Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 132: Đàn Bà Con Gái Mà Thôi





Bệnh viện đại học Lâm Sơn số 2.
Khoa Tiết niệu.
“Chủ nhiệm Từ, con trai tôi sao rồi?” Vẻ mặt Liêu Minh Quốc tràn ngập lo lắng nhìn bác sĩ trưởng khoa Tiết niệu.
Trên mặt của chủ nhiệm Từ đã xử lý liên tục hơn mười hai ca của khoa Tiết niệu hoàn toàn là vẻ bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói: “Xin lỗi, ông chủ Liêu, loại thuốc được đưa vào trong người của cậu nhà có thể ảnh hưởng tới sự điều hòa của tuyến yên nằm trên sàn não thất ba, những tác động này thật sự không thể điều chỉnh lại được nữa, tôi cũng đã cố hết sức mình rồi!”
“Nói cách khác thì, sau này con trai tôi không thể làm đàn ông được nữa có đúng không?” Hai mí mắt của Liêu Minh Quốc khẽ run rẩy, các khớp xương cũng va vào nhau đến mức căng cứng.
Chủ nhiệm Từ đẩy đẩy gọng mắt kính, nói: “Dựa theo tình huống trước mắt mà nói, thì đúng là vậy, phương thức tiêm truyền loại thuốc này trong giới y học được gọi là “Thiến hóa học”, đối với tình cảnh mà cậu nhà gặp phải, tôi thật sự vô cùng thông cảm và thương tiếc!”
Thiến hóa học?
Vẻ mặt của Liêu Minh Quốc có chút cứng đờ, ông ta đã sống mấy chục năm trên đời nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông ta nghe thấy thuật ngữ như thế này, ông ta không hiểu được hóa học là cái gì nhưng mà từ thiến kia thì ông ta lại hiểu rất rõ.
Con mẹ nó, vậy thì không phải là biến thành thái giám rồi còn gì nữa?
“Rốt cuộc là ai! Là ai đã hại con trai ông đây không được làm đàn ông nữa, đi điều tra cho ông, ông nhất định phải giết cả nhà kẻ đó!”

Vừa về đến nhà, Liêu Minh Quốc đã hung hăng hất đổ toàn bộ đồ đạc trên bàn uống trà, nước trà văng ra khắp nơi, dụng cụ pha trà uống trà thì chia năm xẻ bảy, ánh mắt ông ta đáng sợ giống như chim ưng bị cướp mất mồi ngon, tức giận hét lên.
Liêu Văn Cương là con trai trưởng của ông ta, tương lai sẽ kế thừa toàn bộ gia sản, nhưng hiện tại lại không thể làm đàn ông được nữa rồi, bảo sao mà ông ta không tức giận cho được.
Mà ngay lúc này, đột nhiên lại có một người đàn ông da dẻ trắng nõn, dáng vẻ đẹp trai sáng sủa đi từ bên ngoài vào: “Ba, ba bớt giận đi, bệnh gout của ba vừa mới đỡ xong, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới được, đừng nên tức giận mà làm hại đến sức khỏe!”
“Văn Vân...!Con lại đây!”
Nhìn thấy con trai lớn đi tới, ánh mắt Liêu Minh Quốc bỗng nhiên lộ ra một tia an ủi hiếm thấy.
May mà hồi trẻ phạm phải lỗi lầm mới có được đứa con riêng này, nếu không, nhà họ Liêu của ông ta sợ là sẽ thật sự phải tuyệt hậu.
“Ba, ba yên tâm, chuyện của em trai con nhất định sẽ điều tra ra con chuột cháy nhà kia, giải mối hận này cho nhà họ Liêu chúng ta!” Liêu Văn Vân trầm ngâm, phẫn nộ nói, nhưng trong đáy mắt lại không nhịn được mà toát lên một nụ cười.
Những năm này anh ta phải giấu hết tài năng vào trong bóng tối, thậm chí cũng không dám nhúng tay vào công việc của gia tộc nhà họ Liêu, tất cả đều là vì thân phận con riêng của anh ta.
Nhưng hiện tại Liêu Văn Cương đã trở thành đồ bỏ đi rồi, anh ta lại là con trai lớn của nhà họ liêu, vậy không phải là sẽ đường đường chính chính bước lên vị trí thừa kế gia tộc hay sao?
Liêu Minh Quốc thở dài: “Văn Vân à, những năm này ba đã có chút lạnh nhạt đối với con, nhưng mà con dù sao cũng là con trai của ba, cũng là anh trai của Văn Cương, tương lai của nhà họ Liêu chúng ta sau này cũng vẫn phải dựa vào con rồi!”
“Con biết rồi ba, chuyện này ba cứ giao cho con đi, con nhất định sẽ tìm ra được kẻ đã hại Văn Cương, sau đó thay Văn Cương đòi lại công bằng!” Trong lòng Liêu Văn Vân nháy mắt trở nên vui mừng, bên ngoài lại chân thành mở miệng thề hẹn son sắt.
Ngày hôm sau.
Tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua cửa sổ bằng kính mà tràn vào trong phòng, Cố Bách Thiên nhẹ nhàng thở ra một làn khói trắng sau đó từ từ mở mắt.
quả nhiên là loại võ công kỳ diệu, cho dù sinh lực của anh đã bị tổn thương một cách nặng nề nhưng có chống đỡ cho, anh vẫn có thể miễn cưỡng giữ ổn định được tình trạng tổn thương.
Mặc dù mỗi ngày đều phải chịu đựng sự hành hạ do vết thương mang lại, nhưng có thể giữ lại được một cái mạng đã là chuyện không thể tưởng tượng được rồi.
“Cục trưởng, Từ Thuận tới rồi!” Ngay lúc này, Triệu Đức đột nhiên gõ cửa đi vào.

“Từ Thuận?” Cố Bách Thiên nhíu mày một cái, hỏi lại: “Anh ta tới làm gì?”
“Là vì chuyện của vùng bí mật!”
Triệu Đức vội vàng đưa khăn lông cho anh, sau đó tiếp tục nói: “Đồng bằng Nam Bộ phái một nữ chỉ huy đã được huấn luyện trong quân đội địa phương ở tổng bộ đến đây, sợ là đã phát hiện được các anh em đang đóng quân ở Tây Sơn của chúng ta rồi, người phụ nữ này e rằng đến không có ý tốt!”
“Đến không có ý tốt?”

Cố Bách Thiên cười nhạt lắc đầu nói: “Đàn bà con gái mà thôi, đội trưởng Triệu đẹp trai nhà cậu từ khi nào lại biến thành một kẻ sợ hãi đàn bà như vậy thế, hay là lúc ở Tây Chức bị Lê Thảo Cẩm bắt nạt cho sợ luôn rồi?”
Cái mặt già của Triệu Đức nháy mắt đỏ lên: “Cục trưởng..."
Lê Thảo Cẩm, là một trong bốn người đội trưởng của Sói Trắng, cũng là người phụ nữ mà Triệu Đức sợ nhất, có một không hai.
“Được rồi, chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ trước đi, sau khi ăn xong chúng ta lại ra ngoài bàn chút chuyện với nữ chỉ huy đến từ Đồng bằng Nam Bộ này!” Cố Bách Thiên cười nói, Triệu Đức lập tức vội vàng gật đầu, nhận lệnh xong thì quay lưng đi làm.
Mà ở một bên khác trong phòng khách, có một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn, người đàn ông có khí thế vô cùng hiện ngang, cả người toát ra hơi thở kiên cường, sẵn sàng hy sinh, người đó đương nhiên là Từ Thuận, người chỉ huy của Cục Dân quân Tự Vệ Kim Châu.
Mà người phụ nữ còn lại, trên người mặc bộ đồ màu xanh lá cây, tóc ngắn mềm mại, nếu như không tính đến vẻ mặt vô cùng cứng nhắc thì thật ra cũng có thể coi đấy là một người đẹp bán thành phẩm.
“Chỉ huy Từ, cái vị chỉ huy Cố của Tây Chức này không phải là quá cao giá rồi đấy chứ? Vậy mà lại để cho chúng ta đợi lâu như vậy?” Trên mặt người phụ nữ tràn đầy vẻ không kiên nhẫn mở miệng nói, hàng mi thanh tú nhíu chặt lại.
Người phụ nữ này tên là Lưu Hiểu Vân, trực thuộc trụ sở chính của Đồng bằng Nam Bộ, dựa theo chức vị thì chức vị của cô ta còn cao hơn Từ Thuận nửa cấp.
Lần này Lưu Hiểu Vân đại diện cho trụ sở chính mà tới, nhưng không ngờ tới đối phương lại “tiếp đón không được chu đáo như vậy, trong lòng dĩ nhiên là sinh ra rất nhiều bất mãn.
“Chỉ huy Lưu, chờ thêm một chút nữa, người ta dù sao cũng là khách từ Tây Chức đến, chúng ta đợi thêm một chút cũng là chuyện nên làm mà!” Từ Thuận cười ha hả mà nói, nhưng thật ra trong lòng cũng đang thầm oán thán mấy câu.
Cục trưởng Cố người ta có thân phận như thế nào, ở trong quân đội còn được tôn vinh lên giống như thần thánh, người ta đồng ý gặp mặt cô đã là nể mặt cô lắm rồi, cô còn ở đấy mà ra oai cái gì chứ?
Nghĩ thì là nghĩ như vậy nhưng lời thì vẫn không thể nào nói ra được, dẫu sao thì đối với sự tồn tại của những nhân vật giống như chỉ huy Cố mà nói thì hành tung của anh được coi là cơ mật tối cao, cho dù là Lưu Hiểu Vân đến từ tổng bộ Đồng bằng Nam Bộ, nhưng anh ta cũng không dám tiết lộ nửa điểm.
“Tây Chức? Tây Chức thì có cái gì đặc biệt hơn người? Không phải là ỷ vào vị trí ngay gần biên giới, đánh thắng được mấy trận đánh đã tự cho mình là anh hùng cái thế, người tài số một số hai rồi đấy chứ? Tôi nghe nói bọn họ ở bên đó còn phong tước quân thần cái gì đó, giống như thời phong kiến ấy, thật đúng là biết cách tự thổi phồng, buồn cười quá đi mất!” Lưu Hiểu Vân hừ lạnh một tiếng, khinh thường mở miệng nói.
Đối với tiếng tăm của Tây Chức từ trước đến nay cô ta vẫn đều cảm thấy không phục, thậm chí còn cảm thấy nếu như không phải là do ban chỉ huy Đồng bằng Nam Bộ khăng khăng muốn đóng giữ ở Đồng bằng Nam Bộ mà cũng kéo quân đến biên giới giống như Cố Bách Thiên, vậy thì Đồng bằng Nam Bộ cũng chưa chắc sẽ kém cạnh Tây Chức đầu.
“Chỉ huy Lưu, xin cô ăn nói cho cẩn thận!” Vừa nghe thấy cô ta nói như vậy, sắc mặt Từ Thuận nháy mắt liền thay đổi.
Nghị luận sau lưng cấp trên chính là đại kỵ, càng huống chi anh ta vốn dĩ rất ngưỡng mộ Cố Bách Thiên, nghe thấy đối phương nói như vậy cũng không khác gì là đang chê bai tín ngưỡng của anh ta, anh ta làm sao có thể nhịn xuống được.
“Sao vậy Chỉ huy Từ? Tôi nói anh ta mà anh kích động làm cái gì?” Lưu Hiểu Vân nhíu hàng mi thanh tú lại, sau đó dường như chợt nghĩ ra cái gì đó, không nhịn được mà cười lạnh một cái: "Suýt chút nữa thì tôi cũng quên mất, năm đó anh bị Tây Chức sàng lọc ra.

Nhưng anh cũng đừng có quên, hiện tại anh là người của bộ chỉ huy Đồng bằng Nam Bột Huống chi, những chuyện liên quan đến người đàn ông kia đa số cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, anh ta là người, không phải là thần thánh, tôi không tin anh ta có thể có được bao nhiêu sự tài giỏi!”
“Cô!”
“Cô nói cũng không sai, anh ấy là người, không phải là thần thánh, thật sự cũng không có được bao nhiêu sự tài giỏi!”
Từ Thuận mới vừa định lên tiếng phản bác lại thì ngay lúc này, một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, mày kiếm mắt sáng đi từ ngoài cửa vào, đằng sau lưng còn có một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt sắc lạnh như dao đi theo.

“Chỉ...!chỉ huy Cố, anh tới rồi!” Từ Thuận vội vàng đứng lên, vẻ mặt có chút lúng túng chào hỏi.
Cách xưng hô gọi anh là chỉ huy này, dĩ nhiên là do Cố Bách Thiên tự mình giao xuống.
“Chỉ huy Từ, mới sớm như vậy đã chạy đến chỗ của tôi rồi, không biết rốt cuộc là hai rốt cuộc là muốn làm gì?” Cố Bách Thiên tự nhiên ngồi ở một bên, nhàn nhạt nói.
Lưu Hiểu Vân nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú, đối phương tỏ ra thái độ khinh thường như vậy khiến cho cô ta cảm thấy rất không thoải mái.
Dẫu sao nơi này cũng là Đồng bằng Nam Bộ, một tên chỉ huy nho nhỏ như anh ta mà lại dám tỏ ra thái độ khinh thường như vậy trước mặt những người cùng cấp, có phải là tự cho mình cao hơn người khác mấy ngọn núi luôn rồi hay không?
“Thì ra anh chính là chỉ huy Cố?”
Từ Thuận còn chưa mở miệng, Lưu Hiểu Vân đã giành trước, trực tiếp mở miệng nói: “Tôi là Lưu Hiểu Vân, chỉ huy trung đoàn bộ đội đặc chủng của Đồng bằng Nam Bộ, lần này chúng tôi tới đây đương nhiên là vì chuyện của vùng bí mật Tây Sơn.

Nơi này là Đồng bằng Nam Bộ, là địa bàn của chúng tôi, chúng tôi yêu cầu Tây Chức các anh lập tức rút lui ra khỏi Tây Sơn, chuyện trong vùng bí mật sẽ do chúng tôi toàn quyền tiếp nhận!”
Cuối cùng, Lưu Hiểu Vận còn tiến lên trước một bước, liếc mắt đe dọa nhìn Cố Bách Thiên nói: “Cái này, cũng là ý của Tổi tư lệnh của chúng tôi!”
“Láo xược!” Ánh mắt của Triệu Đức hơi hơi trầm xuống, ngay lập tức nhanh chóng tiến lên một bước.
Một chỉ huy nhỏ nhoi mà lại dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với Cục trưởng!
Đúng là quá vô lễ!
“Anh mới láo xược!”
Hàng lông mày lá liễu của Lưu Hiểu Vân nhướn lên thật cao: “Tôi đang nói chuyện với chỉ huy của các anh, anh là cái thứ gì, lấy đâu ra tư cách mà chen miệng vào!”
Dưới con mắt của cô ta, người đàn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.