Sau khi trở về từ quán bar Trường Cửu, vừa vào trong phòng, Lý Thanh Tịnh đã hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh thực sự không biết người tên là Mã Bá Lộc đó sao?"
"Không biết mà! Đây là lần đầu tiên anh gặp anh ta."
"Vậy thì sao anh ta lại cho anh thẻ VIP miễn phí đi quán bar? Anh không nghe Tô Hữu Hiệu nói à, ngay cả anh ta cũng không có đãi ngộ này." Lý Thanh Tịnh khó hiểu hỏi.
Triệu Hùng chống cằm suy tư nói: "Anh cũng không biết có chuyện gì nữa. Dù sao anh cũng thấy anh ta rất kỳ quái. Thanh Tịnh, nếu em không thích, chúng ta sẽ không đi dự party."
"Vẫn nên đi thôi! Có Tô Hữu Hiệu ở đó thì chắc không có vấn đề gì đâu. Nếu Mã Bá Lộc là người đáng tin cậy, chúng ta có thể kết thân với nhiều bạn bè hơn cũng tốt. Bằng không thì muốn phát triển sản nghiệp ra cách tỉnh thành khác sẽ rất khó khăn."
Triệu Hùng gật đầu, vòng tay ôm eo thon của bà xã Lý Thanh Tịnh, cố ý nở nụ cười trêu chọc cô: "Giờ anh đi tắm. Thanh Tịnh muốn đi tắm uyên ương với anh không?"
Lý Thanh Tịnh xấu hổ đỏ bừng mặt, đẩy Triệu Hùng ra, nghiêm mặt nói: "Em không thèm tắm uyên ương gì với anh đâu. Anh mau đi tắm đi!"
Ngày hôm sau, đến giờ ăn sáng.
Lý Thanh Tịnh nói với em gái Lý Diệu Linh là cô sẽ đưa cô ấy đến tham dự một party.
“Party?” Lý Diệu Linh sáng mắt lên, vui vẻ hỏi chị gái Lý Thanh Tịnh: “Chị, chị định tham gia party của ai vậy?"
"Mã Bá Lộc!"
Lý Diệu Linh nghe thấy thế thì lập tức "A!" lên một tiếng, lớn tiếng nói: "Bố của anh ta có phải là một trong mười người giàu nhất nước không?"
Lý Thanh Tịnh gật đầu.
Cô biết em gái Lý Diệu Linh đang nghĩ gì trong lòng, liền căn dặn cô ấy: "Mặc dù trong party có rất nhiều chàng trai nhà giàu, nhưng đây là nơi khác. Em không được phép câu rùa vàng đâu đấy, lại càng không được gây chuyện rắc rối. Nếu em thích gây phiền phức thì cứ ở lại trong khách sạn đi, chị sẽ không đưa em đến đó."
"Chị ơi, em hứa sẽ không gây chuyện, cũng không câu rùa vàng đâu."
Lý Diệu Linh sợ rằng chị gái Lý Thanh Tịnh sẽ không đưa mình đến party.
Đây chính là một cơ hội tuyệt vời để làm quen với các anh trai giàu có, đương nhiên Lý Diệu Linh không muốn bỏ lỡ cơ hội này rồi.
Thấy em gái Lý Diệu Linh đang suy nghĩ lung tung, Lý Thanh Tịnh gõ nhẹ lên bàn nói: "Này, Diệu Linh! Em đang nghĩ gì thế?"
Lý Diệu Linh định thần lại, cười hì hì rồi nói: "Ăn cơm, ăn cơm!"
Lý Thanh Tịnh định đưa em gái Lý Diệu Linh đi học hỏi thêm kiến thức. Dù sao muốn tham gia vào bữa tiệc kiểu phú quý cao cấp này cũng là một cơ hội hiếm có. Không chỉ có thể mở rộng tầm nhìn của mình mà còn có thể thực hiện một số giao dịch thương mại.
Đến giữa trưa, Tô Hữu Hiệu lại gọi điện cho Triệu Hùng, sau khi xác nhận Triệu Hùng và người của anh sẽ đi dự tiệc, anh ta nói sẽ đợi họ ở cổng "biệt thự Phú Quý" của nhà họ Mã.
Triệu Hùng chỉ để lại hai anh em Ngô Thừa Cảnh và Ngô Bích Cầm ở trong khách sạn, và đưa những người còn lại đi dự tiệc.
Có Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, Tàn Kiếm Hồ A và bốn anh em nhà họ Mã, dù có gặp phải người đến từ "Tây Giao" thì họ cũng không sợ hãi.
Con gái Dao Châu và Thẩm Văn Hải còn nhỏ, Triệu Hùng muốn cho bọn trẻ đi theo để mở mang tầm mắt.
Vì đi tham gia vào bữa tiệc của những người trẻ giàu có hàng đầu nên trước khi khởi hành, Triệu Hùng đã phân phát cho Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, Tàn Kiếm Hồ A và bốn anh em nhà họ Mã, mỗi người một bộ âu phục. Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh cũng khoác lên mình những bộ lễ phục dạ hội trang trọng. Ngay cả Dao Châu và Thẩm Văn Hải cũng mặc áo bành tô nhỏ trông rất ra dáng một quý ông.
Triệu Hùng dặn dò mọi người, trong tình huống này, tuyệt đối không được gây chuyện, tất cả chỉ cần làm việc theo ánh mắt anh.
Sau khi đến "biệt thự Phú Quý", Tô Hữu Hiệu thật sự đang đợi Triệu Hùng ở cửa.
Nhìn thấy Triệu Hùng và những người khác đang đi tới, Tô Hữu Hiệu tiến lên chào đón Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh một cách nhiệt tình.
Vừa mới đến cửa thôi mà đã nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, khiến trái tim Lý Diệu Linh không khỏi gợn sóng. Trong lòng cô ấy bắt đầu tràn đầy mong đợi đối với buổi party này.
Tô Hữu Hiệu đưa Triệu Hùng và những người khác vào "biệt thự Phú Quý".
Sau khi bước vào "biệt thự Phú Quý", mấy người Lý Thanh Tịnh mới biết thế giới của kẻ có tiền là như thế nào.
Ở một nơi tấc đất tấc vàng như "Nha Trang", "biệt thự Phú Quý" có thể so sánh với chốn bồng lai tiên cảnh.
Tường trắng ngói xanh, phòng ốc rộng lớn, đi một bước thấy một cảnh đẹp, khắp nơi đều có lầu các, đình nghỉ mát, cùng với phong cảnh tuyệt đẹp của nơi này, hoàn toàn khiến người ta có cảm giác như đang ẩn mình trong thành phố xa hoa.
Tô Hữu Hiệu nói với Triệu Hùng, "biệt thự Phú Quý" là sản nghiệp do nhà họ Mã phát triển, những nơi như thế này không phải chỉ có tiền là mua được, quả thật là vô giá. Ngay cả mức độ bảo mật cũng là mức cao nhất.
Nhìn thấy căn biệt thực của nhà họ Mã, Triệu Hùng lại nghĩ đến biệt thự của chính mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy đó là hai thế giới.
Trong biệt thự, đã có rất nhiều người.
Party là một bữa tiệc kiểu tự phục vụ theo phong cách phương Tây, tất cả các loại rượu, cũng như đồ ăn nhẹ đặc biệt, được phục vụ bất cứ lúc nào với số lượng không hạn chế, chế biến bởi những đầu bếp đẳng cấp thế giới được thuê tới.
Lý Diệu Linh bước vào nhà họ Mã có cảm giác như nhà quê mới lên thành phố, nhìn đâu cũng cảm thấy mới lạ.
Đến party, cô ấy phát hiện ra vô số trai xinh gái đẹp giữa sân. Đôi mắt cô ấy nở thành hình hoa đào, "Oa!" lên một tiếng, cảm khái nói: "Oa! Có nhiều anh trai thật đó!"
Lý Thanh Tịnh quay đầu lại trừng mắt liếc em gái Lý Diệu Linh, nói: "Con bé kia, em kiềm chế một chút đi, đây không phải là nơi để em phá phách đâu."
Lý Diệu Linh sợ đến mức nghịch ngợm le lưỡi.
Dao Châu dễ thương nói: "Mẹ ơi, ở đây đẹp quá!"
"Dao Châu, đây là nhà của người khác. Nhớ kỹ phải ngoan ngoãn nha con!"
"Mẹ! Con sẽ ngoan ngoãn." Dao Châu vâng lời nói.
Tô Hữu Hiệu quay đầu lại nhìn Dao Châu một cái và cười nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh cũng giỏi thật đấy! Vợ anh đã rất xinh đẹp, ngay cả con gái cũng rất đáng yêu! Đúng là một thành công lớn trong cuộc đời."
"Anh Tô quá khen rồi. Phải rồi, anh Tô, anh kết hôn chưa?" Triệu Hùng cố ý chuyển chủ đề, hỏi Tô Hữu Hiệu.
Vừa nghe nói Tô Hữu Hiệu sắp đính hôn, Lý Diệu Linh nói: "Anh Tô Hữu Hiệu, anh không thể nghĩ đến chuyện đó. Kết hôn sớm như vậy làm gì chứ." Thực ra, Lý Diệu Linh cảm thấy có hơi đáng tiếc. Cô ấy vừa quen được một anh đẹp trai nhà giàu thôi mà đã phải cho vào danh sách đen rồi.
Tô Hữu Hiệu cười nói: "Không còn cách nào, anh bị gia tộc liên hôn. Bố anh bảo anh cưới vợ, anh nhất định phải cưới! Nếu không cưới, không chỉ tài sản của anh bị đóng băng, còn có thể như anh rể của em, bị trục xuất khỏi nhà họ Tô."
“Nghiêm trọng vậy sao?” Lý Diệu Linh ngạc nhiên hỏi.
Tô Hữu Hiệu gật đầu nói: “Cuộc sống con nhà giàu không đơn giản như các em nghĩ đâu, bên trong phức tạp lắm.” Anh ta nói xong thì khẽ thở dài, có vẻ rất bất mãn với cuộc hôn nhân do gia tộc sắp đặt.
Sau khi tìm một nơi vắng vẻ, Tô Hữu Hiệu lấy hai ly cocktail, một cho Triệu Hùng và một cho Lý Thanh Tịnh.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh cùng nói "Cảm ơn!" với Tô Hữu Hiệu.
Tô Hữu Hiệu cầm một ly khác, cười nói: "Đừng khách khí, dù sao đồ ăn thức uống cũng là của nhà họ Mã. Tôi chỉ là mượn hoa dâng Phật mà thôi. Đến đây, cùng uống một ly đi."
Ba người nhẹ nhàng chạm ly với nhau, Triệu Hùng và Tô Hữu Hiệu uống cạn rượu trong ly mình, Lý Thanh Tịnh chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Lý Diệu Linh vốn định xen vào uống một ly với bọn họ, nhưng khi nhìn thấy người khác phớt lờ mình, cô ấy cũng không muốn tự làm mình mất mặt.
Mấy người trò chuyện chẳng được bao lâu thì Mã Bá Lộc bước tới đây.
Khi nhìn thấy Mã Bá Lộc, Lý Diệu Linh đột nhiên che miệng lại vì kinh ngạc.
Mã Bá Lộc cao lớn, lạnh lùng và đẹp trai y như trên TV. Đây là chàng trai lý tưởng trong mộng của các cô gái khắp cả nước đó nha!
Nhưng Lý Diệu Linh cũng biết tự lượng sức mình, biết bản thân mình và Mã Bá Lộc là không thể, dù chỉ một chút cơ hội cũng không có. Cô ấy lấy điện thoại di động ra và bí mật chụp hai bức ảnh của Mã Bá Lộc.
Mã Bá Lộc nhìn thấy có người chụp ảnh mình thì ánh mắt trở nên sắc bén, lập tức đi thẳng đến bên cạnh Lý Diệu Linh, tức giận chất vấn: "Cô là ai? Tại sao muốn chụp ảnh tôi?"
Thấy Lý Diệu Linh có hơi lạ mặt nên anh ta cho rằng đó là một phóng viên truyền thông trà trộn vào.
Lý Diệu Linh sợ hãi đến chết lặng, chỉ lầm bầm mấy chữ "Tôi... tôi..." và không biết phải trả lời như thế nào.
Lý Thanh Tịnh vội vàng bước tới giúp em gái Lý Diệu Linh giải vây, nói với Mã Bá Lộc: "Anh Mã, tôi xin lỗi, cô ấy là em gái tôi. Tôi sẽ lập tức yêu cầu cô ấy xóa ảnh trên điện thoại."
"Hóa ra là em gái của cô Lý. Vậy thôi đi, bảo cô ấy đừng chụp ảnh lung tung ở đây." Mã Bá Lộc nói với Lý Thanh Tịnh.
“Yên tâm, tôi bảo đảm cô ấy sẽ không chụp ảnh nữa.” Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn em gái Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh vội vàng bỏ điện thoại vào túi áo và cam đoan với chị gái Lý Thanh Tịnh: "Chị, em xin hứa, em sẽ không chụp ảnh nữa."
Lý Thanh Tịnh nói nhỏ với em gái Lý Diệu Linh: "Nếu em lại gặp rắc rối, chị cũng không thể bảo vệ được em đâu."
"Hiểu rồi!"
Bấy giờ, Lý Diệu Linh mới biết rằng trong những trường hợp cao cấp như thế này có nhiều quy tắc đến vậy. Bởi thế, cô ấy bắt đầu có nề nếp hơn và không dám làm tùy tiện thô lỗ nữa.
Tô Hữu Hiệu cười nói với Mã Bá Lộc: "Anh Mã, chắc là anh rất bận rộn mới phải chứ? Sao lại có thời gian tới chỗ chúng tôi vậy?"
“Tôi đến tìm Triệu Hùng!” Mã Bá Lộc nói.
Nghe thế, Tô Hữu Hiệu và Triệu Hùng đồng thời sửng sốt, ngay cả Triệu Hùng cũng không biết tại sao Mã Bá Lộc lại tìm đến anh.
Mã Bá Lộc nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh đi với tôi một lát! Bố tôi muốn gặp anh."