Bà cụ Đào lườm con gái thứ hai là Đào Yên Hoa một cái, lạnh lùng nói với bà ta: “Con nghĩ gì thế? Trần Thiên Trung chỉ có một đứa con trai đang ở bên nước ngoài kia kìa. Trần Thiên Trung làm người chính trực, ở bên ngoài chưa từng có tin đồn, Triệu Hùng sao có thể là con riêng của ông ta được?”
“Vậy Trần Thiên Trung sao lại đối xử tốt với Triệu Hùng như vậy?”
“Không phải con đã từng gặp qua bố của Triệu Hùng rồi hay sao?” Bà cụ Đào hỏi.
“Con gặp qua rồi. Bố cậu ta làm chăn nuôi nông nghiệp, hình như là nuôi bò.”
“Nuôi bò?” Sau khi bà cụ Đào nghe lời con gái thứ Đào Yên Hoa nói, bà nói: “Cái não của con phải bỏ tiền ra chữa đi thôi. Người ta đường đường là chủ tịch tập đoàn Khải Thời, sao lại đi nuôi bò được?”
“Tập đoàn Khải Thời?” Đào Yên Hoa kinh ngạc đến không nói nên lời, tiếp tục hỏi bà cụ Đào: “Mẹ! Mẹ bảo Triệu Khải Thời, bố của Triệu Hùng, là chủ tịch của tập đoàn Khải Thời?”
Bà cụ Đào gật đầu, nói: “Đây chỉ là suy đoán của mẹ thôi. Nhưng thằng nhóc Triệu Hùng này chưa thừa nhận.”
“Trời ạ! Cậu ta là con trai của Triệu Khải Thời sao?”
Bây giờ Đào Yên Hoa mới biết bản thân đã phạm phải sai lầm lớn và cũng mới hiểu ra, tại sao ban đầu ông cụ nhà họ Lý, Lý Hữu Chiến, kiên quyết muốn để đứa con gái Lý Thanh Tịnh thông minh xinh đẹp của bà ta gả cho tên Triệu Hùng này.
“Mẹ! Vậy sao mẹ bắt con đi xin lỗi Lý Quốc Lâm, còn không cho bọn con ly hôn?”
“Con ngốc à! Nếu không có sự trợ giúp của Triệu Hùng, với tài cán của Lý Quốc Lâm thì làm sao nó có thể lên nổi cái chức Tổng giám đốc của khách sạn Xuân Nghĩa?”
“Mẹ, ý mẹ là Lý Quốc Lâm ông ta đã biết thân phận thật của Triệu Hùng rồi à?”
Bà cụ Đào gật đầu: “Mẹ đoán Lý Quốc Lâm chín mười phần đã biết chuyện này. Nếu như lúc đầu không phải Triệu Hùng âm thầm giúp đỡ nhà họ Đào chúng ta thì nhà họ Đào chúng ta đã sớm phá sản rồi. Chỉ có đem nhà họ Đào giao cho Thanh Tịnh và Triệu Hùng mới có thể phát triển được. Mẹ không thể hủy hoại cơ nghiệp mà bố con đã gây dựng nên. Mấy người các con đứa nào cũng kém cỏi, mẹ không thể trông chờ ở các con nữa. Còn nữa, chuyện của Triệu Hùng không được phép truyền ra bên ngoài. Cậu ta ẩn danh tính đến thành phố Hải Phòng, đến nhà họ Lý các con ở rể nhất định là do cậu ta có nỗi khổ tâm không thể nói ra. Nếu như động vào vảy ngược của cậu ta, đừng nói là con, cả nhà học Đào chúng ta đều tiêu đời.”
Đào Yên Hoa không ngừng gật đầu, nói: “Mẹ, con biết rồi. Bây giờ con liền đi xin lỗi Lý Quốc Lâm. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc ông ta mắt qua mày lại với đứa giúp việc là con lại thấy tức giận.”
“Con không quản việc nhà, còn không cho phép nó thuê người giúp việc à! Còn nữa, nếu con với Lý Quốc Lâm ly hôn, gia tài bạc tỷ sau này sẽ thuộc về vợ kế của Lý Quốc Lâm đấy.”
Đào Yên Hoa nghe xong liền hoảng hốt. Bà ta nói: “Mẹ! Vậy giờ con về chăm sóc Lý Quốc Lâm. Liệu mẹ có ổn không?”
“Mẹ có gì mà không ổn? Nhà họ Đào còn đầy người kìa. Con cứ về chăm sóc Lý Quốc Lâm đi, bồi dưỡng cho tốt tình cảm vợ chồng, miễn để cho người phụ nữ khác thừa cơ chen vào.”
“Con biết rồi mẹ ạ!”
Đào Yên Hoa và bà cụ Đào nói chuyện xong liền vui vẻ rời đi.
Sau khi Triệu Hùng lái xe rời khỏi nhà họ Đào, vừa lái xe vừa nói chuyện với bà xã Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh! Hai ngày trước thầy Tô có nói với anh, Dao Châu chuẩn bị hội diễn kỳ nghỉ đông và muốn để nhà chúng ta làm một tiết mục, em có thời gian không?”
“Nhà chúng ta làm tiết mục á?”
“Đúng vậy!” Triệu Hùng đáp.
Do ngày thường Lý Thanh Tịnh bận chuyện ở công ty, hiếm khi chăm sóc con cái nên cô rất muốn dành thời gian để ở cạnh con. Thế nên, cô gật đầu đồng ý, nói: “Được! Vậy chúng ta cùng làm một tiết mục đi! Anh chọn thời gian rồi đến lúc đó nói với em là được. Mấy ngày này chúng ta chọn thời gian rảnh luyện tập một tiết mục.”
Lý Thanh Tịnh vừa ngắt lời, liền nghe thấy Thẩm Hải nói: “Vài ngày nữa trường sẽ tổ chức họp phụ huynh, hai người có đi không ạ?”
“Đi chứ!” Lý Thanh Tịnh không hề do dự dứt khoát đáp ứng.
Thẩm Hải là đứa trẻ không có cha mẹ, Lý Thanh Tịnh không muốn cậu bé tự ti. Cô muốn giúp cậu bé lấy lại sự tự tin. Nếu cô và Triệu Hùng không đến, đứa bé này sẽ luôn cảm thấy mình không bằng người ta ở trước mặt những đứa trẻ khác.
Triệu Hùng thấy bà xã Lý Thanh Tịnh quả quyết đáp ứng Thẩm Hải nói “đi!” thì trong lòng rất vui mừng. Anh đương nhiên hiểu trong lòng bã xã Lý Thanh Tịnh nghĩ gì.
Thẩm Hải tuy không nói ra miệng, nhưng nghe Lý Thanh Tịnh nói vậy, trong lòng cậu ta thật sự rất vui. Trước tiên là đưa em gái Lý Diệu Linh về phòng ở Lâm Phủ Gia Viên, sau đó Triệu Hùng lại lái xe đưa vợ và con đến biệt thự “Ngã Nguyệt Đàm”.
Sau khi Lý Thanh Tịnh xuống xe, cô có chút không yên tâm nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, lúc anh quay về giúp em để ý Diệu Linh nhé! Em sợ con bé này không chịu học hành tử tế.”
“Được!” Triệu Hùng gật đầu, nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: “ Vậy em cũng đi ngủ sớm đi! Có thể anh sẽ về muộn một chút. Đợi cô giáo Nam giảng bài xong cho Diệu Linh rồi anh tiện đường sẽ đưa con bé về.”
“Vâng. Nên như vậy, anh đi đi!” Lý Thanh Tịnh dắt theo hai đứa trẻ vừa định quay người rời đi.
“Thanh Tịnh, đợi một lát!” Triệu Hùng gọi.
“Sao vậy?” Lý Thanh Tịnh quay lại hỏi.
Triệu Hùng cầm lấy quần áo và thắt lưng mà bà xã Lý Thanh Tịnh mua cho, đưa cho Lý Thanh Tịnh rồi nói: “Em cầm giúp anh hai thứ này vào nhà nhé!”
Triệu Hùng lái xe đi thẳng đến “Lâm Phủ Gia Viên”, thấy cách thời gian em vợ Lý Diệu Linh học xong lớp phụ đạo còn sớm, tiện đường mua hai con gà nướng cho Nông Tuyền.
Sau khi đến tiểu khu “Lâm Phủ Gia Viên”, Nông Tuyền vừa mở cửa, thấy trong tay Triệu Hùng xách theo hai con gà nướng thơm lừng thì lập tức vui vẻ cầm lấy.
“Cậu chủ, cái này chắc chắn là cậu mua cho tôi phải không?”
“Ừ, tôi mua cho cậu đấy.” Triệu Hùng cười cười, rồi đưa hai con gà nướng đến tay Nông Tuyền, nói: “Diệu Linh ở chỗ này, cậu nhớ chăm sóc con bé cẩn thận.”
Nông Tuyền nhe răng ra cười rối nói: “ Yên tâm đi! Có tôi ở đây, bảo đảm sẽ không để ai động đến nửa cọng tóc của cô ấy. Cậu chủ, cậu vào nhà ngồi không?”
“Thôi khỏi! Tôi phải đi xem con bé Diệu Linh đã. Ngày mai nó thi đại học rồi mà thành tích học bây giờ kém đến chả ra đâu vào đâu cả.”
Nông Tuyền giơ con gà nướng lên, trực tiếp cắn một miếng to, vừa nhai vừa nói: “Vâng, vậy cậu mau đi đi! Có việc gì thì nhớ gọi điện cho tôi.”
Triệu Hùng gật đầu rồi quay người rời đi. Anh có chìa khóa nhà nên sau khi đến nhà, anh trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa.
Phùng Anh Nam đang dạy phụ đạo cho Lý Diệu Linh. Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng đến, liền vui vẻ gọi: “Anh rể!”
Triệu Hùng “ừ” một tiếng, nói với Lý Diệu Linh: “Em mau học bài của em đi. Chị em không yên tâm nên bảo anh đến đây giám sát em.”
Lý Diệu Linh vừa nghe, bĩu môi thật cao, mặt hiện vẻ không vui.
Phùng Anh Nam chào Triệu Hùng: “Chào anh Hùng!”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Cô giáo Nam, hai người cứ làm việc của hai người đi! Tôi chỉ đến để trông con bé Lý Diệu Linh này, sợ nó không nghe lời cô thôi.”
“Cũng tạm ổn. Thật ra Diệu Linh thông minh lắm!”
“Vậy hai người cứ lo việc học đi, tôi ngồi bên cạnh xem điện thoại một lát.”
Triệu Hùng mở điện thoại ra, thấy trên điện thoại hiện lên một tin nhắn chưa đọc. Tin nhắn từ Dương Lam ở tỉnh thành gửi đến, trên đó viết: “Anh Hùng, vết thương của anh hồi phục thế nào rồi?”