"Các anh em bảo vệ mợ chủ phát hiện hai ngày nay có người theo dõi mợ chủ!"
Triệu Đức vội vàng nói: "Là cậu hai nhà họ Liêu, Liêu Văn Cương! Liêu Văn Cương và mợ chủ là bạn học thời cấp ba.
Hôm trước, mợ chủ hẹn gặp Liêu Văn Cương để bàn bạc về chuyện Hưng Phúc, cãi nhau vài chuyện không vui, sau đó chính tên Liêu Văn Cương này ra lệnh đóng băng Phong Đỉnh!"
Triệu Đức kể lại kĩ càng tất cả những chuyện mình biết được.
Cố Bách Thiên nghe, bất đắc dĩ lắc đầu: "Người phụ nữ ngốc nghếch này, cũng không biết nói với tôi!"
Ngày hôm trước Trương Miên gọi điện thoại cho anh, chỉ nói Lương Niệm Huyền và nhà họ Liêu đàm phán không thành công mà không đề cập đến chuyện của Liêu Văn Cương.
Có điều tên Liêu Văn Cương này lại dám bắt nạt vợ của mình, đúng là không biết sống chết!
"Cục trưởng, ngoài ra còn có chuyện này...!Dường như nhà họ Liêu và tập đoàn Thanh Hi có chút quan hệ" Triệu Đức bỗng nhiên mở miệng nói.
"Ồ ?" Cố Bách Thiên hơi sửng sốt, bất giác chậm rãi siết chặt nắm đấm, mắt cũng từ từ nhắm lại.
Cái chết của bố như nghẹn ở cổ họng, những người năm đó hại gia đình anh tan vỡ, người nhà mất mạng.
Anh sẽ không buông tha dù chỉ một người!
"Nói thử xem, chuyện gì đã xảy ra?" Cố Bách Thiên hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy sát ý.
"Năm năm trước con riêng Liêu Văn Vân của chủ nhà nhà họ Liêu - Liêu Minh Quốc đã nhậm chức ở tập đoàn Thanh Hi.
Đây là ảnh của anh ta, anh nhìn xem!" Triệu Đức nói, đưa qua một tấm ảnh chụp đã ố vàng.
"Là anh ta?" Cố Bách Thiên cầm ảnh chụp, run lên nhè nhẹ.
Năm đó ở bờ sông Hoàng Hà, trong những người dìm anh cũng có khuôn mặt này.
Dù anh ta không phải chủ mưu nhưng dù hắn có hóa thành tro anh cũng sẽ không quên.
"Cục trưởng, anh có muốn tôi bắt anh ta đến đây ngay bây giờ không?" Triệu Đức mở miệng nói.
Cố Bách Thiên phất tay áo: "Trước tiên không nên đánh cỏ động rắn! Cậu tiếp tục âm thầm điều tra!"
"Phía mợ chủ bên kia..."
"Tiếp tục phái người quan sát gã, nếu Liêu Văn Cương không có động thái gì thì thôi.
Nếu gã dám đụng đến vợ của tôi, cậu biết nên làm như thế nào rồi đấy!" Ánh mắt Cố Bách Thiên lộ ra vẻ lạnh lẽo, thản nhiên nói.
"Đã hiểu!" Triệu Đức gật nhẹ đầu.
Công ty Phong Đỉnh, văn phòng tổng giám đốc.
Đã đến gần nửa đêm, hai người Lương Niệm Huyền và Trương Miên vẫn còn đang cúi đầu bận rộn.
Hai ngày nay, hợp đồng của Phong Đỉnh nhiều như tuyết rơi.
Có Hoàng Chính Nam trợ giúp và chính sách ủng hộ của Hồng Lý, bây giờ không ít công ty lớn đều đến cửa tranh giành để hợp tác với Phong Đỉnh.
Hai ngày nay Lương Niệm Huyền càng ngày càng bận rộn, mỗi lần xử lý xong chuyện trong ngày đều đã sau nửa đêm.
Thật ra những chuyện này cô hoàn toàn có thể giao cho Trương Miên làm nhưng Lương Niệm Huyền cảm thấy công ty vừa mới thành lập, thân là tổng giám đốc, cô nhất định phải tự làm lấy mọi chuyện dù lớn hay nhỏ.
Huống chi mấy vụ mua bán trước đó đều là do ông chủ đàm phán, mà cô tự dưng lại được phân cho vị trí tổng giám đốc công ty chi nhánh, trong nội bộ công ty sẽ khó tránh khỏi những lời đàm tiếu, cô càng không nhịn được muốn chứng minh bản thân mình.
"Tổng giám đốc Lương, sắp mười hai giờ rồi, về sớm một chút nghỉ ngơi đi!"
Trương Miên sửa chữa tài liệu xong, nói với Lương Niệm Huyền vẻ mặt mệt mỏi.
"Đợi thêm chút nữa đi, những hợp đồng này vẫn cần phải xem xét lại kĩ càng một chút!"
"Được rồi!"
Trương Miên trực tiếp rút giấy tờ trong tay Lương Niệm Huyền ra: "Nghe chị đi, còn lại cứ giao cho chị.
Em cũng đã không chợp mắt một ngày một đêm rồi, về sớm một chút nghỉ ngơi đi! Nếu như em mệt mỏi đến mức sụp đổ, công ty chi nhánh của chúng ta phân liền không có chủ!"
"Được rồi!"
Lương Niệm Huyền thở dài, vặn vẹo uốn éo chiếc cổ mỏi nhừ, lúc này mới đứng lên khỏi chỗ ngồi.
"Tổng giám đốc Lương, đã trễ như vậy, chị gọi người chở em về?" Trương Miên nói.
Lương Niệm Huyền liên tục khoát tay: "Nhà trọ của chúng ta cùng lắm cách chỗ này hai con đường, tự em về cũng được mà!"
"Được, vậy em chú ý an toàn!"
"Ừm, vậy chị Miên, chị cũng về sớm một chút nghỉ ngơi!"
"Ừm!"
Lương Niệm Huyền mang túi xuống lầu, đi vào thang máy, đi thẳng tới bãi đậu xe dưới lòng đất, đi về phía xe của mình.
Mà đúng lúc này, sau lưng cô bỗng mơ hồ truyền đến mấy tiếng bước chân nhỏ vụn, ban đầu Lương Niệm Huyền còn tưởng là ảo giác, cũng không coi ra gì.
Nhưng lại đi một đoạn, cô phát hiện tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim lập tức bắt đầu đập thình thịch.
Trước đó cô cũng đã xem qua những chuyện như biến thái theo đuôi ở bãi đỗ xe trên facebook.
Cô tự tưởng tượng một chút, cảm thấy cả người lạnh leo.
Mà lại vào giờ này, bãi đỗ xe không có bất kỳ ai, yên lặng đến phát sợ .
Nếu nói trong lòng không sợ thì là giả.
Nhưng bây giờ cô cũng không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể tiếp tục tăng tốc bước chân.
Mà cô bước nhanh hơn thì dường như bước chân phía sau bước chân cũng nhanh hơn, cuối cùng như nhịp trống dày đặc, dường như chạy thẳng về phía cô.
Lương Niệm Huyền “a” một tiếng, cũng vội chạy, kết quả vừa đi hai bước liền đụng phải một lồng ngực rộng lớn.
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!"
Lương Niệm Huyền nhắm mắt lại rồi bắt đầu đánh, đánh một lúc lâu, “người xấu” ở phía đối diện vậy mà không có chút phản ứng nào.
Cô bèn chậm chạp mở mắt.
"Là anh à! Làm em sợ muốn chết!"
Nhìn thấy người này xong, Lương Niệm Huyền vỗ vỗ ngực, vội vàng nhẹ nhàng thở ra nhưng lại bỗng chợt hung hãng đẩy người nọ ra.
Cố Bách Thiên sờ mũi, cười nói: "Không phải anh thì còn có thể là ai, trễ như vậy mới tan tầm, có cần phải liều mạng như vậy không?"
"Ai cần anh lo! Anh tới làm gì?" Lương Niệm Huyền khoanh tay, nghiêng người nói.
Cố Bách Thiên nhìn lướt qua phía sau, nhìn thấy vài đôi chân bị kéo vào trong bóng tối, lúc này mới lên tiếng: "Anh tới giải thích với em!"
"Ồ?"
Lương Niệm Huyền nhếch miệng: "Vậy anh biết anh sai chuyện gì rồi sao?" "Anh không nên không không nói tiếng nào đã biến mất ba ngày.
Anh biết, em rất lo lắng cho anh!" Cố Bách Thiên thản nhiên nói.
"Thôi đi, ai lo lắng cho anh.
Nếu anh cả đời cũng không trở lại, em cũng sẽ không lo lắng.
Đúng, cả đời này anh đừng quay về nữa!"
Lương Niệm Huyền thở phì phò, trực tiếp vòng qua Cố Bách Thiên đi về phía trước, khóe miệng lại lén hiện lên ý cười.
Tên khốn này!
Nhận thua à?
Nói xin lỗi à?
Hừ!
Muốn em tuỳ tiện tha thứ cho anh, mơ đẹp lắm!
Cố Bách Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ.
Người phụ nữ này, hơi khó chiều!
Anh lắc đầu, vội vàng đi theo.
...
Khách sạn Tre Xanh.
Căn phòng 403, Liêu Văn Cương trùm khăn tắm đi ra từ trong phòng vệ sinh, trong miệng khẽ hát, sẵn tiện xịt nước hoa vào trong chiếc ổ khóa kẽo kẹt ổ.
Gã hít hà một hơi, vẻ mặt say sưa.
Buổi tối hôm nay, gã có một việc lớn phải làm!
Đương nhiên việc lớn này chính là
Lương Niệm Huyền.
Lần trước vào chuyện Hưng Phúc, nhà họ Liêu đã tổn thất gần 3000 USD, đương nhiên món nợ này phải tính lên đầu Lương Niệm Huyền.
Trước đó Liêu Minh Quốc lại nói người phụ nữ này rất có thể có quen biết với nhân vật tai to mặt lớn nào đó.
Chuyện là như thế, gã cố ý đợi hai ngày mới chuẩn bị ra tay với Lương Niệm Huyền.
Tối hôm nay hắn đang muốn phóng đãng thoải mái một lần trên thân thể cô gái này.
Bây giờ gã không thể không rục rịch!
"Mẹ nó, đã giờ này rồi, sao vẫn chưa đưa người đến cho mình?"
Liêu Văn Cương nhìn thời gian, đã sắp mười hai giờ, theo lý thuyết người gã phải đi hẳn là sắp trở về.
Đối với người được phái đi, gã hết sức yên tâm, đều là cao thủ nhà họ Liêu, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên gã làm chuyện này.
Lại đợi thêm một lúc, người vẫn chưa tới.
Liêu Văn Cương không đợi nổi nữa, cầm điện thoại lên, muốn gọi tới hỏi một chút.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc!"
Tới rồi?
Liêu Văn Cương lập tức nhảy bật dậy, xoa xoa tay rồi chạy tới mở cửa.
Kết quả vừa mở cửa ra, một cô gái chân to đã trực tiếp lao tới, Liêu Văn Cương gào lên một tiếng rồi bị đá ngã thật xa trên sàn nhà.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen mang theo một cái rương màu trắng bạc đi đến.
.