Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 775: Anh quỳ gối lâu như vậy rồi?



Đại sư Lỗ có thể đúc lại mười thanh kiếm danh tiếng, không thể không nói rằng đây là cách thể hiện rất đặc sắc.

Nhiều thanh kiếm chỉ tồn tại trong truyền thuyết và những lời truyền miệng, nếu như Triệu Hùng không tận mắt nhìn thấy thì cũng không dám tin Hà Văn Toàn có thể bắt chước mười thanh kiếm danh tiếng này.

Anh tháo từng thanh kiếm trên tường ra và cẩn thận quan sát từng thanh kiếm một. Từng nhát kiếm sắc bén đến mức đặt sợi tóc lên lưỡi đao, dùng miệng thổi một cái tóc sẽ lập tức gãy làm hai, là một thanh kiếm có thể cắt sắt dễ dàng như cắt bùn.

Triệu Hùng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy “mười thanh kiếm nổi tiếng” này nhưng bây giờ xem ra mười thanh kiếm do Hà Văn Toàn chế tạo đều là những thanh kiếm đỉnh cao.

Triệu Hùng rất thích mười thanh kiếm này, anh thực sự rất muốn mua hết chúng về nhà để cất giữ bảo vật.

“Đại sư Lỗ, kiếm của ông bao tiền một cái vậy? Tôi có thể mua thêm được không?”

“Nếu là người khác thì tôi sẽ lấy ít nhất là một trăm triệu còn nếu anh lấy thì tôi sẽ lấy giá là tám mươi triệu! Có điều anh chỉ được mua một cái!”

Những thanh kiếm này có thể được gọi là những thanh kiếm thần thánh vô song. Tuy là đồ giả nhưng nó được chính tay đại sư Lỗ chế tạo cho nên độ sắc bén cũng không thua kém gì so với những thanh kiếm danh tiếng. Chỉ có điều là Hà Văn Toàn chỉ đồng ý bán cho Triệu Hùng một thanh kiếm.

Triệu Hùng phân vân giữa “Ngư Tràng Kiếm” và “Thừa Ảnh Kiếm”.

Ngư Tràng Kiếm đúng như tên gọi của nó là giấu thanh kiếm ở trong con cá, nổi tiếng nhờ sự nhỏ bé. Thực tế, kích thước của nó nhỏ bằng một con dao găm. Nó sẽ được giấu trong ống quần, rất thuận tiện để mang theo. Nó không giống như những thanh kiếm khác là sẽ dài hơn, nhìn rất bắt mắt. Còn “Thừa Ảnh Kiếm” cũng rất nổi tiếng, sau khi thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, thân kiếm có chất liệu đặc biệt, nhìn qua thì có vẻ rất bình thường nhưng sau khi chiếu bóng kiếm lên tường thì có thế nhìn thấy rõ ràng thân kiếm được bao một ánh hào quang.

Triệu Hùng phải cố gắng hao tâm tổn sức mặc cả nên cuối cùng đại sư Lỗ đã bán cho “Ngư Tràng Kiếm” và “Thừa Ảnh Kiếm” với giá một trăm năm triệu.

Điều này cũng đã khiến đại sư Lỗ khá đau khổ khi đã dễ dàng bán cho Triệu Hùng bởi vì mười thanh kiếm là phiên bản được lưu truyền và cũng rất khó để tìm được loại thiên thạch đặc biệt này để đúc kiếm.

Triệu Hùng có được hai thanh kiếm quý giá này nên rất vui vẻ. Vì vậy ngay lập tức anh bảo Hồ Dân chuyển khoản một trăm năm mươi triệu cho đại sư Lỗ.

Số tiền này rất giá trị!

Sau khi rời khỏi mật thất đại sư Lỗ vẫn còn cảm thấy đau lòng liền than phiền với Triệu Hùng: “Tên nhóc nhà anh thật là khôn ngoan, anh lại có thể lấy được hai thanh kiếm quý giá của tôi.”

“Không phải ông vẫn còn tám thanh kiếm sao? Ông có thể giữ lại chúng làm bộ sưu tập hoặc là có thể bán cho tôi. Ít nhất thì tôi cũng không dùng thanh kiếm này để làm chuyện xấu.”

“Tôi chỉ sợ rằng kiếm pháp của anh không xứng với thanh kiếm quý giá của tôi!”

Triệu Hùng đang vui vẻ liền nói với đại sư Lỗ: “Đại sư Lỗ, hay là tôi thể hiện một chút cho ông xem!”

Hà Văn Toàn chỉ có một số võ công cấp thấp mà chỉ say sưa “Tượng Thuật” nhưng ông ta vẫn hy vọng đồ của bản thân tạo ra có thể phát huy được tác dụng khi nằm trong tay của người khác.

Sau khi cả hai đi ra ngoài Triệu Từ lấy “Thừa Ảnh Kiếm” ra, sau khi rút kiếm ra, có một cảm giác lành lạnh phả vào mặt anh.

Triệu Hùng bước lên làm động tác của “Cuồng Vân bộ pháp” rồi luyện tập “Bùi Mân kiếm pháp”, lúc kết thúc buổi tập luyện Triệu Hùng dùng thanh kiếm chẻ một đoạn gỗ dài trong sân.

Điều khiến Triệu Hùng thấy lạ là anh ta có thể tạo một lỗ nhỏ trên tường bằng một thanh kiếm bình thường. Thanh kiếm này dù có đi xuống cũng không có động tĩnh gì.

Sau đó nghe thấy tiếng “Aaaa” của đại sư Lỗ rồi thấy ông ta chạy về phía đoạn gỗ.

“Aya! Đây là cây gỗ lim quý hiếm mà tôi vừa tìm được vậy mà lại bị tên nhóc nhà anh chẻ làm đôi. Một trăm hai mươi nghìn! Một trăm hai mươi nghìn, cứ như vậy hết sạch rồi...”

Triệu Hùng đến gần và nhìn thấy khúc gỗ dài bị cắt ra trông rất ngay ngắn và gọn gàng, mịn như đậu phụ cắt bằng dao.

Triệu Hùng rất sửng sốt, thật không ngờ “Thiên Kiếm Ảnh” lại sắc bén như vậy.

“Thiên Kiếm Ảnh” đã như vậy thì thật không khó nhận ra những bảo kiếm khác đều có sức mạnh lớn như vậy.

“Tên nhóc này, anh lấy khúc gỗ của tôi ra làm mục tiêu để làm gì chứ? Đây là cây gỗ lim quý giá mà tôi vừa tìm được. Vậy là kết thúc rồi, bây giờ đã thành phế phẩm rồi!”

“Đại sư Lỗ à, không phải còn hai đoạn nữa sao?”

“Tên nhóc như anh thì hiểu cái gì chứ? Anh đã phá hủy đi cây gỗ lim quý giá nhất. Phế rồi! Biến thành phế liệu rồi!” Hà Văn Toàn đau khổ nói.

“Đại sư Lỗ à, tôi xin lỗi! Tôi không biết cây gỗ này lại quan trọng đối với ông như vậy, tôi cứ nghĩ đây là gỗ phế thải!”

Hà Văn Toàn tức giận dậm chân xuống đất, ông ta nói rằng bản thân không dễ gì mới tìm được một cây gỗ lim vàng quý giá như vậy.

Việc Triệu Hùng có được hai thanh bảo kiếm đã khiến đại sư Lỗ rất tức giận nên anh liền nói rằng Lỗ Ngọc Ki vẫn đang đợi bản thân ở trong khách sạn. Nói xong anh liền chuồn mất trước khi Hà Văn Toàn nói bất cứ điều gì.

Sau khi trở lại khách sạn Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng cầm một con dao găm và một thanh kiếm dài về, không cần phải nghĩ cô cũng biết anh ấy đã lấy cHưng Tú chỗ của đại sư Lỗ.

Triệu Hùng đi đến chỗ Lý Thanh Tịnh và kể hết những chuyện vừa xảy ra cho cô nghe khiến Lý Thanh Tịnh cười ra nước mắt.

“Anh cũng thật là xấu xa quá đi, đã làm hỏng gỗ lim vàng quý giá của đại sư Lỗ lại còn không đền tiền cho người ta nữa.” Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.

“Đại sư Lỗ đang tức giận như vậy thì anh nào dám nhắc đến chuyện tiền nong nữa. Đợi khi nào ông ấy nguôi giận thì nói sau vậy!”

Lý Thanh Tịnh rút “Ngư Tràng Kiếm” ra trước nhưng không thấy bất kỳ điểm khác biệt nào ở con dao găm này. Dùng tám mươi triệu để mua con dao găm này cũng thật là quá đắt rồi!

Có điều thứ mà đại sư Lỗ chế tạo ra chắc chắn không phải đồ bình thường. Kết quả là Lý Thanh Tịnh cầm nó không cẩn thận khiến con dao găm rơi tuột khỏi tay cô.

Điều khiến cả Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh phải ngẩn người ra chính là con dao găm đã trực tiếp đâm thẳng xuống đất nhưng không đâm xuống hết mà còn lại cán dao ở bên ngoài.

Triệu Hùng nhẹ nhàng rút con dao ra, sau khi cẩn thận cất nó đi anh liền nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh à, hai thanh kiếm này rất sắc bén vì vậy em đừng nghịch chúng nếu không sẽ bị thương đấy!”

Lý Thanh Tịnh gật đầu rồi chớp chớp đôi mắt đẹp nói: “Kiếm giả mà đã lợi hại như vậy rồi nếu là Ngư Tràng Kiếm thật thì chắc phải mạnh hơn nhiều lần?”

“Đương nhiên rồi, nếu không thì sao có thể trở thành mười thành kiếm danh tiếng được chứ? Còn có Can Tương và Mạc Tà là một cặp song kiếm hợp bích. Đáng tiếc là em không biết võ công cũng không hiểu về kiếm pháp. Nếu không anh sẽ bỏ tiền ra để mua hai thanh kiếm đó về.”

“Nghe anh nói như vậy làm em cũng muốn học võ. Chỉ đáng tiếc là em đã qua độ tuổi thích hợp nhất để học võ rồi.”

“Cũng không muộn, đợi sau khi em hồi phục nội thương, anh sẽ dạy em cách ngồi luyện khí.”

“Vậy đợi em khỏi hẳn rồi nó tiếp nhé!”

Vừa nghe Triệu Hùng nhắc đến vết thương, Lý Thanh Tịnh sợ anh buồn nên liền nhanh chóng chuyển chủ đề.

Lỗ Ngọc Ki ở trong phòng của Lý Diệu Linh cả buổi chiều vậy nên cô ấy không biết rằng Triệu Hùng đã lấy được hai thanh bảo kiếm từ chỗ cha mình về.

Khoảng năm giờ chiều, Lý Diệu Linh cảm thấy có chút đói liền kéo Lỗ Ngọc Ki đến phòng của Lý Thanh Tịnh để hỏi xem khi nào sẽ đi ăn.

Triệu Hùng vừa nhận được điện thoại của Kim Trung, anh ta nói rằng tối nay anh ta có chuyện nên không thể đến trước được! Cho nên bảo Triệu Hùng và những người khác cứ đến thẳng nhà hàng Tây Martin, anh ta đã đặt chỗ cho họ rồi.

Nhà hàng Tây Martin là một nhà hàng phương Tây cao cấp ở tỉnh. Nghe nói ông chủ của nhà hàng là người nước ngoài.

Các đầu bếp trong nhà hàng đều được mời từ nước ngoài, nguyên liệu cũng được vận chuyển bằng đường hàng không vì vậy đồ ăn vô cùng chính gốc!

Kim Trung đã ăn ở nhà hàng này vài lần và nghĩ rằng nó rất ngon, cho nên anh ta đã giới thiệu cho Triệu Hùng ăn ở đây.

Lúc Triệu Hùng dẫn mọi người đến nhà hàng Tây Martin thì có một nam quản lý mũm mĩm đeo kính nói với Triệu Hùng và những người khác rằng tối nay có một buổi họp tạm thời của doanh nghiệp nước ngoài ở đây cho nên tất cả chỗ được đặt trước đều bị hủy bỏ.

Rất nhiều khách hàng đang đứng vây quanh ở cửa nói họ không dễ gì mới đặt được chỗ vậy mà bị hủy bỏ mà không có lý do gì như vậy nên họ đang yêu cầu nhà hàng Tây Martin bồi thường.

Nhưng người quản lí của nhà hàng Tây Martin không đồng ý như vậy, anh ta nói rằng hoặc là để những người khách đã đặt chỗ trước dời sang ngày mai hoặc là họ muốn đi đâu thì đi.

Lúc này có vài người bộ dạng giống các ông chủ nước ngoài bước ra từ những chiếc xe hơi hạng sang rồi cười nói tiến vào nhà hàng Tây Martin.

Nam quản lí nói tiếng Anh lưu loát tươi cười chào hỏi các vị khách nước ngoài với vẻ mặt đầy nịnh hót.

Triệu Hùng nháy mắt với Nông Tuyền một cái, Nông Tuyền liền bước lên phía trước túm cổ tên quản lí rồi trực tiếp đẩy anh ta ngã xuống đất.

Nông Tuyền dùng tay ấn vào cổ nam quản lý, hung hăng nói: “Mẹ khiếp nhà anh, chỗ của cậu chủ nhà tôi đặt trước mà chỉ dựa vào một câu nói của anh cũng dám hủy sao?”

“Đúng thế, đúng thế...” Mọi người đứng bên cạnh đều đồng thanh nói.

Triệu Hùng đang xếp hàng cùng mọi người liền tiến lên phía trước và nói nhỏ với nam quản lí: “Anh quỳ gối lâu như vậy rồi mà không biết địa bàn này là của ai sao? Người nước ngoài là bố của anh sao? Anh phải biết rằng khách hàng mới chính là bố mẹ cho anh ăn mặc. Lập tức mời những ông chủ nước ngoài chưa đặt chỗ trước ra ngoài nếu không tôi sẽ cho nhà hàng của anh đóng cửa ngay bây giờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.