Triệu Hùng rất thích chiếc thắt lưng tên “Rồng Lân” này.
Hà Văn Toàn không hổ danh là thợ rèn, tài nghệ siêu phàm như thế này, e rằng trên thế giới cũng chỉ có vài người có thể đạt được.
Hà Văn Toàn chìa tay về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng nghĩ mãi vẫn không ra, khuôn mặt đầy mơ hồ hỏi: “Sao thế ạ?”
“Đưa tiền đây. Nhóc con không biết là tiền nguyên liệu để làm ra chiếc thắt lưng này đã là ba trăm lăm mươi triệu rồi. Chi phí làm thủ công thì thôi không tính nữa.”
“Ba trăm lăm mươi triệu sao?” Triệu Hùng cười cười rồi nói với Hà Văn Toàn: “Thầy Toàn, ông đừng chọc cười tôi nữa. Nếu như nói phí làm thủ công là ba trăm lăm mươi triệu thì tôi còn tin ông. Chỗ nguyên liệu này mà cũng ba trăm lăm mươi triệu ư? Thép cao cấp cũng chả đến giá này đâu.”
Hà Văn Toàn đưa tay ra gõ lên đầu Triệu Hùng một cái rồi nói: “Thằng nhóc này, cậu thử ra ngoài tham khảo giá quặng đá đi. Một quặng đá hiếm hoi như thế này thì giá cả còn cao hơn vàng ít nhất một nghìn lần đấy. Ở trong chiếc thắt lưng này của cậu, tôi đã phải dùng không biết bao nhiêu quặng đá để luyện ra đấy. Nếu không thì, cậu nghĩ làm sao mà chiếc thắt lưng này có thể đạt tới độ cứng vô địch thiên hạ như vậy được chứ.”
Triệu Hùng dĩ nhiên biết những năm gần đây, giá những loại quặng đá hiếm này vẫn không hề thấp.
Đừng nói là chiếc thắt lưng này có giá ba trăm lăm mươi triệu, nếu như tính cả phí làm thủ công của Hà Văn Toàn vào nữa thì tuyệt đối không có giá dưới ba tỷ rưỡi đâu. Huống chí, ông ấy còn giúp mình làm một chiếc nhẫn giả.
Triệu Hùng lập tức chuyển cho người bạn tốt Hà Văn Toàn của mình ba trăm lăm mươi triệu vào tài khoản ngân hàng.
Hà Văn Toàn cũng là một người không thiếu tiền.
Nhưng người làm ăn thì một con ngựa chính là một con ngựa.
Hà Văn Toàn có thể không lấy công làm thủ công nhưng chi phí mua nguyên vật liệu vẫn cần phải lấy.
Triệu Hùng cất chiếc nhẫn giả vào trong túi áo, sau đó đeo “Long Lân” ở ngang thắt lưng.
Không thể không nói, sau khi anh đeo thắt lưng "Long Lân" lên người, khí thế của Triệu Hùng cũng khác xa.
Khụ khụ khụ... Triệu Hùng ho sặc sụa. Hà Văn Toàn nhíu mày rồi hỏi Triệu Hùng: “Cậu bị thương à?”
"Ừ." Triệu Hùng gật đầu một cái.
"Bác sĩ Di đã khám bệnh cho cậu chưa?" Hà Văn Toàn hỏi.
“Khám rồi. Bác sĩ Di nói cần phải tìm một người cao thủ thần bảng, giúp tôi đả thông khí huyết, dùng nội công thì mới có thể chữa được vết thương của tôi.”
"Thần bảng?" Hà Văn Toàn cau mày nói: "Trước mắt, cao thủ ở trong bảng Võ thần được công bố chỉ có tổng cộng mười hai người trên toàn thế giới. Những người này đều hành tung rất bí ẩn, cậu đi đâu để tìm cao thủ thần bảng đây? Trừ cách này ra, không còn cách nào khác để chữa trị vết thương của cậu sao?”
Triệu Hùng lắc đầu.
Hà Văn Toàn nghe xong vô cùng bứt rứt.
Triệu Hùng cũng không nói cho Hà Văn Toàn biết, mình vì đỡ hai chưởng thay cho con gái ông ấy là Hà Ngọc Kỳ nên mới người bị thương nặng.
Lúc này, liền nghe thấy âm thanh của Hà Ngọc Kỳ từ cửa truyền đến.
“Bố, con về rồi này. Tên Triệu Hùng kia có đến chưa ạ?”
Hà Văn Toàn mỉm cười, nói: " Con bé Ngọc Kỳ này về rồi đấy à." Vừa nói, ông ấy vừa bước ra khỏi phòng.
Hà Ngọc Kỳ nhìn thấy Triệu Hùng đứng sau lưng bố mình Hà Văn Toàn, bây giờ, cô ta có bố ở bên cạnh chống lưng cho rồi nên vội vàng tố cáo với Hà Văn Toàn: “Bố, con muốn đi Hải Phòng chơi nhưng từ đầu đến cuối, tên Triệu Hùng này cứ làm khó dễ con.”
“Con đó. Con không bắt nạt Triệu Hùng thì thôi.”
Hà Ngọc Kỳ kéo cánh tay của bố mình là Hà Văn Toàn, chu miệng rồi nũng nịu nói: “Bố, sao bố lại bênh vực anh ấy thế?”
Trong lúc lơ đãng, Hà Ngọc Kỳ nhìn thấy thắt lưng bên hông của Triệu Hùng.
“Ơ, chiếc thắt lưng này không phải là bố chỉ làm ra một cái cho riêng anh ấy đấy chứ?” Vừa nói, cô ta vừa sờ lên thắt lưng của Triệu Hùng.
Triệu Hùng lùi về sau lẩn tránh, tức giận nới với Hà Ngọc Kỳ: “Này con gái con đứa, em sờ lung tung cái gì thế?”
Hoa Di nhìn Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ, chỉ cần hai người này ở chung một chỗ kiểu gì cũng làm loạn hết cả lên, gà kêu chó sủa nên đành lên tiếng khuyên nhủ: “Thôi được rồi, hai người đừng ồn ào nữa. Không biết là kiếp trước có phải oan gia nữa hay không mà cứ gặp nhau là cắn xé như chó với mèo.”
Triệu Hùng thấy em vợ Lý Diệu Linh không tới nhà họ Hà, trong lòng cũng hơi gợn sóng.
Con bé này đến Thanh Hóa thì chạy đi đâu được? Chắc sẽ không đến nhà họ Cao tìm Cao Tuấn Vũ chứ?
Nghĩ tới đây, Triệu Hùng như đang ngồi trên đống lửa.
Anh nói với Hoa Di: "Bác sĩ Di, em đi ra ngoài một chút, anh có chuyện hỏi em."
Hà Ngọc Kỳ vừa nghe thấy đã chu mỏ không vui, khoanh hai tay trước ngực và lạnh lùng nói: “Có chuyện thì mà không thể hỏi trước mặt chúng em vậy. Ra vẻ thần thần bí bí.”
Triệu Hùng không thèm để ý đến Hà Ngọc Kỳ, dẫn Hoa Di ra cửa.
Sau khi rời khỏi đây, Triệu Hùng tìm một góc yên tĩnh rồi hỏi Hoa Di: “Bác sĩ Di, có phải em đang gạt anh điều gì đó đúng không?
Hoa Di nghe thấy lời của Triệu Hùng, nét mặt hơi ngẩn ra, nhìn Triệu Hùng hỏi: "Anh biết hết rồi à?”
Triệu Hùng đáp “ừ”, gật đầu rồi nói: “Lúc ở dưới nhà em, con bé Hà Ngọc Kỳ kia cứ thúc giục anh phải đi trước, anh cũng cảm thấy không thoải mái. Cho nên, lúc ấy, anh đã âm thầm đi theo quan sát hai người. Có phải Diệu Linh cũng đến Thanh Hóa cùng hai người đúng không?”
“Vâng.” Hoa Di giải thích với Triệu Hùng: “Là con bé Hà Ngọc Kỳ này không cho em nói cho anh biết. Con bé Diệu Linh này có tin tưởng đi yêu một người bạn trai quen qua mạng.”
"Bạn trai yêu nhau qua mạng?"
Triệu Hùng vừa nghe thấy liền thấy rất tồi tệ, nói với Hoa Di: “Bác sĩ Di, em bị lừa rồi. Diệu Linh tới Thanh Hóa không phải là để gặp mặt bạn trai quen qua mạng đâu mà là để đến Tập đoàn Cao Đạt, tìm Cao Tuấn Vũ đấy. Tên Cao Tuấn Vũ này vô cùng xảo trá, không biết bao nhiêu đứa con gái ở xung quanh bị mắc lừa rồi. Diệu Linh quá ngây thơ, nhất định sẽ bị mắc lừa cho mà xem.
Hoa Di nghe xong há mồm sửng sốt, không ngờ rằng mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
"Diệu Linh đâu rồi?" Triệu Hùng hỏi Hoa Di.
“Sau khi cô ấy đến Thanh Hóa, cô ấy nói bạn trai sẽ đến đón cô ấy.”
Triệu Hùng lo lắng, sợ em vợ Lý Diệu Linh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vội vàng nói với Hoa Di: “Bác sĩ Di, em nói với thầy Toàn giúp anh một tiếng, nói là anh có việc gấp phải ra ngoài trước, một lát nữa sẽ về. Anh sợ Diệu Linh sẽ xảy ra ngoài ý muốn."
“Vâng, anh mau đi đi.”
Hoa Di cũng lo lắng Lý Diệu Linh sẽ xảy ra chuyện.
Nếu như Lý Diệu Linh không may xảy ra chuyện thật thì đối với Hoa Di, chuyện này đúng là khó nói.
Sau khi Triệu Hùng vội vã rời đi, Hoa Di trở lại nhà họ Hà.
Hà Ngọc Kỳ thấy Hoa Di quay lại một mình nên trợn mắt hỏi Hoa Di: “Chị Di, tên Triệu Hùng kia đi đâu mất rồi thế?”
“À, anh ấy nói là đến Tập đoàn Kim Trung tìm bạn của anh ấy là Kim Trung có chút việc. Anh ấy bảo chút nữa sẽ về thôi.”
Hà Ngọc Kỳ không nghĩ rằng Hoa Di sẽ lừa gạt mình nhưng trong lòng lại cảm thấy hình như không phải là chuyện như vậy.
Sau khi Triệu Hùng lái xe rời khỏi nhà họ Hà, lập tức gọi điện thoại cho bạn tốt Kim Trung.
Điện thoại được kết nối, Triệu Hùng vội vã nói với Kim Trung: “Kim Trung, mau dùng các mối quan hệ của cậu, giúp tôi điều tra xem thằng nhóc Cao Tuấn Vũ đang ở đâu đi?”
Kim Trung nghe thấy dáng vẻ Triệu Hùng rất lo lắng, hỏi ngược lại anh: “Sao thế Hùng?”
“Em vợ tôi là Lý Diệu Linh đến Thanh Hóa tìm Cao Tuấn Vũ rồi. Tôi sợ Cao Tuấn Vũ đó sẽ làm chuyện gì đó bất lợi cho em vợ tôi.”
"Cậu cũng đang ở Thanh Hóa sao?" Kim Trung hỏi Triệu Hùng.
“Đúng, tôi vừa mới từ trong nhà thầy Toàn ra. Cậu mau điều tra giúp tôi đi. Đừng chậm trễ nữa, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Kim Trung vội trấn an Triệu Hùng nói: “Được rồi, cậu không cần phải lo lắng đâu. Tôi sẽ điều tra giúp cậu mà.”