Buổi trưa, Triệu Hùng đích thân xuống bếp làm bữa trưa cho mình và ông cụ Khổng.
Vào đến phòng bếp chỉ nhìn thấy vài loại rau xanh, cuối cùng cũng tìm được mì sợi, vậy nên anh nấu một nồi canh nóng, anh và ông cụ Khổng chia nhau mỗi người một bát.
Ông cụ Khổng ăn mì Triệu Hùng nấu, giơ cho anh một ngón tay cái, cười ha ha khen: “Triệu Hùng, tài nghệ bếp núc này của cháu mà không đi làm đầu bếp cũng quá lãng phí rồi. Sau này chăm chạy đến bên này một chút đi, một mình ông ăn cơm cũng buồn chán lắm.”
“Ông bạn già ơi, không phải mấy đứa con của ông đều ở nước ngoài à? Sao ông không ra nước ngoài?” Triệu Hùng khó hiểu hỏi.
Ông cụ Khổng thở dài nói: “Con cái có lựa chọn của con cái, nhưng nơi đây là quê hương của ông! Trừ Hải Phòng này ra, ông sẽ không đi đâu hết!”
“Vậy một mình ông cũng cô đơn lắm nhỉ? Nếu không thì tìm cho mình một người bạn đời đi?” Triệu Hùng kiến nghị.
“Dừng lại! Đừng có nhắc mấy chuyện đấy với ông nữa, ông cũng không hề có cái ý định đó. Ông muốn dùng những năm này chuyên tâm luyện võ! Nếu như con cái có lòng, muốn trở về thăm ông thì cứ về, còn nếu không muốn trở về thì ông cũng không bắt ép chúng nó!”
Chuyện này Triệu Hùng cũng không thể nào khuyên được Khổng Côn Bằng. Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình mà!
Khoảng hai giờ chiều, Triệu Hùng nhận được điện thoại của Lý Thanh Tịnh.
“Triệu Hùng, anh bận xong chưa?” Lý Thanh Tịnh hỏi anh.
“Bận xong rồi!”
“Vậy anh đến công ty đón em đi, chúng mình cùng đến bệnh viện thăm dì Lưu!”
“Được, anh đến đón em ngay đây”.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng chào tạm biệt ông cụ Khổng, lái xe về hướng Công ty Thiết kế Bao Bì của Lý Thanh Tịnh.
Sau khi đón được vợ yêu Lý Thanh Tịnh, hai người đi mua một giỏ hoa quả, mua thêm một bó hoa, sau đó lái xe đến bệnh viện Bảo Đạt.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người Lưu Mỹ Lan và Phùng Anh Nam. Nhìn thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến, Phùng Anh Nam vội vàng đứng dậy nhường chỗ.
“Tổng giám đốc Lý, cậu Triệu! Sao hai người lại tới đây?” Phùng Anh Nam biết công việc công ty của Lý Thanh Tịnh rất bận rộn, có thể dành thời gian đến thăm mẹ cô ta quả thật là không dễ dàng gì!
Lý Thanh Tịnh mỉm cười nói: “Tôi không yên tâm bệnh tình của dì Lưu nên dành chút thời gian đến thăm dì. Sao rồi, hồi phục tốt không?”
“Ừ, khá tốt.”
Phùng Anh Nam đón lấy giỏ hoa quả và bó hoa trên tay Triệu Hùng.
Lưu Mỹ Lan cảm thấy trong lòng hơi áy náy, nói với Lý Thanh Tịnh: “Cô Lý, về sau hai người đừng vì tôi mà chậm trễ công việc nữa. Tôi dưỡng bệnh vài ngày nữa là đã có thể xuất viện rồi! Nếu không phải vì tôi, bố của cô cũng không phải li hôn. Vì chuyện này mà trong lòng tôi rất áy náy.”
Lý Thanh Tịnh ngồi xuống ghế bên cạnh giường Lưu Mỹ Lan, nói với Lưu Mỹ Lan: “Dì Lưu à, chuyện này không liên quan gì đến dì cả! Tình cảm bố mẹ cháu đã tan vỡ, cháu muốn cố gắng cứu vớt nhưng cũng lực bất tòng tâm. Hai người họ sớm muộn gì cũng phải ly hôn thôi!”
“Thế nhưng nếu không phải vì tôi thì hai người họ cũng sẽ không li hôn nhanh đến như vậy!” Lưu Mỹ Lan áy náy nói.
“Dì Lưu, dì đừng tự trách nữa! Mẹ cháu đánh dì ra thành thế này gì cũng không kiện mẹ cháu, cháu đã cảm ơn dì lắm rồi! Dì đừng nghĩ nhiều nữa, cố gắng dưỡng thương, có chuyện gì khó khăn cứ nói thẳng với cháu.”
“Không có gì đâu, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi! Cháu ấy, một đứa con gái ngày nào cũng hết bận việc trong nhà lại bận việc công ty, thật là vất vả mà!”
Lý Thanh Tịnh quay đầu lại nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh nghe thấy chưa. Ngay cả dì Lưu cũng thay em bất bình rồi đó. Sau này anh phải cố gắng thêm, để em được thoải mái một chút, cũng không phải mệt như thế này nữa!”
Triệu Hùng biết Lý Thanh Tịnh đang trêu đùa anh nên cười đáp: “Được! Sau này việc nhà anh bao hết, thế được rồi chứ?”
Cả phòng bệnh bỗng ngập tràn tiếng cười!
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh lái xe trở về nhà.
Hai người cùng chơi với con gái Dao Châu và Văn Hải thêm một lúc, đột nhiên điện thoại của Triệu Hùng reo lên.
Anh nhìn thấy là cậu cả nhà họ Thẩm - Thẩm Minh gọi tới, liền nghe máy:
“Cậu chủ Thẩm, sao lại có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi thế này?” Triệu Hùng cười cười hỏi.
Thẩm Minh nói: “Tôi nghe Vân Nhã nói cậu đi du lịch về rồi. Cũng sắp hết năm rồi, ra ngoài uống vài ly không?”
“Có những ai đi?” Triệu Hùng hỏi.
Anh sợ Vân Nhã cũng ở đó, đến lúc đấy lại không thể kiểm soát tình hình. Mặt khác để vợ anh Lý Thanh Tịnh biết được thì lại chọc lửa giận lên thân mình mất.
Nếu như không có Vân Nhã ở đó, Triệu Hùng định sẽ đi, nhưng nếu như có Vân Nhã, Triệu Hùng liền không định đi nữa.
Lúc Thẩm Minh gọi điện thoại cho anh, Vân Nhã đang ở ngay bên cạnh.
Vân Nhã lắc lắc đầu với Thẩm Minh, ý bảo anh ta nói với Triệu Hùng là không có cô ta ở đó.
Thẩm Minh lập tức hiểu, nói với Triệu Hùng: “Chỉ có tôi với Tuấn Kiệt, à còn có Hà Quý Nam và Hà Thanh Vân nữa!”
“Hà Thanh Vân? Sao cô ta lại chơi cùng một hội với mấy anh rồi?” Triệu Hùng nhíu mày hỏi.
Thẩm Minh cười nói: “Chuyện này cũng là nhờ công lớn của cậu đó! Con nhóc đó hoàn toàn đổi nết rồi, không ngang ngược như trước nữa đâu! Trong cái hội này cũng có mỗi mấy người, mặc dù chúng tôi không thích Hà Quý Nam lắm, nhưng con nhóc Hà Thanh Vân này thật sự cũng không tệ lắm nên để con bé vào hội. Nếu như cậu chê ít người thì tôi gọi điện kêu thêm mấy người nữa đến?”
“Không cần đâu, cứ như vậy đi! Gặp các cậu ở đâu?” Triệu Hùng hỏi Thẩm Minh.
“Đến quán karaoke của cậu đi! Thế nên hôm nay cậu mời khách nhé!” Thẩm Minh cười trêu đùa Triệu Hùng.
“Ok, ăn thoải mái, uống thoải mái. Nếu các cậu có ăn phá sản cửa tiệm của tôi thì tôi cũng ăn lại nhà họ Thẩm và nhà họ Dư các cậu.” Triệu Hùng nói đùa với Thẩm Minh.
“Tiểu tử cậu cũng đủ ác đấy! Đến nhanh lên, chúng tôi đợi cậu đến uống rượu.” Thẩm Minh nói xong liền lập tức cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh, Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt mời anh đi karaokr uống rượu, hỏi Lý Thanh Tịnh có muốn đi cùng hay không?
Lý Thanh Tịnh bận rộn cả ngày chuyện ở công ty, cơ thể cũng có chút mệt mỏi nên nói với Triệu Hùng: “Em không đi đâu! Anh đi một mình đi. Tối rồi anh uống ít rượu một chút, đừng có uống nhiều như lần trước, mất mặt! Đến khi uống xong thì báo với em, em bảo người đến đón anh. Đừng lại như lần trước uống rượu rồi còn lái xe.”
“Được! Vậy em bảo Hùng Huy Khang sai người đi đón anh nha. Đến lúc đó anh sẽ nhắn tin cho em biết.”
Triệu Hùng cầm áo khoác ngoài lên, hôn tạm biệt một cái với vợ yêu Lý Thanh Tịnh rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Lý Diệu Linh vừa xuống tầng thì nhìn thấy Triệu Hùng đi ra.
Cũng đã sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, trong lòng Lý Diệu Linh hoài nghi, giờ này rồi Triệu Hùng còn ra ngoài làm gì chứ?
“Chị, anh rể em đi đâu thế?” Lý Diệu Linh hỏi chị gái.
“Mấy người Thẩm Minh, Dư Tuấn Kiệt gọi anh ấy đi uống rượu!”
“Vậy ạ? Uống rượu. Vậy anh rể đến quán bar rồi ạ?”
“Đến karaoke rồi.”
“Karaoke?” Lý Diệu Linh hối hận nói: “Ôi, sao chị không để anh rể đưa em đi cùng?”
Lý Thanh Tịnh trừng mắt với Lý Diệu Linh một cái, dạy dỗ: “Đưa em đi làm gì? Em không được đi đêm, ngoan ngoãn ở nhà cho chị.”
“Chị, không phải bọn em đã được nghỉ đông rồi sao! Bạn học của em ngày nào cũng ở ngoài chơi bời kìa. Còn chị ngày nào cũng nhốt em ở nhà, em sắp ở nhà đến phát ngốc rồi!”
“Em vốn dĩ đã không thông minh mà!”
“Nhưng mà người ta muốn hát cơ!” Lý Diệu Linh lôi lôi kéo kéo tay của Lý Thanh Tịnh, nũng nịu nói.
“Em ngày nào mà chẳng ở nhà livestream, chị thấy em hát cũng ít lắm đấy!” Lý Thanh Tịnh cố gắng kìm nét mặt, bộ dạng nghiêm túc nói với Lý Diệu Linh: “Sang năm là em phải đi đại học rồi đó! Em về phòng học tập nghiêm túc cho chị!”
Lý Diệu Linh chu miệng, một bộ dạng không tình nguyện, miệng lẩm bẩm: “Học tập, học tập! Ngày nào cũng chỉ biết bắt em học. Học tập có mài ra cơm được không?”
“Đương nhiên là ra cơm rồi! Em không học tập cho hẳn hoi, tốt nghiệp rồi kể cả công việc bình thường cũng không tìm được.”
“Lần trước em cược anh rể đua xe, thắng được một ba tỷ rưỡi kìa. Kể cả em không đỗ đại học thì lấy ba tỷ rưỡi đi làm ăn. Hừ! Nói không chừng em còn làm sếp lớn ấy.”
Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn Lý Diệu Linh nói: “Em tưởng là ai đầu tư cũng trở thành sếp lớn hả? Còn cả ba tỷ rưỡi kia của em, ngay cả quản lí làm sao cũng không biết, kể cả em may mắn kiếm được tiền thì không chóng thì chầy cũng mất hết thôi.”
“Chị thấy em như vậy thì ghen tị phải không?” Lý Diệu Linh không phục nói lại.
“Chị ghen tị với em?”
Lý Thanh Tịnh cười gằn, nói: “Nếu em thi đỗ đại học thì chị mới ghen tị nhé! Lý Diệu Linh, đừng có để đến mức ngay cả cái bằng đại học cũng không kiếm được. Nếu như em không nghe lười chị, chị sẽ trả em về nhà mẹ!”
Lý Diệu Linh không muốn về nhà họ Đào nên thật sự rất sợ bị Lý Thanh Tịnh đưa về nhà họ Đào. Mũi khẽ hừ một tiếng, nói: “Coi như chị giỏi! Lý Diệu Linh em nhất định chứng minh cho chị thấy, kể cả em không đỗ đại học thì cũng sẽ trở thành người nổi bật!”
Lý Thanh Tịnh cố ý đả kích Lý Diệu Linh, nói: “Tốt nhất cứ thi đại học cho tốt đi rồi hẵng nói! Nếu như em ngay cả mấy trường dạy nghề cũng không đỗ nổi thì còn đòi nổi với bật cái gì!”