Sau khi Triệu Hùng xuống xe, anh châm một điếu thuốc, ngậm điếu thuốc trong miệng, đút tay vào túi quần, bước vào quán bar "Hoa bảy màu.”
Quán bar này không nổi tiếng lắm ở Hải Phòng, Triệu Hùng không biết tại sao Phùng Anh Nam không về ký túc xá của đơn vị mà chạy đến quán bar.
Về vấn đề này, cũng không thể trách Triệu Hùng hay nghi ngờ. Trên người anh và Lý Thanh Tịnh có giữ chìa khóa của năm gia tộc lớn để mở khóa bảo vật. Nếu một người có tâm tư riêng trong lòng tiếp cận anh, tính mạng của gia đình anh sẽ bị đe dọa.
Vừa bước vào quán bar, anh đã nghe thấy một nam ca sĩ hát, bài hát có tên "Wild Wolf Disco!" rất hot trên mạng hiện nay.
Triệu Hùng cũng thích nghe bài hát này, giai điệu rất hay, và ca từ cũng rất hào hùng.
Nam ca sĩ bên trên hát: Đóa hoa trong lòng anh, anh muốn đưa em về.
Đêm khuya trong quán bar, dù có thật hay không cũng không quan trọng nữa.
Hãy đu đưa đi, và quên đi anh ta.
Em là cục nợ mê người đó, em có biết không?... Tuy quán không lớn nhưng việc kinh doanh có vẻ ổn, trong số hai mươi bốn chỗ chỉ có năm sáu bốn còn trống.
Triệu Hùng nhìn quanh một vòng quán bar, ánh mắt cuối cùng rơi vào bóng dáng người phụ nữ trước mặt.
Dù chỉ là từ phía sau nhưng Triệu Hùng vẫn nhận ra là cô giáo Phùng Anh Nam gia sư của cô em dâu Lý Diệu Linh.
Triệu Hùng rút thêm một điếu thuốc ở cửa, một người phục vụ tiến đến hỏi: "Thưa ngài, ngài đi mấy người ạ?"
"Một!"
Triệu Hùng nói xong đi thẳng đến quầy pha chế.
Đến quầy bar, Triệu Hùng nói với nhân viên pha chế: "Một ly Remy Martin XO."
"Được, ngài chờ một chút!"
Người nhân viên pha chế đáp lại, cầm chai Remy Martin và dụng cụ pha chế, rót vào.
"Thưa ngài, rượu của ngài!"
Người phục vụ đẩy ly rượu đến trước mặt Triệu Hùng.
Triệu Hùng nói: "Cám ơn!"
Khi Triệu Hùng nói chuyện với nhân viên pha chế, Phùng Anh Nam đang nghe điện thoại, không nhận thấy sự xuất hiện của Triệu Hùng.
Triệu Hùng đang định lắng nghe nội dung cuộc gọi của Phùng Anh Nam, cô ta đã cất điện thoại đi.
“Tiểu Dung, làm cho tôi một ly cocktail Pink Lady khác.” Phùng Anh Nam nói chuyện điện thoại xong, nói với nữ nhân viên pha chế trong quầy bar.
Triệu Hùng cố ý giả vờ ngạc nhiên, chào Phùng Anh Nam: "A, cô giáo Nam, sao cô lại ở đây?"
Phùng Anh Nam quay đầu lại nhìn thấy Triệu Hùng, vẻ mặt mất tự nhiên.
“Anh Hùng, thật là trùng hợp!” Phùng Anh Nam mỉm cười với Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu nói: "Thật là trùng hợp! Tôi vừa mới đưa Diệu Linh về trường học, ghé vào quán bar uống một chút. Không ngờ cô lại ở đây."
"Lái xe vừa còn rượu sao? Anh không sợ kiểm tra nồng độ cồn à."
Triệu Hùng cười nói: "Tôi rất thích uống rượu, cô biết không!"
“Anh vẫn nên cẩn thận, nếu không sẽ bị tịch thu bằng lái đấy.” Phùng Anh Nam đẩy cặp kính trên sống mũi.
Phải nói rằng Phùng Anh Nam buộc tóc lên nhìn có vẻ như một giáo viên. Nhưng nếu xõa tóc thì sẽ rất nữ tính, đến cả Triệu Hùng không thể không nhìn thêm vài lần.
“Cô giáo Nam, bạn của cô à?” Nữ bartender đặt ly cocktail Pink Lady đặt trước mặt Phùng Anh Nam, mỉm cười hỏi.
Phùng Anh Nam gật đầu và nói: "Giới thiệu một chút, đây là Anh Hùng, mình làm gia sư ở nhà anh ấy. Còn đây là bạn của tôi Bảo Dung."
Quầy pha chế của quán chỉ có hai nhân viên, một nam và một nữ.
Triệu Hùng đã để ý đến nữ nhân viên pha chế này từ vừa nãy.
Nhan sắc của nữ bartender này rất tinh tế, chấm điểm ít nhất cũng 90 điểm trở lên, nhìn có vẻ cỡ bằng tuổi Phùng Anh Nam. Anh chỉ không ngờ rằng Phùng Anh Nam lại đến quán bar này để tìm bạn.
Bảo Dung cười với Triệu Hùng, chào hỏi Triệu Hùng: "Chào Anh Hùng!"
“Xin chào!” Triệu Hùng gật đầu.
Nhìn thấy cốc của Triệu Hùng đã hết rượu, Bảo Dung cười với anh nói: "Anh Hùng, anh muốn dùng gì nữa không? Tôi mời!"
"Không cần! Tính cả tiền rượu của cô giáo Nam vào hóa đơn của tôi. Cho tôi một ly Hennessy."
Phùng Anh Nam vội vàng nói không cần, nói rượu AA là tốt rồi!
Triệu Hùng cười cười, không nói gì.
“Anh không phải vừa uống Remy Martin sao? Tại sao muốn đổi thành Hennessy?” Bảo Dung nghi hoặc hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng hất tàn thuốc còn sót lại trên mặt đất, cười nói: "Tôi muốn nói rằng rượu Remy Martin ở đây là rượu giả, nói với ông chủ của cô là tôi khẳng định sẽ đến đập vỡ bảng hiệu."
Bảo Dung một giây sau mới hiểu ra, cười nói: "Được rồi! Tôi đem Hennessy cho anh ngay đây."
Bảo Dung mang chén của Triệu Hùng đi rửa, sau đó cầm chai Hennessy rót một chén cho Triệu Hùng rồi đẩy đến trước mặt anh.
Triệu Hùng nâng cốc nói với Phùng Anh Nam: "Cô giáo Nam, chúng ta tình cờ gặp nhau, cũng là có duyên phận. Chúng ta cùng uống một ly đi!"
"Được!"
Hai người nhẹ nhàng chạm ly, mỗi người uống cạn ly rượu.
Triệu Hùng nói với nữ bartender Bảo Dung: "Cảm ơn vì hai cốc rượu như nhau."
Bảo Dung nói đùa Triệu Hùng: "Anh Hùng, không phải Hennessy cũng giả đấy chứ?"
“Ừm, không sao đâu!” Triệu Hùng gật đầu.
Thực ra, khi Triệu Hùng uống ngụm rượu Remy Martin đầu tiên, anh đã phát hiện ra đó là rượu giả. Anh lén đổ phần rượu còn lại xuống đất.
Triệu Hùng không ngờ rằng trong một quán bar nhỏ như vậy lại bán rượu giả.
Nếu là bình thường, anh đã sớm tìm chủ quán tính sổ. Nhưng nghĩ lại, chuyện làm ăn của người ta cũng không dễ, nếu ly rượu vừa rồi cũng là giả, anh cũng định tính toán với chủ quán. May thay, Hennessy X.O đã không làm anh thất vọng.
Triệu Hùng nói chuyện phiếm với Phùng Anh Nam một hồi, rồi hỏi cô: "Cô giáo Nam, cô đến đây thăm bạn à?"
"Đúng vậy!” Phùng Anh Nam gật đầu nói: “Khi tâm trạng không tốt, tôi đến quán bar này ngồi. Bảo Dung cũng làm việc ở đây. Cho nên, thường xuyên đến nói chuyện với cô ấy.”
"Sao vậy? Cô gặp rắc rối gì à?" Triệu Hùng nhíu mày hỏi Phùng Anh Nam.
Phùng Anh Nam nở một nụ cười cay đắng, nói: "Hồi đó, tôi thi vào trường đại học ngành khoa học tự nhiên, cứ nghĩ mình có thể có một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng thực tế rất phũ phàng, tôi không tìm được công việc nào phù hợp."
"Cô không phải đang làm việc ở đơn vị Quảng Trị sao? Đơn vị này cũng rất tốt."
Phùng Anh Nam cười buồn nói: "Công việc nghe có vẻ ổn. Chỉ là tôi, một người ở quê, muốn mua xe hoặc nhà ở đây, có thể làm gì với mức lương mấy triệu một tháng sau khi đóng thuế?"
"Nếu nói đàn ông chịu áp lực cao thì còn tin được, tại sao phụ nữ như cô lại chịu áp lực như vậy? Thực ra với điều kiện của cô, cô có thể tìm được một người đàn ông tốt để kết hôn. Đến lúc đó gia đình, nhà cửa, xe hơi đều sẽ có.” Triệu Hùng an ủi Phùng Anh Nam.
"Anh Hùng, bây giờ, dựa núi núi đổ, dựa cây cây ngã. Trước đây không phải tôi chưa từng yêu, nhưng chưa gặp đúng người, cũng chưa gặp một người yêu tôi mãnh liệt. Vì vậy, tôi thà dựa vào bốn thân còn hơn là dựa vào đàn ông. Có một câu nói trên mạng rằng đàn ông đáng tin thì lợn nái cũng có thể trèo cây. Anh Hùng, tôi nói như vậy không phải có ý coi thường anh! Nó chỉ là một phép so sánh."
Triệu Hùng không ngờ tư tưởng của Phùng Anh Nam lại nặng nề như vậy.
Kỳ thật, tư tưởng của Phùng Anh Nam chính là mô hình thu nhỏ của rất nhiều nam nữ sống ở thành phố hiện nay.
Triệu Hùng biết rằng hiện tượng này đang diễn ra phổ biến, giá nhà cao ngất ngưởng làm cạn kiệt khả năng kiếm tiền của người ta trong hàng chục năm cũng không đủ mua.
Triệu Hùng cảm thấy Phùng Anh Nam là một người cô gái kỳ lạ, cô ấy rõ ràng là một người phụ nữ khôn ngoan. Trên thực tế, với chỉ số IQ của mình, cô ta chắc chắn có triển vọng phát triển tốt. Anh không biết tại sao cô ta lại sẵn sàng ở lại một thành phố hạng bố và làm những công việc cố định các xí nghiệp.
Đúng lúc này, tiếng gào của một người phụ nữ đột nhiên vang lên. Sau đó là tiếng đồ đạc bị đập vỡ.