị Lê, mọi chuyện đã được sắp xếp xong rồi. Chị có thể đi ngay bây giờ."
"Đi thôi! Anh đi với tôi tìm Hà Quy Chính nhờ này một chút."
"Vâng!"
Robert làm sao dám nói "không" cơ chứ, chỉ có thể theo Phó Lê nói gì nghe nấy thôi.
Đừng thấy Phó Lê là một thiếu nữ xinh đẹp, Robert cũng biết người phụ nữ này giết người không chớp mắt, dựa vào cách Phó Lê xử lý với Phó Hồng Đạt, anh có thể nhìn râ manh mối.
Phó Lê mang theo hai vệ sĩ, cộng với Robert, mấy người trong chiếc Land Rover Range Rover lái theo hướng Ngục giam Hải Bằng.
Trong Ngục giam Hải Bằng, có người đang đến thăm Hà Quy Chính. Người này không phải ai khác, mà chính là Triệu Hùng.
Sau khi Triệu Hùng tỉnh dậy, ông thấy rằng còn quá sớm để đón con gái mình từ trường học nên anh trực tiếp lái xe đến "Ngục giam Hải Bằng" nơi mà Hà Quy Chính bị giam giữ.
Hà Quy Chính không ngờ rằng người đến thăm nhà tù lại là Triệu Hùng.
Hai người cách nhau qua cửa sổ an toàn, Hà Quy Chính nhấc điện thoại hỏi Triệu Hùng: "Cậu đến đây làm gì?"
“Đương nhiên là tôi tới gặp ông rồi!” Triệu Hùng cười cười.
"Hừ! Thằng nhóc như cậu chỉ là một con chồn cho gà chúc tết mà thôi, không yên lòng."
"Hà Quy Chính, ông cũng lớn tuổi rồi, sao mà càng già càng hồ đồ vậy chứ!"
"Thằng ranh con này, tôi như thế nào cũng không cần cậu chỉ trích tôi. Đáng tiếc, Hà Quy Chính tôi đã tính kế nhiều năm, nhưng vẫn thất bại trong gang tấc."
Triệu Hùng hít một hơi thật sâu nói: "Hà Quy Chính, tâm tư báo thù của ông quá mạnh, ông cho rằng ông đánh mất giang sơn của mình rồi mà vẫn còn có thể ngồi vững vàng được sao? Phải biết rằng, giang sơn thời nào cũng có người tài hết, một lần tỏa sáng là cả trăm năm. Tôi đến tìm ông, chỉ là muốn biết, giữa anh và tập đoàn Thiên Vương hợp tác với nhau cái gì? "
"Ha ha ha! Cuối cùng cậu cũng tiết lộ mục đích thực sự của mình khi đến tìm tôi. Thế nhưng dù cho có chết tôi cũng không nói cho cậu biết." Vẻ mặt Hà Quy Chính lộ ra thần sắc dữ tợn
"Thật không?"
Triệu Hùng cười lạnh nói: "Hà Quy Chính, đừng quên cháu trai của ông còn ở bên ngoài. Lẽ nào ông nhẫn tâm nhìn nhà họ Hà tuyệt hậu sao?"
"Triệu Hùng, cậu không cần dùng chuyện này uy hiếp tôi. Cháu trai của tôi đã biến thành thái giám rồi! Cái này với tuyệt hậu có gì khác nhau sao?"
"Được rồi! Nếu như ông đã không quan tâm đên chuyện sống chết của Lục Thành Nam, vậy thì tôi đành chịu vậy. Có lẽ cậu ta sẽ có một cuộc sống khá là thê thảm."
Hà Quy Chính hưng kích động hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, rốt cuộc cậu muốn làm gì Thành Nam?"
"Rất đơn giản! Nếu như ông nói cho tôi biết về tập đoàn Thiên Vương, tôi sẽ để Lục Thành Nam sống ở thành phố Hải Phòng thật hạnh phúc. Bằng không, số phận của ông khổ sở như thế nào thì số phận của cậu ta cũng sẽ khổ sở như thế nấy!"
“Cậu thật là hèn hạ!” Hà Quy Chính nắm chặt tay, kêu thảm một tiếng.
Triệu Hùng cười nói: "Đừng có nghĩ tôi ác độc như vậy, tôi là người rất công bằng. Đối với những người thiện lương thì vô cùng nhân từ, đối xử với người xấu thi càng phải tàn nhẫn hơn người xấu! Cho nên, tôi sẽ không cho những kẻ xấu xa có cơ hội trả thù tôi. Hà Quy Chính, tốt hơn là ông nên ở trong tù suy nghĩ kĩ lại, chờ một thời gian nữa sẽ bắt lấy cháu trai ông rồi mang ảnh đến cho ông xem.” Nói xong, anh đứng dậy rời khỏi phòng thăm.
Hà Quy Chính tức giận đến mức kích động đập kính an toàn.
"Bùm bùm!..."
Âm thanh đập phá bên tai vang không dứt.
Một cai ngục đến lấy một cây côn cao su và đánh Hà Quy Chính hôn mê bất tỉnh.
Một cai ngục nói: "Đưa người này về cho bác sĩ xem qua một chút!"
"Vâng!......"
Ngay khi Triệu Hùng bước ra khỏi cổng của Ngục giam Hải Bằng, anh đã đụng độ Robert, Phó Lê và những người khác.
Robert không ngờ lại gặp Triệu Hùng ở đây.
Ánh mắt của Triệu Hùng lập tức tập trung trên người Phó Lê.
Phó Lê có một luồng khí mạnh mẽ, loại khí thế này chỉ có thể có từ khi sinh ra. Hơn nữa, anh có thể cảm nhận rõ ràng người phụ nữ và hai vệ sĩ mặc bộ đồ bên cạnh có một luồng năng lượng chân chính bên trong.