Nghe thấy Mã Thời Sinh muốn gặp mình, Triệu Hùng liền gật đầu và nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, các em và anh Tô đợi ở đây đi. Anh đi rồi sẽ về liền."
"Dạ, anh đi đi!"
Lý Thanh Tịnh tràn đầy lo lắng trong lòng, không biết Mã Thời Sinh muốn gặp Triệu Hùng là phúc hay là họa.
Mã Bá Lộc đưa Triệu Hùng đến phòng Mã Thời Sinh, sau đó kéo cửa rồi bước ra ngoài.
Đây là một căn phòng tràn đầy phong cách cổ xưa, trên vách tường trong phòng ngoài một số bức tranh chữ của các danh nhân thì nhiều nhất là sách trên kệ.
Triệu Hùng không ngờ Mã Thời Sinh lại là một người thích đọc sách.
Chỉ thấy Mã Thời Sinh đang từ từ xoay ghế ông chủ lại.
Triệu Hùng đã sớm nhìn thấy Mã Thời Sinh trên TV. Vì vậy, anh không ngạc nhiên khi thấy Mã Thời Sinh. Chỉ lấy làm lạ là tại sao ông ta lại muốn gặp mình.
Mã Thời Sinh đã ngoài năm mươi, để kiểu tóc vuốt ngược, trông không có vẻ già dặn chút nào. Nhưng là một ông lớn trong giới kinh doanh, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế của một người kiêu ngạo.
“Cậu đến rồi à?” Mã Thời Sinh hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng nói với Mã Thời Sinh bằng vẻ kính cẩn: "Xin chào, chủ tịch Mã!"
"Hãy gọi tôi là chú Mã đi! Bố của cậu và tôi đã quen biết nhau từ lâu rồi."
Ngày hôm qua, lúc ở quán bar Trường Cửu, Mã Bá Lộc đã nói với Triệu Hùng, bố anh ta Mã Thời Sinh và bố anh Triệu Khải Thời là người quen cũ. Thế thì xem ra thật sự có chuyện như vậy.
Triệu Hùng chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao bố anh Triệu Khải Thời lại không đề cập tới chuyện này.
“Chú Mã, chú tìm cháu có chuyện gì?” Triệu Hùng hỏi Mã Thời Sinh.
Mã Thời Sinh thấy mặt mũi Triệu Hùng tái nhợt, giống như đang bị bệnh thì không trả lời mà lại hỏi: "Sao vẻ mặt của cậu lại khó coi như vậy?"
Trước mặt Mã Thời Sinh, Triệu Hùng không giấu giếm, nói rằng mình bị nội thương nên mới thành như thế này.
“Cậu đã khám bác sĩ chưa?” Mã Thời Sinh hỏi.
Triệu Hùng giải thích: "Đã khám rồi! Nhưng những bác sĩ bình thường không thể chữa khỏi bệnh của cháu, phải cần đến cao thủ Thần Bảng mới được."
"Cao thủ Thần Bảng?"
Nghe vậy, Mã Thời Sinh nhíu mày thật chặt.
"Thật ra tôi có biết một người, nhưng người đó có tính tình rất lập dị. Không biết người đó có giúp được gì cho cậu không?"
Nghe thấy Mã Thời Sinh quen biết cao thủ Thần Bảng, anh mừng rỡ đến mức sốt ruột hỏi: "Chú Mã, vậy chú có thể cho cháu biết địa chỉ của vị cao thủ này được không, cháu muốn đến thăm người đó."
"Người đó à! Hành tung bất định, bốn biển là nhà. Nhưng mà, hình như người đó mới trở về Nha Trang thì phải. Chờ tôi gọi điện thoại hỏi giúp cậu một chút! Người đó không chịu gặp người lạ đâu. Nếu người đó bằng lòng gặp cậu, tôi sẽ gọi lại cho cậu."
Triệu Hùng vội vàng đưa danh thiếp của mình cho Mã Thời Sinh.
Lưu Ngũ Khuyết nói với Triệu Hùng có một người tài ở Nha Trang có thể chữa lành nội thương cho anh. Triệu Hùng thầm nghĩ: Chẳng lẽ Lưu Ngũ Khuyết và Mã Thời Sinh đang nói về cùng một người hay sao?
Bất kể là cùng một người, chỉ cần có người có thể chữa khỏi nội thương cho anh cũng sẽ khiến anh hạnh phúc hơn việc kiếm được mấy chục ngàn tỷ.
“Cảm ơn chú Mã!” Triệu Hùng cúi người với Mã Thời Sinh.
Mã Thời Sinh cẩn thận quan sát Triệu Hùng, đưa tay chống cằm, tự nhủ: "Giống, rất giống!..."
Triệu Hùng bị Mã Thời Sinh làm cho bối rối, không hiểu ông ta nói "giống" là có ý gì.
“Chú Mã, chú nói rất giống là có ý gì vậy ạ?” Triệu Hùng bối rối hỏi Mã Thời Sinh.
“Cậu trông rất giống mẹ của cậu!” Mã Thời Sinh nói.
Triệu Hùng nghe vậy thì giật mình, hỏi Mã Thời Sinh: "Chú Mã, chú có biết mẹ cháu à?"
Mã Thời Sinh gật đầu nói: "Bố cậu, mẹ cậu và tôi đều là bạn bè cả. Bố mẹ cậu không nhắc tới tôi với cậu sao?"
Triệu Hùng lắc đầu.
“Ông Triệu này vẫn mang thù tôi đấy.” Mã Thời Sinh cười cười: "Ngồi đi! Tôi sẽ kể cho cậu nghe về chuyện của chúng tôi."
Triệu Hùng và Mã Thời Sinh ngồi trên ghế sô pha. Mã Thời Sinh lấy một gói thuốc lá ra từ trong người đưa cho Triệu Hùng, hỏi: "Cậu có hút thuốc không?"
"Dạ!"
Triệu Hùng nhận lấy, lấy bật lửa trong túi áo ra, châm cho Mã Thời Sinh trước, tiếp đó tự châm lửa cho mình.
Mã Thời Sinh tựa hồ đang lâm vào dòng ký ức, ông ta dựa lưng vào ghế sô pha, lẩm bẩm nói: "Mẹ cậu vừa xinh đẹp lại tốt bụng. Cả bố cậu và tôi đều thích mẹ cậu. Chỉ tiếc là, cuối cùng mẹ cậu lại chọn Triệu Khải Thời thay vì tôi."
Triệu Hùng ngẩn ra, anh không ngờ rằng bố mẹ mình và một trong mười người giàu nhất là Mã Thời Sinh có một mối tình tay ba rối rắm như vậy.
Mã Thời Sinh nói tiếp: "Khi nghe tin mẹ cậu qua đời, tôi thực sự rất đau buồn và khổ sở. Khi bố cậu đến Nha Trang, tôi đã đánh ông ấy. Hồi đó, tôi đã hứa với mẹ cậu Tần Uyển, miễn là bà ấy có việc, tôi sẽ hỗ trợ không một lời thoái thác. Nhưng mẹ cậu đã không yêu cầu tôi một việc gì mãi cho đến khi bà qua đời. "
Mã Thời Sinh cảm thấy cổ họng khát khô, uống một ngụm nước rồi nói: "Tôi nợ mẹ cậu, mẹ cậu đã từng cứu mạng của tôi. Nếu như không trả ơn tình này, cả đời tôi sẽ luôn bất an trong lòng. Cho nên, bất kể cậu có gì xin tôi đi chăng nữa, tôi đều sẽ đồng ý. Đó là lý do tôi tìm cậu."
Sau khi nghe Mã Thời Sinh nói xong, Triệu Hùng liền im lặng một lúc lâu. Sau khi rít hai hơi thuốc, anh mới nói với Mã Thời Sinh: "Chú Mã, cháu không biết tại sao mẹ cháu không yêu cầu chú làm gì cả. Nhưng mà nếu mẹ không nhờ chú thì cháu cũng không muốn nhờ chú điều gì."
Nghe Triệu Hùng nói, Mã Thời Sinh chẳng những không tức giận mà còn cười nói: "Nhóc con, cậu thật tốt bụng! Điều này rất giống bố cậu Triệu Khải Thời. Nhưng mà cậu yên tâm đi! Tôi nói được làm được, vĩnh viễn có hiệu lực. Nếu cậu gặp khó khăn, cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Mã Thời Sinh lấy danh thiếp đưa cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng cầm lấy danh thiếp của Mã Thời Sinh, cất vào trong túi đựng danh thiếp. Sau đó, anh nói: "Chú Mã, bây giờ chú đã có gia đình riêng của chính mình, còn mẹ cháu đã không còn nữa. Những chuyện đáng lẽ đã qua, hãy để nó qua đi!"
Mã Thời Sinh cười khổ nói: "Cậu vẫn còn quá trẻ. Nếu như dễ dàng cho qua như vậy, tôi đã không cảm thấy tội lỗi suốt bao nhiêu năm như thế. Tuy rằng tôi và bố cậu là tình địch, nhưng đồng thời chúng tôi cũng là bạn tốt. Vào ngày cưới của bố mẹ cậu, tôi đã cảnh báo bố cậu, nếu ông ấy làm điều gì có lỗi với mẹ cậu trong tương lai, tôi sẽ lấy lại công bằng thay cho mẹ cậu. Cho nên, đây là lý do tại sao tôi đánh bố cậu."
“Ông ấy quả thực là một tên khốn nạn, nên đánh!” Triệu Hùng rít một hơi thuốc, nghiêm túc nói.
Mã Thời Sinh khá ngạc nhiên, không ngờ Triệu Hùng lại nhận xét về Triệu Khải Thời như thế này.
"Triệu Hùng, cậu làm thế là không đúng! Cho dù bố cậu có sai như thế nào thì ông ta cũng là người sinh ra cậu, nuôi nấng cậu. Sao lại có thể nói như vậy về bố ruột của cậu chứ?"
“Ông ta có lỗi với mẹ cháu, đương nhiên cháu phải nói ông ta. Nếu có thể, cháu đã sớm ra tay đánh ông ta rồi.” Triệu Hùng càng nói càng tức giận.
"Cậu quá bốc đồng! Đây cũng là lý do cậu rời khỏi nhà họ Triệu?" Mã Thời Sinh hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu, nói: "Phải!"
Mã Thời Sinh nói với Triệu Hùng: "Mặc dù tôi không biết tại sao bố cậu lại kết hôn với người phụ nữ trẻ đó khi mẹ cậu đang ốm nặng. Nhưng dựa vào những gì tôi biết về Triệu Khải Thời, chắc chắn trong chuyện này có bí mật gì đó. Cậu vẫn nên điều tra rõ ràng rồi hãy nói! Triệu Hùng, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu. Nhưng công ơn dưỡng dục cả đời cũng không báo đáp được. Vì vậy, cậu có thể nói chuyện với bố cậu, tốt hơn là nên thảo luận với bố cậu một chút! Bố và con trai không có hận thù qua đêm, có vướng mắc gì thì phải tháo bỏ hoàn toàn."
Triệu Hùng trầm ngâm gật đầu.
Nếu là trước đây, anh sẽ khinh thường nói chuyện với bố mình Triệu Khải Thời. Tuy nhiên, gần đây Triệu Hùng phát hiện ra rất nhiều chuyện có liên quan đến bố mình là Triệu Khải Thời.
Chân tướng ở ngay trước mắt, chỉ cần gặp được cao thủ "Thần Bảng" kia, chữa lành nội thương của bản thân, tu vi của anh đạt tới Thiên Bảng, Trần Thiên Trung sẽ kể cho anh nghe bí mật có liên quan đến bố anh Triệu Khải Thời.
Anh đã đợi ngày này quá lâu rồi.
Sau khi rời khỏi phòng của Mã Thời Sinh, Mã Bá Lộc bước tới.
Mã Bá Lộc tò mò hỏi bố mình Mã Thời Sinh: "Bố, bố tìm Triệu Hùng làm gì?"
Mã Thời Sinh nhìn con trai Mã Bá Lộc, khẽ thở dài và nói: "Bá Lộc, bố không giấu con. Bố từng thích mẹ của Triệu Hùng. Mẹ cậu ấy đã từng cứu mạng bố. Bố nợ nhà họ Triệu bọn họ. Không, nói chính xác là, bố nợ mẹ của Triệu Hùng, Tần Uyển. Nhưng vừa rồi Triệu Hùng đã từ chối sự giúp đỡ của bố. Con hãy theo dõi hướng đi của xí nghiệp của Triệu Hùng giúp bố. Tập đoàn Khải Thời đang bao vây diệt trừ tập đoàn Hùng Quang của cậu ấy đúng không? Đến thời điểm mấu chốt thì ra tay giúp cậu ấy."
Mã Bá Lộc kế thừa phong cách ngay thẳng của Mã Thời Sinh.
Sau khi biết sự thật, anh ta gật đầu và nói: "Bố đừng lo! Con nhất định sẽ làm tốt chuyện bố dặn dò."
"Bá Lộc, con đã không làm bố thất vọng! Bố rất tự hào về con."
Mã Bá Lộc cười nói: "Hổ phụ vô khuyển tử, con sẽ không để cho bố phải mất mặt!"
"Ừ! Cứ tự nhiên mà làm đi. Bố tin rằng một ngày nào đó con sẽ vượt qua thành tích của bố!"