Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 18: Anh Lôi





"Tôi không biết là anh, xin lỗi anh Bằng.

Tôi có như mù nên mới nói thế, bây giờ chúng tôi sẽ cút đi nhường phòng Thanh Tuyền cho anh ngay!" Lương Phúc bụm mặt cười làm lành vôi vội xua người nhà họ Lương đi.
Mọi người cũng không dám hố hé gì, ai cũng đứng dậy lục tục bỏ đi.

Lương Niệm đang định đứng dậy ra ngoài, lúc đi ngang qua Lương Bằng thì mất gã sáng lên.

Gái đẹp thế kiếm khắp thành phố Lâm Hải cũng không thấy bao nhiêu người.

"Đợi đã!" Lương Bằng giơ tay lên, mọi người giật mình.

"Anh Bằng, anh định..." Lương Phúc khó hiểu lên tiếng.

Lương Bằng thèm thuồng nhìn Lương Niệm "Không ngờ cái nhà nghèo hèn rẻ mạt thế mà lại có cô gái xinh đẹp này, người đẹp tên gì thế?" Dạ anh Bằng, con bé tên Lương Niệm Huyền.

Con bé yếu ớt mảnh mai lầm nên anh đừng cười." Lương Phúc nịnh nọt nói.

"Cút mẹ mày đi, mày tưởng tao mù hả? thế này mà bảo là yếu ớt với cả mảnh mai hả? Tao thấy mày mới là táo nứt thì có!" Lương Bằng xoáy đều, đoạn quay sang tươi cười nhìn Lương Niệm Huyền: "Em Niệm Huyên, chúng ta đều họ Lương nên chắc trăm năm trước là người một nhà đấy.

Hôm nay gặp nhau là duyên, hay là em ở lại ăn uống với bọn anh đi?" "Xin lỗi, tôi không biết uống rượu và cũng không muốn ở lại.


Đi trước!" Lương Niệm Huyên nhíu mày lướt
Bấy giờ, hai đàn em sau lưng Lương Băng cản cô lại.

"Em gái, chẳng mấy khi anh mời người ta uống rượu, hôm nay còn là sinh nhật anh nên anh mong rằng em sẽ không làm anh mất mặt" Lương hừ lạnh nói.

Câu từ rất khách sáo nhưng ý đe dọa lại rất rõ ràng.

"Tôi đã nói rồi, tôi không biết uống rượu!" Lương Niệm Huyền nhíu mày, lạnh lùng nói "Không biết uống hả? Ha ha, thế thì để anh dạy em!" Lương cười nắm lấy tay Lương Niệm Huyền nhưng tay khác đã cản lại.

"Xin lỗi, vợ tôi không biết uống rượu.

Tôi là chồng cô ấy nên cũng không cho cô ấy uống rượu với người đàn ông khác!" Cố Thiên cau mày, gần giọng.

"Ranh con, để tạo cho mày biết mặt.

Buông tay tao ra!" Sắc mặt Lương trở nên âm u, gã cố dùng sức nhưng không thể giật ra được mới giật mình bàng hoàng.
Bấy giờ, tất cả mọi người nhìn Cổ Bách Thiên như một thắng điên, không ngờ vô dụng này lại dám ra tay với Lương Băng!
Lương Niệm Huyền cũng ngạc nhiên, lòng cô bỗng thấy an toàn đến
Lương Phúc sợ hãi, anh ta hoàn hồn hét lớn.

Bách Thiên, mày điên rồi! Mau buông ra, anh Bảng chỉ muốn Niệm Huyền uống ly rượu thôi, mày làm quái gì "Đúng đó, uống ly rượu thôi mà cứ làm quá lên!" "Niệm xem như vì mọi người, uống với anh Bằng vài ly di!"
Lương Niệm Huyền run rẩy, cô quay lại nhìn những gia đình mình rồi chợt cúi đầu.

Ai cũng biết Lương Bằng là loại người gì, gã nói uống rượu thì chỉ có uống rượu chắc? Tim Lương Niệm Huyện lạnh giá.
Bao năm nay cô vì nhà họ Lương làm biết bao nhiêu chuyện, thậm chí cô còn giao cả công ty của mình ra, không ngờ đến khi đụng chuyện thì chẳng có người nào chịu ra mặt giúp đỡ, đã thế còn muốn đẩy cô đi hy sinh.

Lòng người ấm lạnh, cuối cùng cô cũng cảm nhận được rồi.

"Các người.

Một lũ không có lương tâm.

Nếu mấy người đã đối xử với con bé như thế thì chúng tôi không cần các người nữa, tôi báo cảnh sát!" Trần Ngọc Lan tức thở hồng hộc, vội vàng lấy điện thoại ra để báo cảnh sát.

Nhưng điện thoại của bà ta bị đàn em Lương Bảng giật đi.

"Ranh con, mày chưa chịu buông tay nữa hả?" Lương Bằng nhìn Cổ Bách Thiên với ánh mất độc ác: "Được, thế thì mày đừng trải tạo không khách sáo.

Nhìn cái gì! Chặt tay nó cho tao!"
Cổ Bách Thiên vẫn thờ ơ khiến Lương Bảng phải hét lên.
Hơn mười đàn em nghe gã nói lập tức nhào lên đánh Cổ Bách Thiên, anh chẳng thèm nhìn đã giơ lên lên đá mạnh, kẻ nhào tới hét lên rồi bay ra ngoài làm vỡ hết vách ngăn.


Tên đàn em khác cầm ghế lên định đập vào lưng anh khiến Lương Niệm Huyền vội hét lên: "Cẩn thận
Nhưng cô vừa nói xong thì Cổ Bách Thiên đã nghiêng người kéo Lương Bằng qua, chiếc ghế đập mạnh vào người gã, vỡ tan nát "Mẹ mày, mày không biết nhìn hả?" Đầu Lương Bằng đầy máu, gã giơ chân lên đạp đàn em rồi với lấy miếng gỗ vuông đập Cổ Bách Thiên.

Gã lặn lộn bao năm nay, không học mấy miếng đòn thì chắc đã nhừ tử ở đầu đường xó chợ.

Tay chân gã rất nhanh nhẹn, miếng gỗ đập tới với tốc độ ánh sáng.
Những tưởng Cổ Bách Thiên sẽ không né được, nhưng anh không né mà giơ chân nhắc một chiếc ghế khác lên, đá thắng về phía Lương Bằng.

Bốp! Lương Bằng ngã xuống đất ôm đầu la hét.
Lần này, mọi người sợ ngu người.

Họ biết Cổ Bách Thiên đi lính, nhưng không ngờ anh lại đánh đấm ghế thế này.

Chiếc ghế cả chục ký hay là cầu cho anh đã chơi vậy? Đó là chuyện người bình thường làm hả?
Lương Niệm Huyên hơi bất ngờ, đôi mắt tròn xinh đẹp lóe lên tia sáng kì lạ.

Giờ phút này cô chợt nhận ra, hình như người chồng này không vô dụng như những gì cô tưởng.

Với tài đánh đẩm này thì xin làm vệ sĩ riêng cũng kiếm được kha khá tiên đấy!
Lương Niệm Huyền lại cần mỗi, rõ ràng anh có đủ năng lực nhưng mãi vẫn không chịu tìm việc làm, có khác gì ở nhà ăn bám đầu? Nhưng cô không hề hay biết mặt mình đang đó lên trông thấy "Xin lỗi vợ tôi, tôi có thể thả anh đi" Cổ Bách Thiên lạnh lùng nói: "Nếu không, tôi sẽ biến bữa tiệc sinh nhật này thành ngày giỏi "Cút mẹ mày đi, bảo bố mày xin lỗi? Mày điên rồi hả? Máy mới là người phải xin lỗi tạo đấy! Mày tưởng đánh tao thì cha nuôi Lâm Hùng chịu để mày yên chắc?" Lương Bằng gào lên.
Nhà họ Lương giật mình, mọi người bắt đầu hoảng sợ Lâm Hùng là ai?
Vua của thế giới ngầm thành phố Lâm Hải, ông ta có thể nghiền nát họ đơn giản như giết một con kiến.

Mọi người cuống cuống lên.

"Cổ Bách Thiên, mau xin lỗi anh Bằng đi.

Mày muốn hại chết gia đình tạo hát" "Đúng đó, mau xin lỗi đi! Cậu thích chết thì tự đi mà chết, đừng liên lụy nhà chúng tôi!"
Lương Phúc và đám người kia bắt đầu la oai oái.
Cổ Bách Thiên chẳng thèm đếm xỉa gì.

Anh cầm mảnh gỗ vỡ lên, đầu mảnh vỡ bén nhọn kề vào cổ Lương Bằng, hai mắt lạnh căm căm nói: "Một lần cuối, xin lỗi vợ tôi! Nếu không, chet!"
Đầu gỗ đâm thẳng vào cổ Lương Bằng, dòng máu đỏ tươi chảy xuống.

ực! Lương Bằng nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nhìn Cổ Bách Thiên.
Anh bây giờ chẳng khác gì một cỗ máy khát máu không còn chút tính người.

Gã không hề nghi ngờ, chỉ cần gã không đồng ý thì chắc chắn miếng gỗ đó sẽ cắt đứt cổ họng gã! "Lương...!Cô Lương...!Xin...!Xin lỗi!" Lương Bằng run lẩy bẩy, mô hội lại thấm ướt lưng.

"Cút!" Cổ Bách Thiên đạp gã ra ngoài.

Lương Bằng lập tức đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng nhìn anh với anh mắt độc ác rồi vội vã dẫn người đi

Phòng Thanh Tuyền im phăng phắc, mặt anh cũng viết đây hai chữ lo lắng.

Vì họ biết chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, sau lưng Lương Bằng có Lâm Hùng!
Với cái tình có thù bảo thủ đó thì chắc chắn Lương Bằng đã chạy đi tìm Lâm Hùng rồi "Chạy mau, chắc chắn lát nữa Lương Bằng sẽ quay lại!" "Đúng, nếu Lâm Hùng đến đây chúng ta sẽ toi mạng.

Cảnh sát còn chẳng dám làm gì ông ta!" "Đi thôi, người đánh là thắng rác rưởi vô dụng kia, chẳng liên quan gì tới chúng ta cả!"
Không ai định ở lại ăn cơm nữa, Lương Phúc và nhà họ Lương nhìn Cổ Bách Thiên bằng ánh mất phức tạp.

Nhưng ảnh mắt Lương Phúc thì dễ đoán rồi, đó là vui sướng khi người ta gặp họa, anh ta quay đầu ra khỏi phòng Thanh Tuyền.

"Niệm Huyền, con đứng nhìn cái gì thế! Đi mau!" Trần Ngọc Lan kéo tay con gái bỏ đi.

Lương Niệm Huyền lo lắng nhìn Cổ Bách Thiên mãi không chịu, anh cứu cô nên mới đụng độ với Lương Băng.

"Bách Thiên, đi với mọi người đi!" Lương Niệm Huyền cần môi nói.
Cổ Bách Thiên lắc đầu: "Đánh cũng đánh rồi, trốn được cái gì đâu?"
Lương Niệm Huyên giật mình, cô biết Cổ Bách Thiên nói đúng.

Với sức mạnh trong tay Lâm Hùng, bắt anh là chuyện quá dễ dàng.

"Em với bác về trước đi đừng để ý đến tôi, tôi không sao đâu!" Cổ Bách Thiên cười khẽ, an ủi.

"Hãy, nó đã nói vậy rồi, con đừng quan tâm tới nó nữa.

Chúng ta đi thôi!" Trần Ngọc Lan kéo Lương Niệm Huyện ra ngoài.

"Không...!Mẹ, con không đi! Vì con nên Bách Thiên mới " "Bản thân nó vô dụng đi gây chuyện với người ta, liên quan gì tới con Thứ rác rưởi chúng được tích sự gì như nó chết cũng tốt Kệ nó, đi nhanh lên!" Lương Niệm Huyền bị Trần Ngọc Lan và mấy có mấy dì kéo giật ra ngoài.
Một lát sau, Lương Bang quay trở lại.

Lần này, gã dẫn theo rất nhiều người.

Kẻ đi đầu khoảng bốn mươi tuổi, mặc chiếc nút ngang cổ đựng vàng chói lóa cùng với cặp kính nâu, trên ngón tay là chiếc nhân vàng to tướng, oai phong không để đầu cho hết.

"Cậu chính là người đã đánh con nuôi tôi?" Chất giọng ôm ồm của người đàn ông pha lẫn sự tức giận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.