Triệu Hùng trò chuyện với Trần Văn Sơn khi đang hút thuốc ở cửa, thì thấy hơn chục người đàn ông mặc trang phục đen đang vội vã chạy tới đây.
Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: "Trong phòng riêng có camera giám sát, Văn Sơn, cậu giải quyết đi!"
Trần Văn Sơn ném tàn thuốc trong tay xuống đất, nặng nề giậm chân., vẻ mặt dữ tợn đi về phía đám vệ sĩ đang đi tới.
Chỉ thấy Trần Văn Sơn di chuyển, anh ta lao vào đám vệ sĩ. Từng bóng người lần lượt bay ra.
Khi người cuối cùng bị Trần Văn Sơn hạ gục, chỉ mất chưa đầy một phút.
Trần Văn Sơn sở hữu nội công và cũng đứng thứ 9 trong bảng xếp hạng. Những vệ sĩ này rất giỏi đối phó với người thường, nhwung đối mặt với một cao thủ như Trần Văn Sơn, họ không thể đánh trả.
Sau khi hất những vệ sĩ này xuống đất, Trần Văn Sơn cũng không thèm nhìn, đưa tay đi về phía Triệu Hùng.
Đúng lúc Hà Ngọc Kỳ mở cửa phòng riêng, gọi Triệu Hùng: "Này! Chủ tịch Triệu, cô gái kia chịu khai rồi."
Triệu Hùng đưa Trần Văn Sơn vào phòng riêng, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tang Lộ bị Hà Ngọc Kỳ đánh bầm tím, hai giọt máu còn đọng trên mũi, quần áo bị xé rách vài chỗ, lộ ra làn da trắng như tuyết.
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đưa mắt nhìn nhau, không ngờ một cô gái khi hung dữ thật sự rất đáng sợ!
Hà Ngọc Kỳ bước tới, túm tóc Tang Lộ, hung dữ nói: "Nói đi, Tưởng Nhân đâu?".
“Ở… ở phòng 6, tòa nhà 32, khu Cảnh Nhã, tầng hai!” Tang Lộ thành thật thú nhận.
Hà Ngọc Kỳ đưa tay ôm eo, hình tượng cay độc, chỉ vào Tang Lộ nói: "Nếu như lúc nãy cô chịu nói thì sao phải chịu cái tội này! Một người phụ nữ như cô thật là rẻ tiền, nếu không đánh thì không chịu khai. Hãy nhớ cho kỹ, sau này là một cô gái tốt. Đàn ông đều bị các cô gái khốn nạn như cô làm cho hư hỏng!"
Tang Lộ không dám nói lời nào, cơ thể cô ta run lên vì sợ hãi.
Vừa rồi trong phòng riêng, cô ta đã bị Hà Ngọc Kỳ đánh đập dã man, sự đánh đập tàn nhẫn này là một trải nghiệm đau đớn của Tang Lộ trong cuộc đời cô.
Cô ta thực sự sợ hãi, biết ba người trước mặt này là những người mà cô ta không có khả năng khiêu khích.
Sau khi rời khỏi Quán bar Hồng Vân, Triệu Hùng bật định vị trên điện thoại di động và đi thẳng đến khu Cảnh Nhã.
Hà Ngọc Kỳ kích động Triệu Hùng, "Này! Triệu Hùng, việc các anh không làm được, mà tôi lại làm được. Trợ lý riêng như tôi, không tồi chứ?"
Trần Văn Sơn mỉm cười nói: "Ngọc Kỳ, trợ lý riêng như cô, quả thực vô cùng độc ác!"
Hà Ngọc Kỳ mím cái miệng nhỏ nhắn nói: "Đừng trách tôi! Tôi lúc đầu chỉ là làm cho cô ta kinh hãi, nhưng cô gái này cứng rắn này không chịu khia gì! Không còn cách nào khác, tôi mới đánh cô ta một trận. Cô ta cũng thật đê tiện, nếu chịu khai từ đầu có phải không phải chịu tội rồi không”
Triệu Hùng trầm giọng nói: "Đừng xem nhẹ, chúng ta đang làm ầm ĩ quán bar Hồng Vân. Nếu ông chủ quán bar Hồng Vân phát hiện ra, nhất định sẽ gây phiền phức cho chúng ta. Vậy nên, hãy hoàn thành công việc sớm nhất đi, càng sớm càng tốt và rời khỏi đây. "
"Cậu chủ nói đúng! Chúng ta không nên ở chỗ này lâu. Nếu như chọc giận người đứng đầu, không phải là chuyện tốt."
"Sợ gì, hai người đều có tuyệt kỹ như vậy, còn sợ người đó sao?"
Trần Văn Sơn nghiêm mặt nói: "Không phải tôi sợ mà là tôi không muốn gây chuyện!".
Sau khi đến khu Cảnh Nhã, họ nhanh chóng nghe ngóng về nhà số 6, tòa nhà 32.
Theo lời của Triệu Hùng, anh muốn trực tiếp cạy cửa.
Trần Văn Sơn đến bên cạnh tòa nhà và ra hiệu cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng đưa Hà Ngọc Kỳ qua và thấy rằng cửa sổ phòng tắm bên cạnh không đóng.
Ba người nháy mắt một cái, liền nhìn thấy Trần Văn Sơn từ dưới đất nhảy lên, hai chân đạp lên tường, hai tay leo lên cửa sổ, liền xoay người bước vào nhà.
“Đưa tay cho tôi!” Triệu Hùng nói với Hà Ngọc Kỳ.
“Anh đang làm gì vậy?” Hà Ngọc Kỳ khó hiểu hỏi. "Anh sẽ không lợi dụng tôi chứ?"
Triệu Hùng trầm mặc một hồi, "Tôi đưa cô đi vào!"
Hà Ngọc Kỳ nói "Ồ!" Và nắm bàn tay to của Triệu Hùng.
Triệu Hùng nắm Hà Ngọc Kỳ trong tay nhảy lên, kiễng chân lên tường, anh dễ dàng lên đến lầu hai, tay anh nhấc lên một cái, Hà Ngọc Kỳ cũng đã vào trong.
Trần Văn Sơn đỡ lấy Hà Ngọc Kỳ, ngăn không cho cô phát ra âm thanh khi cô ngã trên mặt đất, đặt ngón tay lên môi cô làm động tác "im lặng"
Sau khi Triệu Hùng đáp xuống, nhẹ như một con mèo cầy, không phát ra tiếng động.
Trần Văn Sơn mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, ra hiệu Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ đừng lên tiếng.
Vừa ra khỏi phòng tắm, Trần Văn Sơn đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Mùi hôi phát ra từ một phòng ngủ, anh ta bước thẳng đến cửa phòng ngủ và lắng nghe âm thanh bên trong.
Sau khi xác nhận không có ai, anh ta mới đẩy cửa vào, phát hiện cửa đã bị khóa.
Trần Văn Sơn rút một sợi dây từ khóa thắt lưng ra, lần mò lỗ khóa, rồi nhanh chóng mở khóa.
Sau khi đẩy cửa ra, Trần Văn Sơn sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Anh ta nhìn thấy xác chết một người đàn ông khoảng 30 tuổi trong phòng ngủ. Anh ta chỉ mặc bộ đồ ngủ, trên cổ có vết dao hằn rõ, vết thương rỉ máu.
Trần Văn Sơn lấy bức ảnh trên tay ra và so sánh với người đàn ông đã chết. Người này chính xác là "Tưởng Nhân!", người đã mua thuốc nổ Rắn Bốn Chân ở chợ đen.
Tưởng Nhân đã chết!
Trần Văn Sơn gọi Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ đang trốn trong phòng tắm: "Đi ra đi! Tưởng Nhân đã chết."
Nghe thấy tiếng gọi của Trần Văn Sơn, Triệu Hùng đưa Hà Ngọc Kỳ đến phòng nơi Trần Văn Sơn đang ở.
Thoáng nhìn, anh thấy một thi thể nam nằm trên vũng máu trong phòng ngủ.
Trần Văn Sơn cau mày nói: "Chúng ta đến muộn rồi!"
Triệu Hùng kiểm tra xác của Tưởng Nhân và hỏi Trần Văn Sơn: "Người này đã chết bao lâu rồi?".
“Đánh giá tốc độ đông máu, không quá ba giờ!” Trần Văn Sơn nói.
Triệu Hùng cau mày khi nghe điều này và nói: "Dường như có người đang bí mật ngăn cản chúng ta điều tra vấn đề này."
"Đúng vậy, hẳn là một bậc thầy về dao. Vết thương của người đã chết rất gọn gàng, không có dấu vết việc nương tay, hắn bị giết chỉ bằng một nhát dao! Kỹ năng của người ra tay vô cùng đẹp!"
"Đẹp? Văn Sơn, cậu nói thế là có ý gì?" Triệu Hùng khó hiểu hỏi.
Trần Văn Sơn giải thích: "Kẻ giết người là bậc thầy theo đuổi vẻ đẹp của nghệ thuật, thay vì mù quáng giết người một cách tàn bạo!"
Lúc này, xa xa truyền đến một hồi còi báo động.
Sau khi Trần Văn Sơn nghe vậy thì sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nói: "Chết rồi! Người này hẳn là muốn gài bẫy chúng ta. Cậu chủ, anh đưa Ngọc Kỳ đi trước đi, tôi sẽ thu dọn hiện trường."
“Không cần đang kiểm tra chứng cứ sao?” Triệu Hùng hỏi.
"Không cần kiểm tra! Nếu có chứng cứ, cũng đã bị kẻ giết người lấy đi." Trần Văn Sơn là một cao thủ về các vụ án hình sự, anh ta biết quá rõ những cách này.
Triệu Hùng ừm một tiếng rồi nói với Trần Văn Sơn: "Vậy thì tôi sẽ đợi cậu trên xe!". Nói xong, anh nắm tay Hà Ngọc Kỳ, từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống.
Sau khi hai người lên xe, không tới hai phút, Trần Văn Sơn đã trở lại!
Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, chúng ta hãy đến câu quán bar Hồng Vân. Tưởng Nhân đã chết, chỉ còn hy vọng vào cô gái Tang Lộ kia thôi!"
Triệu Hùng gật đầu, lo lắng Tang Lộ sẽ xảy ra tai nạn, phóng xe nhanh, chạy tới quán bar Hồng Vân.