Triệu Hùng đi thằng về phía trước, cố ý chào hỏi, nói: “Ây da! Tổng giám đốc Robert, đến xem người hợp tác với tập đoàn Thiên Vương của các người à?”
“Triệu Hùng, sao anh lại ở đây?” Robert cố ý nâng cao giọng, muốn nhắc nhở cho Phó Lê bên cạnh, người này chính là Triệu Hùng.
Phó Lê nghe thấy cái tên “Triệu Hùng”, ánh mắt không khỏi toát ra một tia sắc bén. Sau đó liền thu lại sự sắc bén đó chuyển sang hòa nhã.
Triệu Hùng cười nói: “Tôi đương nhiên là đến thăm sức khỏe của ông đối thủ già của tôi chứ. Ông cụ nhà họ Hà một đống tuổi rồi, kế hoạch tỷ mỉ sắp đặt lâu như vậy, cuối cùng lại thất bại thảm hại, tôi sợ ông ấy chết ở trong nhà giam, nên qua đây thăm hỏi sức khỏe ông ấy.”
Robert nghe xong câu này của Triệu Hùng, suýt chút nữa ói máu.
Tên này rõ ràng đang cà khịa mình đây mà!
Ở trước mặt Phó Lê, Robert đương nhiên không cần sợ hãi, hơn nữa, mấy vệ sĩ đi cùng Phó Lê cũng đều là cao thủ.
Robert trở nên dũng cảm, hừ lạnh nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh phải biết rằng trời nổi cuồng phong thì có mưa còn ngươi điên cũng sẽ có hậu họa đấy. Làm người ấy vẫn phải khiêm tốn một chút.”
“Tôi cũng muốn khiêm tốn lắm chứ! Nhưng thực lực đâu có cho tôi làm thế!” Triệu Hùng đi đến trước mặt Robert, cố ý liếc anh ta một cái, nói: “Tổng giám đốc Robert, cô gái bên cạnh anh nhìn cũng được phết đấy, chỉ là hơi già nhỉ! Nhớ kỹ đừng đụng vào nhà họ Đào, nếu không tôi sẽ nghiền nát tập đoàn Thiên Vương nhà anh đấy.” Nói xong, hừ một tiếng, phong độ mà bước đi.
Robert muốn dạy dỗ Triệu Hùng một bài học, lại bị Phó Lê ngăn cản lại.
Sau khi Triệu Hùng lên xe rời khỏi, Robert nói với Phó Lê: “Chị Lê, nay tên Triệu Hùng đó đi một mình, chính là cơ hội tốt để chúng ta xử lí anh ta. Sao mọi người lại không ra tay?”
“Hừ! Chẳng trách cậu là một tên bỏ đi. Tên nhóc Triệu Hùng không đơn giản đâu, trong cơ thể của anh ta có một luồng hơi thở đáng sợ. Luồng hơi thở này rất mạnh, nhưng hình như anh ta vẫn chưa dùng được cỗ nội lực trong cơ thể. Nơi đây là nhà tù được canh gác nghiêm ngặt, chỗ nào cũng có camera. Bây giờ chúng ta ra tay với anh ta, cậu muốn đi thẳng vào ngồi tù hay sao hả?”
“Ách, tôi…”
“Sau này làm việc phải suy nghĩ kỹ vào. Phái người tiếp tục tra tên nhóc này cho tôi! Tôi muốn biết được đến tột cùng anh ta có bao nhiêu con bài chưa lật. Một khi biết rõ được con bài chưa lật của anh ta, anh ta liền không còn chỗ ẩn nấp nữa, đến lúc đó sẽ có thể nghiền nát anh ta dễ như trở bàn tay.”
Phó Lê nói xong, tiến về trước đi vào trong “Nhà tù Bình Đỉnh”.
Bên trong “Nhà tù Bình Đỉnh”, vì lần trước bị Triệu Hùng chọc tức, Hà Quy Chính đã đập nát cửa kính ở đó nên bị từ chối cho thăm tù.
Lúc Phó Lê biết được bị từ chối cho thăm tù, ánh mắt giống như rắn độc vậy, nhìn chằm chằm Robert.
Robert sợ đến mức cả người đều run rẩy, nhanh chóng giải thích với Phó Lê: “Chị Lê, tôi cũng không nghĩ sự việc sẽ biến thành như vậy đâu. Lúc trước, bọn họ rõ ràng nói với tôi là có thể thăm tù được mà.”
“Hừ! Robert, cậu đừng liên tiếp làm tôi thất vọng, còn một lần nữa, tôi sẽ không để cậu nhìn thấy ánh sáng mặt trời đâu.”
Phó Lê lạnh lùng, tức giận mà quay người rời đi.
Triệu Hùng gặp Robert và Phó Lê ở “Nhà từ Bình Đỉnh”, ánh mắt anh đã bị người phụ nữ này thu hút. Cũng không phải là do Phó Lê xinh đẹp như thế nào, mà là thấy dáng vẻ cung kính của Robert với một người phụ nữ, rõ ràng là một nhân vật có lai lịch không tầm thường.
Nếu như nhà họ Hán và nhà họ Hà không trêu chọc đến mình, đương nhiên Triệu Hùng sẵn sàng chung sống hòa bình với bọn họ, nhưng mà hai người Hán Vân Hiển và Hà Quý Nam muốn chết mà đâm thẳng vào nòng súng của anh, vậy thì không thể trách anh được rồi.
Muốn nói về đối thủ thì “Tập đoàn Thiên Vương” mới xứng đáng với hai chữ “đối thủ” này.
nhà họ Đào mất đi điểm dựa, cận kề bờ vực phá sản. Cuối cùng: “Tập đoàn Thiên Vương” lại vươn tay giúp đỡ nhà họ Đào.
Trong lòng Triệu Hùng hiểu rõ, đây chắc chắn là trò của Tập đoàn Thiên Vương tạo ra. Chỉ là cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu, tại sao Tập đoàn Thiên Vương lại làm như vậy? Chẳng lẽ là dùng nhà họ Đào để báo thù cho mình?
Nếu như là trước kia, Triệu Hùng sẽ ước nhà họ Đào phá sản. Nhưng mà, bà cụ Đào bệnh nặng rồi, làm cho thái độ của anh cùng với vợ, Lý Thanh Tịnh cũng đã thay đổi.
Con người bà cụ Đào này vẫn không tồi, chỉ là vẫn luôn làm những chuyện vì nhà họ Đào.
Người không ai hoàn hảo, bất cứ việc gì cũng không thể đòi hỏi sự hoàn mỹ!
Chỉ cần có thể hối cả hướng về cái thiện! Đương nhiên Triệu Hùng sẽ không dồn đối phương vào chỗ chết, huống chi bà cụ Đào là bà ngoại của Lý Thanh Tịnh. Nếu như lần này nhà họ Đào thực sự như anh đoán trước, trúng kế của Tập đoàn Thiên Vương, vậy thì lần này nhà họ Đào chắc chắn sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Bà cụ Đào tuổi cũng lớn rồi, căn bản không thể chống đỡ được những đòn tấn công như thế này nữa. Vì vậy, Triệu Hùng mới nhắc nhở với Robert ở Nhà tù Bình Đỉnh.
Xem ra, phải để cho Trần Văn Sơn điều tra kỹ về người phụ nữ bên cạnh Robert mới được.
Nghĩ vậy Triệu Hùng quay xe đi về hướng phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn đã xuất viện rồi, anh ta là người luyện võ, trình độ khôi phục cơ thể vô cùng nhanh, đã hồi phục được bảy, tám phần sức mạnh rồi.
Khi Triệu Hùng đi đến phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn, lúc nhìn thấy bộ dạng khỏe như trâu của anh ta, liền trêu ghẹo Trần Văn Sơn, nói: "Văn Sơn à, sắc mặt không tồi nhé!"
"Cậu chủ, cậu đến rồi! Lần này, cảm ơn cậu đã bôn ba đi xa như vậy để mời bác sĩ Hoa đến."
"Anh là anh em của tôi, đừng có nói vậy với tôi!"
Triệu Hùng lấy trong túi áo ra một điếu thuốc lá, sau khi tự mình châm lửa, lại đưa cho Trần Văn Sơn một điếu.
Trần Văn Sơn nhận lấy điếu thuốc, trong lòng có chút ấm áp, cũng châm lửa điếu thuốc.
Trợ lí của Trần Văn Sơn quan tâm mà nói với anh ta: "Thám tử Sơn, bác sĩ nói trước khi bệnh của anh khỏi hẳn, không được cho anh hút thuốc."
"Không sao đâu, không chết được! Hàn Hồng, đóng cửa phòng làm việc tôi lại đi, đừng để bất cứ ai vào."
"Vâng ạ, thám tử Sơn." Cô gái tên là Hàn Hồng đó đáp một câu, quay người đi ra ngoài.
Trần Văn Sơn là mở một cơ sở thám tử tư vì vậy ở bên ngoài có một biệt hiệu gọi là "Thám tử Sơn."
Triệu Hùng cũng không biết việc làm ăn ở phòng thám tử tư này của Trần Văn Sơn như thế nào, ngoài việc lâu lâu mới gặp vài khách hàng thì bình thường, rất khó để thấy có người đến. Cũng không biết, cái danh hiệu "Thần thám số một" của Trần Văn Sơn là từ đâu mà có. Nhưng mà Triệu Hùng tin rằng trừ Trần Văn Sơn ra thì không có ai có thể xứng với danh hiệu "Thần thám số một".
"Cậu chủ, cậu đến tìm tôi có việc gì?" Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng kể lại chuyện người phụ nữ địa vị còn cao hơn Robert ở Nhà tù Bình Đỉnh cho anh ta nghe. Bảo lúc nào Trần Văn Sơn rảnh rỗi, giúp đỡ điều tra người phụ nữ này.
Sau khi Trần Văn Sơn nghe xong, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
"Cậu chủ, người phụ nữ đấy có đặc điểm như thế nào?"
Triệu Hùng cẩn thận nhớ lại, nói: "Tầm đầu ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, có chút xinh đẹp. Trên người phụ nữ đó toát ra một luồng hơi lạnh, làm cho người ta không lạnh mà run. Muốn nói đặc điểm sao? Đuôi mắt có chút hếch lên. Những thứ khác hình như không có gì đặc biệt cả."
Trần Văn Sơn lấy một xấp ảnh trong ngăn kéo ra, chỉ vào người phụ nữ trên tấm ảnh: "Có phải là người phụ nữ này không?"
Triệu Hùng liếc mắt một cái liền nhận ra người phụ nữ đã gặp ở Nhà tù Bình đỉnh, gật đầu nói: "Không sai, chính là cô ta."