Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 843: Tôi không có đãi ngộ của anh!



Triệu Hùng quay đầu nhìn lại thì thấy một anh chàng đẹp trai và lịch lãm đang nở nụ cười tiến đến.

Chàng trai này cũng ngoài hai mươi tuổi và trông rất quen mặt. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh mới nhớ hóa ra đó là một trong hai người bạn của Kim Trung mà anh đã gặp ở tỉnh lỵ. Anh nhớ một trong hai người là Tô Hữu Hiệu, cậu hai của nhà họ Tô ở Minh Thành, người còn lại là Trương Tử An. Người trước mặt chính là Tô Hữu Hiệu đến từ Minh Thành.

“Uầy! Anh Tô, thật là trùng hợp!” Triệu Hùng sáng mắt lên, không ngờ lại gặp được người quen. Anh chủ động giơ tay ra bắt tay với Tô Hữu Hiệu.

Tô Hữu Hiệu cười nói: "Anh tới Nha Trang làm gì vậy?"

"Tôi đến để đi du lịch! Rảnh rỗi không có việc gì nên đưa bà xã đến quán bar đi dạo. Thanh Tịnh, đây là bạn của Kim Trung, Tô Hữu Hiệu, cậu hai nhà họ Tô ở Minh Thành."

Lý Thanh Tịnh khẽ nở nụ cười, chủ động đưa tay về phía Tô Hữu Hiệu, nói: "Anh Tô, xin chào! Tôi tên là Lý Thanh Tịnh."

"Xin chào!"

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh giống như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ, Tô Hữu Hiệu hơi giật mình.

“Cô Lý, quả là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành!” Tô Hữu Hiệu khen ngợi một câu.

Lý Thanh Tịnh rút tay về, khẽ nhếch môi cười nói: "Cũng chỉ bình thường như mọi người mà thôi. Anh Tô quá khen rồi!"

"Nếu dung mạo của cô Lý chỉ được coi là bình thường thì nào còn có cô gái nào dám tự xưng mình xinh đẹp nữa chứ." Tô Hữu Hiệu cười to nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh thật may mắn đó nha! Cưới được một cô vợ xinh đẹp đến vậy. Mà này, nếu anh đến quán bar để chơi thì tại sao các anh lại không vào?"

"Ồ! Quán bar này áp dụng hệ thống hội viên, tôi đã cho người đi đăng ký thẻ hội viên rồi." Triệu Hùng giải thích.

Tô Hữu Hiệu nói: "Anh cần gì thẻ hội viên chứ! Quán bar này là do bạn của tôi mở. Đi, tôi đưa các anh vào."

Tô Hữu Hiệu nói với nhân viên bảo vệ ở cửa: "Đây là bạn của tôi. Sau này anh ấy có thể đến chơi mà không cần thẻ hội viên, anh nhớ chưa?"

“Đã nhớ, thưa cậu Tô!” Nhân viên bảo vệ lộ vẻ kinh hãi, không ngờ mấy người Triệu Hùng lại quen biết Tô Hữu Hiệu.

Lúc này, Tàn Kiếm Hồ A làm xong thẻ hội viên vừa mới quay trở lại. Không đợi cậu ta lấy thẻ hội viên ra, Triệu Hùng đã vẫy tay với cậu ta. Nhóm người lập tức đi theo Tô Hữu Hiệu vào quán bar.

Tàn Kiếm Hồ A đưa thẻ hội viên cho Triệu Hùng, khó hiểu hỏi: "Cậu Triệu, khi vào quán bar không cần thẻ hội viên nữa ư?"

Triệu Hùng giải thích: "Gặp được một người bạn nên tạm thời không cần nữa. Trước mắt cậu cứ giữ thẻ đi!"

Tàn Kiếm Hồ A gật đầu, cất thẻ hội viên vừa làm xong vào ví.

Sau khi vào quán bar, Tô Hữu Hiệu trực tiếp đưa Triệu Hùng và những người khác đến một phòng bao VIP.

Kính trong phòng bao trong suốt, có thể nhìn ra khu biểu diễn nghệ thuật ở tầng một, loa trong phòng bao cũng thuộc loại hàng đầu.

Tô Hữu Hiệu rất vui khi gặp lại Triệu Hùng. Anh ta nói với anh rằng quán bar này do con trai của Mã Thời Sinh, người giàu nhất Nha Trang, Mã Bá Lộc mở ra.

Tô Hữu Hiệu vừa mới đến Nha Trang, anh ta và Mã Bá Lộc là bạn tốt của nhau, họ đã hẹn nhau uống rượu ở đây. Anh ta còn nói một lát nữa sẽ giới thiệu người bạn mới là Mã Bá Lộc cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nghe thế thì giật nảy người. “Mã Thời Sinh” này rất khó lường, là một trong mười người giàu nhất nước với tài sản hàng trăm ngàn tỷ đồng.

Tô Hữu Hiệu còn nói với Triệu Hùng rằng Mã Bá Lộc này là một trong “sáu cậu ấm ở đất này”, sẽ tổ chức party ở “biệt thự” vào ngày mai.

“Triệu Hùng, nếu anh có thời gian thì đưa vợ anh tới tham dự party của cậu Mã đi?” Tô Hữu Hiệu mở lời mời Triệu Hùng.

"Tôi sẽ không đi đâu. Tôi lại không quen với anh Mã."

"Một lát nữa anh Mã sẽ tới, uống mấy ly rượu với nhau rồi cũng quen thôi. Hơn nữa tính tình của anh Mã rất tốt bụng dễ gần, không có vẻ kiêu căng tự đại." Tô Hữu Hiệu nói.

Triệu Hùng lo lắng bởi vì thân phận đứa con trai bị bỏ rơi của “nhà họ Triệu” sẽ bị người ta hắt hủi. Đó là lý do tại sao anh không muốn đến bữa tiệc này, định lát nữa quan sát con người của Mã Bá Lộc một chút rồi mới đưa ra quyết định sau.

Triệu Hùng cười nói: "Được rồi, vậy lát sẽ nói sau!"

Tô Hữu Hiệu gọi phục vụ và chọn hai chai Royal Salute Whisky và một số món ăn nhẹ nổi tiếng của Nha Trang.

Sau khi trò chuyện với Triệu Hùng một lúc, anh ta nói đến nhà họ Triệu của "tập đoàn Khải Thời".

"Đúng rồi, tôi vừa mới nhớ tới. Hóa ra anh là con trai của Triệu Khải Thời à?" Tô Hữu Hiệu hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng cười khổ gật đầu.

“Tại sao nhà họ Triệu lại đuổi anh ra khỏi nhà họ Triệu vậy?” Tô Hữu Hiệu khó hiểu hỏi.

Đã tiếp xúc với Tô Hữu Hiệu hai lần, Triệu Hùng cảm thấy con người anh ta cũng không tệ lắm nên lên tiếng giải thích: "Tôi đã phân chia gia sản của nhà họ Triệu trước thời hạn. Chắc có lẽ họ sợ tôi sẽ kế thừa tập đoàn Khải Thời."

Nếu không giải thích, vấn đề này sẽ chỉ càng tô càng đen.

Tô Hữu Hiệu gật đầu, cau mày nói: "Nhà họ Triệu làm như vậy có hơi quá đáng. Đúng rồi, tôi nghe nói bố cậu bị luận tội phải từ chức chủ tịch. Có phải trong nhà họ Triệu có nội chiến không?"

"Anh em trong xí nghiệp gia đình đều như vậy thôi. Dù sao tôi cũng bị đuổi khỏi nhà họ Triệu rồi, không muốn quan tâm đến nhiều chuyện như thế nữa."

"Cũng đúng! Tập đoàn Hùng Quang của anh cũng phát triển khá tốt. Chỉ là, tôi nghe nói tập đoàn Khải Thời đang vây quét công ty anh. Nếu anh cần giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng. Tôi thấy nhà họ Triệu đối xử với anh như vậy thì cảm thấy rất khó chịu."

Triệu Hùng không ngờ Tô Hữu Hiệu là người sống rất có tình, anh gật đầu nói: "Cảm ơn!"

Con người Tô Hữu Hiệu thực sự rất tốt, tính cách đặc biệt cởi mở.

Khi nói chuyện với Triệu Hùng, anh ta cũng rất biết chăm sóc người khác, Lý Thanh Tịnh cũng uống hai ly rượu.

Nửa giờ sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đeo kính gọng vàng bước vào phòng riêng.

Cả Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều nhận ra Mã Bá Lộc, không chỉ vì bố của Mã Bá Lộc là một trong mười người giàu nhất đất nước. Mà ngay cả Mã Bá Lộc còn là một người nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh và thường xuyên xuất hiện trên TV.

Sau khi Mã Bá Lộc bước vào, thấy trong phòng riêng có một số người lạ, anh ta còn tưởng rằng mình đã vào nhầm phòng riêng. Sau khi nhìn thấy Tô Hữu Hiệu thì mới tin rằng mình không vào nhầm phòng.

"Anh Mã, anh tới rồi! Mau đến đây, để tôi giới thiệu cho anh một người bạn mới." Tô Hữu Hiệu kéo Triệu Hùng qua, nói: "Đây là Triệu Hùng, ông chủ của tập đoàn Hùng Quang ở Hải Phòng."

Sau khi nhìn thấy Triệu Hùng, Mã Bá Lộc cau mày hỏi: "Anh là con của Triệu Khải Thời đúng không?"

"Đúng vậy!"

Triệu Hùng nghĩ Mã Bá Lộc sẽ coi thường mình. Nếu như vậy thì ngày mai anh sẽ không bao giờ đi tham dự party. Nhưng ngại có Tô Hữu Hiệu ở bên cạnh nên anh mới không nổi giận.

Mã Bá Lộc chủ động đưa tay về phía Triệu Hùng và nói: "Xin chào, tôi tên là Mã Bá Lộc."

"Xin chào!"

Triệu Hùng khá kinh ngạc, có phần không rõ thái độ Mã Bá Lộc đối với anh là gì.

“Ngồi đi!” Mã Bá Lộc nói.

Sau khi mọi người yên vị, Triệu Hùng lại giới thiệu bà xã Lý Thanh Tịnh, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và những người khác.

Mã Bá Lộc gật đầu với mọi người, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Triệu Hùng, nói: "Triệu Hùng, bố tôi và bố cậu là người quen cũ của nhau. Vừa lúc ngày mai tôi tổ chức party, anh dẫn bà xã và bạn bè của anh đến tham dự đi."

Triệu Hùng nghe vậy thì rất ngạc nhiên, không ngờ bố của Mã Bá Lộc và bố anh Triệu Khải Thời là người quen cũ.

Tuy rằng thái độ của Mã Bá Lộc đối với anh không quá nhiệt tình, nhưng lại không tệ, ít nhất cũng không có vẻ thờ ơ.

Dù sao vẫn phải ở Nha Trang mấy ngày, Triệu Hùng gật đầu nói: "Được, vậy làm phiền anh rồi!"

Mã Bá Lộc đưa danh thiếp cho Triệu Hùng và nói: "Ngày mai anh đến biệt thự Phú Quý, cầm danh thiếp của tôi là có thể vào bàn. Bốn giờ chiều, nhớ đến đúng giờ."

"Nhất định!"

Triệu Hùng nhận danh thiếp từ Mã Bá Lộc và cũng đưa cho Mã Bá Lộc một tấm danh thiếp của chính mình.

Ngoài ra, Mã Bá Lộc còn tặng cho Triệu Hùng một thẻ VIP miễn phí của "quán bar Trường Cửu". Chỉ cần đến "quán bar Trường Cửu" là có thể được miễn phí.

Tô Hữu Hiệu nghe vậy lập tức nóng nảy nói với Mã Bá Lộc: "Này anh Mã, anh không thơm thảo chút nào cả. Vì sao tôi tới mà chỉ giảm giá năm mươi phần trăm cho tôi thôi, còn Triệu Hùng vừa tới thì anh lại cho anh ta thẻ VIP miễn phí?"

Mã Bá Lộc dửng dưng nói: "Tôi thích!"

Tô Hữu Hiệu không những không tức giận mà ngược lại cười ha ha hai tiếng. Anh ta biết quá rõ tính cách của Mã Bá Lộc, đây mới là Mã Bá Lộc chân chính.

Tô Hữu Hiệu nói với vẻ ghen tị: "Triệu Hùng, nhóc nhà anh chắc không phải đã quen cậu Mã từ lâu rồi chứ? Các anh vừa mới gặp mặt mà anh ta đã cho anh một thẻ VIP miễn phí rồi. Đến tôi còn không có đãi ngộ này nữa cơ."

Triệu Hùng hào phóng nói với Tô Hữu Hiệu: "Tôi cũng không đến Nha Trang thường xuyên, đợi tôi đến chơi lần nữa thì tôi sẽ đưa thẻ cho anh."

“Thật sao?” Hai mắt Tô Hữu Hiệu sáng lên.

Mã Bá Lộc nói với Triệu Hùng: "Anh không được cho anh ta, thằng nhóc Tô Hữu Hiệu này hoàn toàn không thiếu tiền đâu. Anh ta đến chỗ của tôi, tôi còn có thể kiếm nhiều thêm một chút."

“Anh Mã, anh quá keo kiệt rồi đó?” Tô Hữu Hiệu giận dỗi nói.

"Tôi đây đến quán bar ở chỗ của anh, anh cũng đâu có miễn phí cho tôi?"

"Cái này..."

Tô Hữu Hiệu lúng túng một hồi mới giải thích: "Không phải là anh không miễn phí cho tôi trước nên tôi mới học theo không miễn phí cho anh thôi sao? Nếu như anh miễn phí cho tôi, đương nhiên tôi sẽ miễn phí cho anh."

Mã Bá Lộc nói: "Chúng ta đều không miễn phí cho nhau, như vậy rất tốt!"

Tô Hữu Hiệu nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh đã thấy chưa? Bây giờ anh đã biết anh được cưng chiều như thế nào rồi chưa? Haiz! Tôi cũng không có đãi ngộ như của anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.