Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 53: Xinh Đẹp Giống Như Mẹ Của Con





Triệu Hùng chỉ đợi một lát đã nhận được sáu tấm thẻ VIP của câu lạc bộ thể hình.

Anh nghĩ đi nghĩ lại định giữ cho mình, vợ anh, em gái Lý Diệu Linh còn có Cố Mộng Dao và Lâm Thảo cô giáo ở vườn trẻ mỗi người một tấm, tấm cuối cùng anh định để lại cho Nông Ngọc.
Nghĩ tới Cố Mộng Dao, vì vài ngày nay rất bận nên đã mấy ngày anh không đến công ty gặp cô ấy được.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ Triệu Hùng trực tiếp lái xe đến tòa văn phòng thương mại CBD của tập đoàn Hùng Quang,
Sau khi đến công ty anh thấy Cố Mộng Dao đang ngồi trước máy tính và hướng dẫn cho mấy người trong văn phòng đang căng thẳng bận rộn làm việc.
Khi ở đại học anh có theo học ngành tài chính tuy không thể nói là rất giỏi nhưng cũng được coi là người trong nghề đối với các giao dịch tiền tệ.

Huống chi Cố Mộng Dao - người được anh thuê lại là nhân tài trong lĩnh vực kinh doanh và đầu tư mạo hiểm.
Cố Mộng Dao nhìn thấy Triệu Hùng đến vội dừng công việc trong tay lại và đi về phía anh với nụ cười tươi như hoa.
“Anh Hùng, anh đến rồi à?”
“Ừ.”
Anh gật đầu hỏi cô ấy: “Bây giờ những người trong đội của em đều ở đây phải không?”
“Đều đông đủ cả.

Nào em cho anh một điều bất ngờ.”
Cố Mộng Dao kéo anh đến trước máy tính trên bàn làm việc của cô ấy và chỉ vào tài khoản trên máy tính rồi nói: “Tài khoản của em là tài khoản chính còn tài khoản của họ chỉ là phụ, anh kêu em đầu tư hơn 76 triệu đô la Mỹ anh xem bây giờ đã là bao nhiêu rồi?”
Triệu Hùng liếc nhìn những con số trên màn hình tổng cộng là 89,700,998 đô la Mỹ.

Đây mới chỉ chưa đầy ba bốn ngày mà cô ấy đã dùng hơn 76 triệu tiền vốn cho bản thân và kiếm được hơn 13 triệu đô.
Triệu Hùng vui vẻ bế Cố Mộng Dao lên và xoay một vòng cao hứng hỏi: “Mộng Dao, sao em lại kiếm được nhiều tiền như thế chứ?”
“Em tiến hành giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn hơn nữa tình hình giao dịch của vàng gần đây trên sàn ngoại cũng vô cùng khả quan và kiếm được một khoản lớn ở thị trường này ngày hôm qua.”
Anh giơ ngón cái lên với cô ấy, cười nói: “Rất giỏi.

Anh mời em từ phố Wall về đây thật là không mời nhầm người.”
“Anh Hùng, anh đừng có khen em, đội của em chỉ được xếp vào tốp mười trong phố Wall mà thôi còn có rất nhiều người giỏi hơn em nữa.”
“Em ở trong lòng anh đã vô cùng giỏi giang rồi.” Anh nói với cô ấy rằng đừng có keo kiệt với cấp dưới của mình, đừng tiếc tiền ăn uống hay chi tiêu tiết kiệm.
Cố Mộng Dao cũng nói với anh rằng trước tiên nên kiếm tiền bằng việc giao dịch tiền tệ trong một thời gian sau đó lại đầu tư vốn vào các lĩnh vực mạo hiểm khác, đến lúc đó tính năng của công ty sẽ được đa dạng hóa ở các lĩnh vực như giao dịch cổ phiếu, giao dịch ngắn hạn hay đầu tư mạo hiểm.
Vốn dĩ cô ấy còn muốn mời Triệu Hùng cùng đi chơi vui vẻ nhưng anh nói với cô ấy rằng còn phải đi đón con, qua một thời gian nữa sẽ lại tụ tập cùng với mọi người.
Triệu Hùng đưa một tấm thẻ hội viên của câu lạc bộ thể hình Hàn Mai cho cô ấy rồi để cho cô ấy tiếp tục bận việc của mình.
Khi Cố Mộng Dao còn ở nước ngoài đều duy trì việc tập thể hình mỗi ngày.

Bây giờ cô ấy vẫn còn đang sống ở khách sạn nên cũng tính toán sau khi ổn định lại cuộc sống sẽ tìm một phòng gym để luyện tập, không ngờ Triệu Hùng đã thu xếp giúp cô ấy.
Làm sao cô ấy biết được tên nhóc Triệu Hùng này đã làm sáu chiếc thẻ hội viên trong một lần chỉ vì thuê một nơi tập nhảy cho con gái mình.
Sau khi anh rời khỏi tòa văn phòng thương mại CBD của tập đoàn Hùng Quang, lập tức lái xe thẳng đến nhà trẻ đón con gái và nói với Dao Châu rằng đã tìm được giáo viên dạy múa cho cô bé.
Dao Châu rất có thích thú với việc học múa nên hỏi bố: “Bố ơi, cô giáo dạy múa mới của con có xinh đẹp không ạ?”
“Rất xinh đẹp.”

Vẻ mặt của Triệu Hùng hơi ngẩn ra, hỏi lại con gái: “Dao Châu, con hỏi cô giáo có xinh đẹp không để làm gì vậy?”
“Con nghe dì út nói có người đẹp thích bố.

Dì út kêu con phải trông chừng bố đừng để cho bố bị hồ ly tinh câu mất.”
Nghe xong những lời của con gái trong đầu anh như có đàn quạ đen bay ngang qua đầu đầy vạch đen, dì út này dạy gì cho trẻ con thì không dạy lại dạy cái này?
Anh mỉm cười nói với con gái: “Dao Châu, đừng nghe dì út của con nói bậy, đi thôi.

Bố đưa con đi gặp cô giáo dạy múa mới nào.”
Anh lái xe chở con gái đến cổng trường Đại học Sư phạm thành phố Hải Phòng và gửi một tin nhắn cho Phan Ngọc Anh.
Đợi khoảng mười phút thì mới thấy Phan Ngọc Anh chậm chạp đi tới.
“Xin lỗi anh Hùng vừa rồi có chút chuyện nên mới bị chậm trễ.” Cô ấy lịch sự nói lời xin lỗi với anh.
“Không sao đâu chúng tôi cũng vừa mới tới.”
Triệu Hùng kéo con gái đang đứng sau lưng mình ra và nói với Dao Châu: “Dao Châu, chào cô giáo Ngọc Anh đi con.”
Dao Châu quan sát một chút Phan Ngọc Anh và mở miệng nói với âm thanh non nớt: “Con chào cô Ngọc Anh ạ.”
Phan Ngọc Anh sờ đầu cô bé, cười ngọt ngào rồi nói: “Chào Dao Châu.

Dao Châu thật là ngoan.”

“Cô giáo Ngọc Anh, cô xinh đẹp như mẹ của con vậy.” Dao Châu khen đầy chân thành.
Người ta đều nói trẻ con thì hay nói thật nên từ “xinh đẹp” được một được đứa trẻ nói ra thì còn chân thật hơn cả việc một người lớn nói ra từ này.
“Cảm ơn Dao Châu nhé.”
Phan Ngọc Anh nở nụ cười quyến rũ rồi vuốt ve khuôn mặt của cô bé sau đó lên tiếng hỏi: “Nói vậy thì mẹ của con chắc chắn là một người đẹp rồi?”
“Vâng ạ.

Chờ con giới thiệu mẹ của con cho cô làm quen nhé.”
Triệu Hùng thấy con gái và Phan Ngọc Anh rất hợp nhau nên cũng yên tâm để con gái mình theo cô ấy học tập.
Triệu Hùng nói với cô ấy rằng mình đã bàn bạc xong chuyện thuê phòng tập nhảy của câu lạc bộ thể hình Hàn Mai rồi, các khóa học của những giáo viên khác tự đẩy lùi về sau theo thứ tự.
Cô ấy nhìn anh với vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy anh lái chiếc Phaeton hơn bảy tỷ rồi lại chi trả bảy triệu cho một buổi học múa cho con gái, vì vậy đoán chắc rằng anh nhất định lại bỏ ra một số tiền lớn để thuê phòng tập thì câu lạc bộ người ta mới đồng ý.
Sau khi gặp Phan Ngọc Anh, Triệu Hùng gửi một tin nhắn cho Lý Thanh Tịnh hỏi cô có thể quay về nhà đúng giờ để ăn cơm hay không, cô đáp lại một chữ “có thể”.
Anh lái xe chở con gái đi siêu thị và mua một ít nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.
Khi Lý Thanh Tịnh đi làm về thì anh đã nấu cơm xong xuôi, nhà chỉ có ba người nên nấu bốn món thức ăn mặn và một bát canh hoàn toàn đầy đủ hương sắc.
Lý Thanh Tịnh rất thích ăn cơm do anh nấu và cảm thấy mấy đầu bếp trong quán ăn nhỏ đều không thể so được với tay nghề của anh.
“Triệu Hùng, ngày mai anh đi cùng em đến công ty Hùng Quang một chuyến nhé, chúng ta giúp nhà họ Đào bàn chuyện hợp tác với Phó tổng giám đốc Dân sớm một chút được không?”
Triệu Hùng “ừ” một tiếng và nói “được” rồi lại hỏi vợ mình: “Thanh Tịnh em thật sự muốn dốc hết sức giúp đỡ cho nhà họ Đào sao?”
“Điều này...”
Lý Thanh Tịnh trầm ngâm một lát sau đó nhíu đôi mày đẹp lại và nói: “Bây giờ em cũng không có dự định gì, đợi ngày mai gặp mặt phó tổng giám đốc Dân rồi lại nói.”
“Vậy có cần anh chào hỏi trước một tiếng với bác Trung không?”
“Không cần đâu.


Không phải lần trước Phó tổng giám đốc Dân vẫn luôn nói em có thể đại diện cho nhà họ Đào bàn bạc với tập đoàn Hùng Quang hay sao?”
“Thôi được rồi.”
Triệu Hùng cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Đào, chỉ cần vợ anh đồng ý thì cho dù có để nhà họ Đào bao thầu toàn bộ công trình cũng không thành vấn đề.
Ngày hôm sau Triệu Hùng đưa con gái đến nhà trẻ từ sớm, bởi vì là thứ tư nên bọn trẻ vẫn có tiết học múa vì vậy sau khi anh đưa con xong lập tức lái xe đưa Lý Thanh Tịnh đến tập đoàn Hùng Quang.
Bây giờ cả tập đoàn Hùng Quang đều đã biết Triệu Hùng là tài xế riêng của Trần Thiên Trung.

Lần trước anh đã làm ầm ĩ một trận vì vợ mình đã lan truyền khắp tập đoàn này rồi.
Triệu Hùng dùng danh nghĩa tài xế của Trần Thiên Trung đã có thể làm mưa làm gió ở đây mà không ai lại dám chỉ tay năm ngón với anh.
Khi Lý Thanh Tịnh đi vào phòng làm việc của Hồ Dân và đại biểu cho nhà họ Đào đến đàm phán với ông ta thì Triệu Hùng lại cảm thấy buồn chán đang một mình lang thang dạo khắp tập đoàn Hùng Quang.
Bây giờ tất cả sản nghiệp của tập đoàn Hùng Quang ở khắp ba tỉnh Đông Bắc này đều đứng tên anh, anh muốn kiểm tra xem tình huống của nhân viên trong công ty ra sao nhưng anh vẫn chưa kịp đi đến từng vị trí để kiểm tra thì Mai Lệ Thủy đã mở cửa phòng bước ra.
Cô ta nhìn thấy anh chợt ngây người đồng thời anh cũng đang đánh giá cô ta.
Mặc dù trông cô ta không có xinh đẹp như Lý Thanh Tịnh vợ anh nhưng dáng người không hề thua kém gì có thể nói ngực tấn công mông phòng thủ.
Cô ta lên tiếng với vẻ ngoài lẳng lơ và quyến rũ: “Triệu Hùng, sao anh lại đến đây vậy?”
“Tôi đi cùng Thanh Tịnh đến đây tìm Phó tổng giám đốc Dân bàn chuyện làm ăn, Giám đốc Thủy cô bị sốt à? Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Thực ra Triệu Hùng nói ra từ “bị sốt “ cũng bao hàm ý tứ “phát tình”, ý là cô ta đang liếc mắt đưa tình với dáng vẻ lẳng lơ như vậy với mình.
Đương nhiên cô ta nghe hiểu ý tứ châm chọc trong lời nói của anh nên mở miệng nói: “Chắc là anh lâu lắm rồi không nhìn thấy dáng vẻ của phụ nữ? Tôi nghe nói anh và vợ anh vẫn luôn phân phòng ngủ.”
Triệu Hùng nhíu mày lại liếc nhìn cô ta rồi hỏi: “Mai Lệ Thủy, lời này của cô là có ý gì?”
“Không có gì cả, Lý Thanh Tịnh cho rằng anh là một kẻ ăn bám còn tôi lại cảm thấy con người anh khá tốt.

Nếu như có ý với tôi thì tôi có thể cho anh thứ mà vợ anh không cho được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.