Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 105: Lật Mặt Nhanh Như Chong Chóng





“Được, Cố Bách Thiên, anh cũng có gan đó, đợi lát nữa, tôi xem anh chết thế nào!”
Lương Phúc kéo mạnh tay Cố Bách Thiên, lùi sang một bên, yên lặng chờ đợi, bởi vì lát nữa đại ca Hồ tới, nhất định sẽ thay anh xử Cố Bách Thiên.
Còn Cố Bách Thiên cũng quay lại đến bên chiếc bàn cũ nát.

Nhưng anh vừa ngồi xuống thì ở bên ngoài đã xuất hiện một nhân vật lớn mới đến.
“Tổng giám đốc Dương của tập đoàn Hồng Lý, đến mừng thọ!"
Vừa dứt lợi, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt nho nhã cùng trợ lý bước vào sân.
“Tổng giám đốc Dương? Dương Minh Viễn? “Đó là ông chủ lớn, người có gia
sản hàng nghìn tỷ đồng đấy, sao lại có thể đến mừng thọ bà lớn nhà họ Lương chứ?”
Lúc đó mọi người đều ngớ người, phải biết rằng mọi người nói Dương Minh Viễn chính là ông chủ lớn hàng đầu của Lâm Hải, một mình ông đi lên từ bàn tay trắng, vô cùng quyền lực.
Hơn nữa người ta còn nói ông là học trò của cụ Hà!
Thân phận lẫy lừng như vậy, nhà họ Lương bọn họ có thể leo cao rồi!
Còn bà lớn vốn dĩ vẫn đang tức giận về chuyện của Mai Hồng Tuyết, lúc này mới vội vàng tới chào hỏi Dương Minh Viễn.
“Tổng giám đốc Dương, không ngờ rằng hôm nay ông cũng tới đây, nhà họ Lương chúng tôi thật là có phúc có thể được rồng đến thăm nhà tôm thế này!” Bà lớn cười nói.


Rốt cuộc thì bây giờ nhà họ Lương cũng đang nằm trong sự khống chế của người ta, cho nên bà đương nhiên vẫn phải nể mặt một chút.
“Ừm!” Dương Minh Viễn chỉ gật đầu một cái, không tính toán với bà lớn, đi thẳng đến phía chiếc bàn cũ nát đặt ngoài cửa, ngồi bên cạnh Cố Bách Thiên, đồng thời vẫy vẫy tay, gọi trợ lý mang quà đến đặt trên bàn.
Một viên ngọc như ý!
Màu sắc đều, trơn bóng và sáng trong, không chút khuyết điểm, người bình thường nhìn cũng biết là giá trị của nó không hề tầm thường.
“Đây là loại ngọc Phỉ Thúy Lão Khanh sao?
“Một viên ngọc Lão Khanh to như vậy cũng phải có giá đến trăm triệu nhỉ?
Đám đông không ngừng thốt lên những lời cảm thán, đây đúng là món quà giá trị nhất từ khi bắt đầu bữa tiệc đến giờ.

Lúc đó đám đông trở nên nhốn nháo.

Từ bao giờ mà nhà họ Lương này lại có quan hệ tốt với Dương Minh Viễn như vậy chứ?
Vừa ra tay đã là món quà lên đến hàng trăm triệu đồng!
Lương Phúc nhìn viên ngọc như ý của người ta, lúc đó gương mặt lộ rõ sự xấu hổ.

So với viên ngọc lớn như vậy thì chiếc vòng tay của anh nhỏ bé đến đáng thương.
Hơn nữa Cố Bách Thiên nói đúng, của anh chẳng qua chỉ là hàng giả, anh chỉ muốn giữ chút thể diện mà thôi.
Bà lớn sững sờ trong giây lát rồi vội vàng đi tới, kích động nói: “Tổng giám đốc Dương, chỗ này không phù hợp với ông, hay là tôi mời ông lên bên trên ngồi?”
“Không cần đầu, tôi không thích bàn bên đó, tôi ngồi cùng cậu Cố đây rất tốt, rất vui vẻ!” Sắc mặt Dương Minh Viễn không thay đổi, nói.
Bà lớn có chút choáng váng.
Không ngờ rằng Dương Minh Viễn rõ ràng là một ông chủ lớn, thế mà lại nhất quyết hạ mình để ngồi cùng Cố Bách Thiên?
Những người khác nhà họ Lương cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù lần trước Dương Minh Viễn đến nhà họ Lương, trước khi về ông và Cố Bách Thiên có chào hỏi nhau.
Nhưng mọi người đều nghĩ hai người bọn họ chỉ nói chuyện qua loa một chút.
Vậy mà bây giờ hai người này, một người là ông chủ lớn đứng đầu Lâm Hải, còn một người chỉ là đồ bỏ đi, nhìn thế nào cũng không giống những người có thể ngồi trên cùng một bàn, cùng ăn cơm.
“Tổng giám đốc Dương khách sáo rồi, chúng ta uống rượu thôi!” Cố Bách Thiên trực tiếp đẩy chai rượu nếp trên bàn tới trước mặt Dương Minh Viễn.
Dương Minh Viễn nhanh chóng mở nắp ra, cần thần rót đầy cho Cố Bách Thiên một ly trước.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt mọi người như bị hóa đá.
Thậm chí còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi!
Đây là tình huống gì vậy?

Ông Dương rõ ràng là một ông chủ lớn, vậy là lại rót rượu cho thứ con rể vô dụng nhà họ Lương?
Khung cảnh này quá kì lạ rồi!
“Đồ vô dụng, con mẹ nó anh có mắt nhìn không vậy, sao lại có thể để tổng giám đốc Dương rót rượu cho anh cơ chứ?” Lương Phúc không nhịn được nữa, không thể tiếp tục chịu đựng dáng vẻ điên cuồng ngang ngược này của Cố Bách Thiên thêm nữa, trực tiếp đi tới mở miệng chửi bói.
“Hỗn xược!” Dương Minh Viễn đứng tại chỗ cầm ly rượu trên bàn lên, làm Lương Phúc kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Dương Minh Viễn.

“Cậu Giang đây để tôi rót rượu là đang nể mặt tôi, còn cậu là cái thá gì chứ, còn dám nhục mạ cậu Giang!” Khuôn mặt Dương Minh Viễn trở nên u ám, nói.
Lúc đó Lương Phúc nghẹn lại không nói được gì, những người khác nhà họ Lương cũng kinh ngạc không kém.
Đây là lời mà một người như ông chủ Dương có thể nói ra sao? Rót rượu cho một kẻ vô dụng, còn lấy đó làm vinh hạnh?
Đồ bỏ đi này rốt cuộc đã cho Dương Minh Viễn uống phải bùa mê thuốc lú gì cơ chứ!
Những vị khách ở đó không hiểu, người nhà họ Lương cũng không hiểu, ngay cả bà lớn cũng thật sự không thể hiểu được.
“Tổng giám đốc Dương, chẳng lẽ ông không phải đến để chúc thọ cho tôi à?” Lông mày bà lớn giật giật, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà hỏi.
Dương Minh Viễn cười nhạt một tiếng: “Bà lớn, thật xin lỗi, mặc dù bà là bà lớn của nhà họ Lương, nhưng mà hôm nay tôi không đến để mừng thọ bà mà tôi tới để chúc thọ ông Lương - bố vợ của cậu Cố.”
Lời vừa được nói ra, mọi người đều không nhịn được mà chuyển ánh mắt từ người bà lớn sang Lương Nhất Bá ở bên cạnh.
“Chúc...!chúc thọ tôi?” Lương Nhất Bá liền trở nên choáng váng.
Lúc này, trên mặt người nhà họ Lương đều lộ ra vẻ kì lạ.
Đúng vậy!
Hôm nay không phải chỉ là sinh nhật của một mình bà lớn, mà còn là sinh nhật của chú hai Lương Nhất Bá.
Nhưng mà sinh nhật của bà lớn quá mức long trọng nên mọi người hầu như đều bỏ qua điều này.
Thế nhưng ai mà ngờ được, vị khách tôn quý nhất hôm nay lại đến để chúc mừng sinh nhật Lương Nhất Bá.
“Thì ra ông chính là ông Lương - bố vợ của Cố Bách Thiên à? Dương Minh Viễn đứng dậy, nâng ly rượu lên, trực tiếp nói: “Hôm nay tôi chúc ông phúc đức vô biên, sống lâu trăm tuổi, tôi kính ông một ly trước.”
Dương Minh Viễn cười lớn, uống một hơi cạn ly rượu, Lương Nhất Bá cầm ly rượu khác lên cũng cạn một hơi.

Người ta dù gì cũng là ông chủ lớn, làm sao ông dám sơ suất.
Lúc đó, sắc mắt bà lớn vô cùng khó coi, hôm nay là tiệc mừng thọ của bà, không ngờ rằng người ta lại không đến vì bà.

Chẳng lẽ trong mắt Dương Minh Viễn, bà lớn của gia đình nhà họ Lương này còn không bằng con trai thứ?
Khuôn mặt của Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm như muốn ăn tươi nuốt sống trẻ con.

Bởi vì mọi người đều có thể nghe ra, cuối cùng thì ý Dương Minh Viễn muốn nói là ông đến chúc thọ Lương Nhất Bá đều là vì thể diện của Cố Bách Thiên.
Và điều này vô hình chung đã khiến Cố Bách Thiên trở thành người cao quý nhất trong buổi tiệc này!

“Cậu Cố, đồ cậu nhờ tôi mang đến, tôi đã mang tới rồi đây!”
Dương Minh Viễn đặt ly rượu xuống, nhanh chóng đưa tay ra hiệu, trợ lý liền đem hai bản hợp đồng tới: “Cậu Cố, trong hai bản hợp đồng này, một bản là hợp đồng 51% cổ phần của tập đoàn Lương gia, bản còn lại là hợp đồng thế chấp 49% vốn cổ phần.

Bây giờ tôi đã có thể trả lại cho chủ của nó rồi.”
“Được, làm phiền ông rồi!” Cố Bách Thiên cười, nhận lấy hai bản hợp đồng, đặt sang một bên.
Bây giờ cả nơi này im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Nhưng ngay sau đó lại ngay lập tức trở nên nhốn nháo!
“Tập đoàn Lương gia thực sự đã bán vốn cổ phần rồi sao? Từ khi nào vậy?”
“Lẽ nào tập đoàn Lương gia gặp phải khủng hoảng gì rồi?
“Hợp đồng 51% cổ phần với hợp đồng thế chấp 49% vốn cổ phần, trời đất ơi, thế thì bây giờ toàn bộ cổ phần của tập đoàn Lương gia đều đang nằm trong tay người con rể này rồi! “
Tất cả những vị khách đều vô cùng sửng sốt, một tập đoàn lớn như vậy thay đổi vốn cổ phần là việc gây chấn động lớn đến thế nào cơ chứ, hơn nữa Cố Bách Thiên hiện đang khống chế 100% cổ phần của tập đoàn Lương gia.
Vậy không phải là toàn bộ tập đoàn Lương gia đang nằm trong tay người con rể này sao?
Nghe những lời bàn tán xung quanh, người nhà họ Lương xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Trên mặt bà lớn, Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm cũng hoàn toàn là vẻ chết lặng.
Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Dương Minh Viễn sao tự nhiên lại trao cổ phần vào tay Cố Bách Thiên cơ chứ?
“Haha, mọi người không cần nghi ngờ gì cả, Tôi và cậu Cố vốn là bạn bè, ngày đó cũng là cậu Cố đưa cho tôi một trăm tỷ đồng, bảo tôi giúp cậu ấy mua lại cổ phần của tập đoàn Lương gia.” Dương Minh Viễn cười, bình thản nói.
Nhưng những lời này khi lọt vào tai người nhà họ Lương lại trở nên vô cùng chói tai.
Ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Bách Thiên.
Thì ra là tên vô dụng này giở trò sau lưng bọn họ.
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Một người con rể nhà họ Lương, một tên vô dụng từ trước đến giờ không ai để mắt tới, từ khi nào mà anh ta lại có năng lực lớn đến như vậy?
Lật mặt nhanh như chong chóng, toàn bộ nhà họ Lương vỗ tay hưởng ứng vô cùng vui vẻ!
Những người trẻ tuổi của nhà họ Lương đều không khỏi tái mét mặt mày, bọn họ bình thường đều cao hơn người ta một bậc, vừa sinh ra đã cho người ta cảm giác rất ưu tú, chính là.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.