Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 104: Ngay Cả Xách Giày Cho Anh Thiên Cũng Không Xứng





“Ha ha, Cố Bách Thiên, chính là bà nội sai người vứt bỏ thứ đồ rách nát này, mày muốn lấy lại thì lấy lại được à? Cút ngay!” Lương Phúc lạnh lùng mở miệng nói.
Cố Bách Thiên lắc lắc đầu, nói: “Tao cho mày ba giây, hoặc là đưa thứ đó cho tao, hoặc là...!Tao làm cho bên mặt kia của mày biến thành hình đối xứng!”
“Mày! Được, muốn tạo đưa cho mày thì tao đưa, ai thèm lấy thứ đồ rách nát này chứ!”
Lương Phúc biết tên này thật sự dám ra tay, nhất thời anh ta hơi kinh sợ, nghiến răng nghiến lợi ném con ngựa sứ qua.
Nhưng trong lòng anh ta lại cười lạnh, đợi một lát sau Hồ Văn Long đến, cuối cùng thứ đồ này còn không phải vẫn rơi vào trong tay anh ta hay sao?
Cố Bách Thiên cũng không quan tâm anh ta nghĩ như thế nào, vững vàng đón lấy con ngựa sứ kia rồi cầm chắc nó trên tay.

Một lần nữa về lại chỗ ngồi của mình.
Bữa tiệc tiếp tục được tiến hành.

Khi bầu không khí đạt tới cao trào, bỗng nhiên có một bà lớn đứng lên, bên cạnh có người đưa micro cho bà, bà lớn ấy đón lấy chiếc micro rồi cao giọng nói: “Hôm nay là ngày mừng thọ bảy mươi tuổi của tôi, nhân cơ hội này tôi muốn tuyên bố một chuyện!”
Bà lớn nhìn lướt qua mọi người rồi tiếp tục nói: “Tôi cũng đã già cả rồi, cũng đến lúc nên chọn ra người thừa kế, trải qua sự quan sát tỉ mỉ trong thời gian dài của mình, tôi cảm thấy cháu trai lớn nhà tôi – Lương Phúc có đủ điều kiện để đảm nhiệm và ngồi vào vị trí chủ tịch, từ nay về sau, chủ tịch của tổng công ty nhà họ Lương chúng tôi sẽ do Lương Phúc đảm nhiệm! Mọi người không có ý kiến gì chứ?”

Nhất thời tất cả mọi người đều sửng sốt, thậm chí còn có một người đứng lên phụ họa, dù sao kết quả này cũng đã sớm được dự đoán từ trước, bà lớn có hai người cháu trai, bà không truyền cho cháu trai có năng lực thì còn có thể truyền cho ai được chứ?
Ngoài ra người đứng đầu nhà họ Lương – Lương Dĩ Thâm nhìn Lương Phúc với ánh mắt vô cùng đố kỵ ganh ghét, thậm chí còn mang theo một chút ghen tị.

Dù sao đi nữa, nếu không phải vì chuyện đánh bạc mà làm hỏng chuyện lớn thì vị trí người thừa kế này vốn nên thuộc về anh ta mới phải!
“Phúc à, sau này con phải cùng các bậc cha chú và các anh chị em khác đoàn kết lại với nhau quản lý tốt công việc của dòng họ ta, con phải gây dựng lên một hướng đi đúng đắn cho nhà họ Lương chúng ta đó!” Bà lớn dặn dò Lương Phúc những lời nói mang ý nghĩa sâu xa.
“Bà nội, bà yên tâm đi, cháu nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bà đâu!” Ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết và xúc động của Lương Phúc nhìn vào vị trí mà anh ta đã tha thiết ước mơ từ lâu, hiện giờ cuối cùng anh ta cũng đã đạt được nó trong tay.
“Được, được rồi, có những lời này của con thì bà cũng yên tâm rồi!” Bà lớn gật gật đầu, sau đó lại cầm lấy micro và nói: “Ngoài ra, hôm nay người làm bà nội tôi đây còn có một nguyện vọng, không, phải nói là một sự chờ đợi!”
Nói xong, bà quay đầu nhìn về vị trí bên cạnh Mai Tần Chính, nói: “Ông Chính à, hai nhà chúng ta cũng đã qua lại ba đời rồi nhỉ, hôm nay, tôi muốn đại diện cho nhà họ Lương tặng cho nhà họ Mai các ông một hôn ước, tôi hy vọng rằng cháu gái của ông Mai Hồng Tuyết có thể trở thành cháu dâu cả của nhà chúng tôi, không biết là ông Chính thấy thế nào hả?"
Nhất thời Mai Tần Chính ngây ngẩn cả người, ông không nghĩ rằng bà ấy sẽ đề cập đến chuyện này ở tiệc mừng thọ, ông lập tức vội vàng đứng dậy: “Chị dâu à, chị làm khó tôi rồi, cho dù tôi muốn đồng ý với chị thì tôi cũng phải hỏi cháu gái tôi đã chứ!”
“Ầy, ông Chính này, chuyện cưới xin là do sự sắp đặt của cha mẹ và lời mai mối của bà mai, không phải thế hệ của chúng ta cũng như vậy sao, ông là ông nội của con bé thì ông phải làm chủ chứ!” Bà lớn cười ha hả rồi mở miệng khuyên nhủ.

Hôm nay bà ấy muốn nhân cơ hội để bàn chuyện này.
Bà cảm thấy Mai Tần Chính nhất định sẽ đồng ý, dù sao thì nhà họ Lương cũng là một nhà có quyền có thế, để so sánh với nhà họ Mai – một dòng họ làm nghề bác sĩ ởúng là không kém hõn một chút nào, hãn nữa bây giờ bà ỗã tuyên bố để Lương Phúc lên làm chủ tịch, vậy nếu như vậy thì Mai Hồng Tuyết chính là vợ của chủ tịch rồi.
Đối phương không có lí do gì để từ chối cả!
“Ông nội Mai, chỉ cần ông gả Mai Hồng Tuyết qua đây thì cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy ạ, sau này cô ấy chính là bà lớn trong nhà họ Lương chúng cháu, cả đời được hưởng thụ vinh hoa phú quý không bao giờ hết!” Lương Phúc cũng vội vàng mở miệng nói, anh ta xúc động đến nỗi cả lá gan cũng cảm thấy run rẩy.

Anh không nghĩ rằng bà nội vậy mà lại ở trước mặt mọi người cầu thân giúp anh, bà nội quả thật là thông minh nha, cái gì bà cũng muốn giúp anh ta làm tốt hết á!
“Chuyện này.

.

.” Nhất thời Mai Tần Chính có chút khó xử, suy cho cùng thì cô cháu gái này của ông cũng đã biết chuyện này rồi, tất cả đều vì cháu gái không thích Lương Phúc, nếu như ông đã đồng ý vậy thì lát nữa về nhà cô cháu gái kia chẳng phải sẽ cắt hết ria mép của ông sao.
Nhưng nếu như không đồng ý, đây không phải là đã khiến cho lão bà họ Lương mất mặt sao?
Về sau quan hệ giữa hai nhà phải giảy quyết thế nào đây?
“Tôi không đồng ý!”

Ngay đúng lúc này, một bóng dáng cao gầy đã xuất hiện ở phía trong sân nhà, tà áo trắng cùng bàn tay trắng nõn, da trắng như tuyết, thân hình cao ngất ngưởng tựa như cây bạch dương, nhìn từ trên xuống dưới toàn thân đều lộ ra một phong thái trầm tĩnh.

Chỉ là tới giờ phút này trên mặt người con gái ấy lại lộ vẻ lạnh lẽo băng giá.
Thậm chí giữa hai lông mày còn mang theo một tia giận dữ.
Mai Hồng Tuyết không nghĩ tới khi cô vừa vào đến sân trong thì nghe thấy bà lớn họ Lương ở trước mặt mọi người cầu thân với ông nội cô.
Đây không phải là ở trước mặt mọi người khiến ông nội khó xử hay sao?
Lời nói không hề dễ nghe chút nào, đây chính là ép hôn!
Nhất thời trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác chán ghét.
“Tuyết nhi!” Lương Phúc cũng ngớ ngẩn một lúc, trong chốc lát anh ta vội vàng đi tới tiếp đón, cười nói:
“Tuyết nhị à, bây giờ tôi là chủ tịch của nhà họ Lương chúng tôi, về sau cô đi theo tôi, cô nhất định sẽ sống tốt qua này, hôm nay nhận dịp có cả người nhà ở đây, chúng ta quyết định chuyện này đi chứ!”
Lương Phúc nói xong thì vươn tay kéo lấy Mai Hồng Tuyết, anh ta lại trực tiếp bị Mai Hồng Tuyết hất tay ra.
Bất chợt Mai Hồng Tuyết nhíu lông mày rồi nói: “Lương Phúc, tôi nghĩ rằng trước đây tôi đã nói với anh rất rõ ràng, tôi không thích anh vì thế nên tôi lại càng không thể gả cho nhà họ Vương anh đây, anh làm như vậy chỉ có thể khiến hai nhà chúng ta đều mất mặt thôi!”
Giọng điệu của Mai Hồng Tuyết vô cùng quyết đoán.
Nếu hành động không dứt khoát thì nhất định sẽ gặp vô vàn khó khăn, đây cũng là chuyện lớn có liên quan đến danh dự của bản thân cô, đương nhiên phải ở trước mặt mọi người nói rõ ràng mới được.
“Tuyết nhi, cô không thích tôi sao?” Lương Phúc ngây ngẩn một lát, lại chợt lắc lắc đầu, nói: “Sẽ không đâu, Tuyết nhi, bây giờ tôi chính là chủ tịch rồi, cô không thích tôi thì còn có thể thích ai chứ?”
Mọi người đều gật gật đầu, đáng lẽ Lương Phúc chính là cậu ấm của một gia đình giàu có, bây giờ anh lại trở thàng người thừa kế của dòng họ, kết hôn với Mai Hồng Tuyết có thể nói là của cải có thừa.
Mai Hồng Tuyết lại nhìn không được mà cười lạnh một tiếng: “Lương Phúc, anh quả thật tự cho mình là đúng sao, anh nghĩ rằng diện mạo của người khác đều giống anh sao, chính là vì anh đã làm chức chủ tịch nên tôi phải thích anh hả?”
“Cô!” Nhất thời sắc mặt của Lương Phúc biến thành khó coi thế này, anh chợt nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên nói: “Trừ phi cô có người mình thích rồi?”
“Được, vậy thì bây giờ cô thử nói xem, rốt cuộc người tôi thích là ai? Anh ấy là cậu ấm của gia đình quyền thế nào? Nếu như người này tài giỏi hơn Lương Phúc tôi đây.

Vậy tôi sẽ không nói gì cả, từ nay về sau tôi sẽ tuyệt đối không dây dưa với cô nữa!”
Khi nói ra những lời này, Mai Hồng Tuyết đứng tại chỗ mà sửng sốt một lúc.
Thích ai, vấn đề này, từ trước đến nay cô thật sự chưa hề nghĩ đến.

Chỉ có điều cô lập tức theo bản năng liếc qua chỗ ngồi của Cố Bách Thiên, sắc mặt cô dần đỏ lên, bất chợt cô vội vàng thu lại ánh mắt của mình.

Giờ đây, trong lòng Mai Hồng Tuyết có tiếng thịnh thịch thình thịch.
Phải biết rằng, Thiên đại ca chính là người đã có vợ rồi, tại sao cô lại có thể không an phận mà mơ tưởng đến chứ.
Mà cách cư xử của Mai Hồng Tuyết đương nhiên là đã lọt vào trong mắt Lương Phúc, Lương Phúc quay sang nhìn Cố Bách Thiên một cái, nhất thời sắc mặt anh ta có phần khó coi, chỉ vào Cố Bách Thiên rồi nói với Mai Hồng Tuyết: “Cô đừng nói với tôi rằng người cô thích chính là anh ta đấy nhé? Tuyết nhị à, cô sẽ không vì anh ta hiểu biết chút y thuật mà phân biệt đối xử với anh ta chứ? Cô phải biết rằng, anh ta chính là đồ vô dụng đó, còn là một người đàn ông đã có vợ rồi!”
Nói ra bốn chứ “đàn ông có vợ" cảm giác như bị chói tại đến dị thường, Lương Niệm Huyền đã liếc nhìn Cố Bách Thiên, trong lúc nhất thời, các cảm xúc khác nhau trong lòng cô hòa lẫn vào nhau, có người để ý chồng của cô ấy, cô không biết nên cho là có vẻ vui mừng hay là nên tức giận thì hơn.

Nhưng giờ phút này, trong lòng cô lại xuất hiện một cảm giác mà từ trước tới nay chưa từng có, cảm thấy anh chồng này của bản thân cô tựa như vẫn còn là một bảo bối vậy.
Thời khắc này, mọi người có mặt ở đây đều nhịn không được mà có chút ngạc nhiên.

Bất chợt biểu cảm của họ đều có phần kỳ lạ.
Mai Hồng Tuyết thích Cố Bách Thiên sao?
Chuyện này sao có thể chứ?
Chẳng lẽ người con rể vô dụng nhà họ Lương này còn có thể hơn cậu chủ của nhà họ Lương đây sao?
Suy cho cùng, hai người này là người cùng một nhà, chỉ sợ là con gái thì đã chọn Lương Phúc rồi?
Mọi người cũng cảm thấy nhất định là cô Mai Hồng Tuyết này uống lộn thuốc rồi!
“Lương Phúc, tôi mong anh nói chuyện khách sáo chút, anh Thiên anh ấy là một bác sĩ giỏi chứ không phải là đồ vô dụng gì đó mà anh nói! Nếu anh ấy là đồ vô dụng vậy thì những bác sĩ trên khắp thế giới này đều không phải cũng là đồ vô dụng sao, thậm chí tôi cũng là đồ vô dụng!” Mai Hồng Tuyết cau mày lạnh lùng nói, trong lòng cô vô cùng kính trọng anh Thiên, tại sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho Lương Phúc khi anh ta đã sỉ nhục anh Thiên chứ.
“Còn anh Thiên?” Nhất thời Lương Phúc tức giận, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Tiếng gọi này, mẹ nó đúng thật là thân thiết nha!
Hai người này sẽ không phải là đã từng ở sau lưng người khác mà đối tốt với nhau đó chứ?
Lương Phúc vốn dĩ chính là người có lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa Mai Tần Tuyết còn nói giúp cho Cố Bách Thiên, anh lập tức đoán rằng giữa hai người họ nhất định có cái gì đó, thậm chí họ đã từng liên quan đến nhau cũng nói không chừng đấy!
Anh ta kéo mạnh tóm lấy Mai Hồng Tuyết, thở hổn hển đi đến chỗ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.