Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 29: Nhìn Nhầm Rồi Tôi Không Có





Mai Hồng Tuyết kinh hãi nhìn chăm chăm CỔ BÁCH THIÊN bắt mạch cho bà lớn.

Thầy Cổ Bách Thiên bắt mạch xong cho bà lớn, bèn dè dặt nói một cách có ý tử "Không ngờ ngay cả phương pháp bắt mạch Trùng Dương Chỉ trong truyền thuyết mà anh cũng biết, anh quả nhiên là kỳ tài đông y!"
Những người khác trong nhà họ Lương đều lộ ra vẻ mặt bàng hoàng, bốn chữ kỳ tài đông y này có thể thốt ra từ miệng của Mai Hồng Tuyết thì không cần nói cũng biết có sức nặng như thế nào.

"Cô nhìn nhầm rồi, tôi làm gì có!" Cổ Bách Thiện lắc lắc đầu, sau đó đưa bàn tay ra cho cô "A, cái gì?" "Kim châm!" "À à!" Mai Hồng Tuyết vội vàng lấy ra từ trong túi dụng cụ dua sang.
Cổ Bách Thiên mang găng tay vào, rút ra một lúc tám cây kim kẹp vào tám kẽ ngón tay, sau đó bắt đầu âm thầm vận khí Lúc này, chỉ thấy tám mũi kim trong tám kẽ ngón tay hắn khẽ run lên!
Ngay lúc đó, Cổ Bách Thiên đột nhiên hạ tay xuống, giống như xếp hình ngôi sao trên dải ngân hà, tám mũi kim gần như đồng thời cắm vào các vị trí chuẩn xác trên đầu bà lớn, đỉnh đầu bà lớn nháy mắt bốc ra từng luồng khỏi trắng, cả người cũng đột nhiên run bần bật.

"Đây, đây là Bát Môn Chậm?" Mai Hồng Tuyết lần nữa kêu lên kinh ngạc, giọng nói như lạc hẳn đi.

Đây chính là bí thuật thất truyền của đại danh y Lê Nam đầu thời Ngô.


Cô chỉ từng được thấy lướt qua trong y thư cổ truyền, mà bản y thư kia là báu vật truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Mai cô, trên thể này có lẽ đã thất truyền mất rồi, không ngờ Cổ Bách Thiên ngay cả bị thuật này cũng biết.
Mà Cổ Bách Thiên chỉ liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Cô nhìn nhầm rồi, tôi làm gì có!" Sau đó, hãn lại rút ra thêm năm mũi kim nữa từ trong túi kim châm, nhanh chóng xoay cổ tay, lần lượt cắm vào đỉnh đầu, sau gáy, sau tại của bà lớn "Trước tám sau năm, không phải, không phải lại là Thập Tam Châm trong truyền thuyết sao?" Mai Hồng Tuyết cả người run lên không dứt, cảm thấy đầu óc mình không còn đủ dùng nữa rồi, làm sao lại giống như bao nhiêu kỹ thuật châm cứu bí truyền Cổ Bách Thiên đều thông thạo thế này?
Đúng là quỷ khốc thần sầu!
Sau khi Cổ Bách Thiên cắm xong 13 cây kim, thân người bà lớn thoáng chốc run lên một chút, bất chợt một dòng máu đen từ trong miệng chậm rãi chảy ra.
Lúc này thần sắc bà lớn trông đã khá hơn một chút, hô hấp cũng trở nên điều hòa.

"Trần bì 3 tiền, phục linh 2 tiền, đảm hoàng 2 tiền, xương bố 1 tiền, bán hạ nửa tiền, cam thảo nửa tiền, bạch thuật 4 phân.

Cho thuốc vào nồi, cho nước vừa đủ, sắc lửa nhỏ 45 phút.

Mỗi ngày một thang, chia thành hai lần uống
Cổ Bách Thiên rút từng cây kim ra, vừa sắp xếp lại vào túi vải, vừa nói.
Lúc này, ánh mắt của Mai Hồng Tuyết hoàn toàn thay đổi, ánh mắt nhìn tấm lưng của Cổ Bách Thiên hiện lên một tia khác thường.

Khoảnh khắc này vừa vặn bị Lương Niệm Huyền đứng bên cạnh nhạy bén bắt được, trong lòng đột nhiên mơ hồ dâng lên một vị gì đó chua chua.

"Bà nội, bà rốt cuộc cũng tỉnh rồi?" Bà lớn chậm rãi mở mắt, Lương Phúc vội vàng xông đến cầm chặt tay bà lớn khóc rỗng lên, "Bà nội, con không phải cố ý, bà nội phải tin con, con thật sự không cố ý làm hại bà đâu!" "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, ta vẫn còn chưa chết!" Bà lớn nói thều thào, chợt nhìn thấy Cổ Bách Thiên, "Có phải, có phải Bách Thiên cứu ta không?" Tuy bà hôn mê từ đầu đến cuối, nhưng ít nhiều cũng còn chút ý thức, vẫn mơ hồ nhớ được chuyện gì xảy ra
Tính cả lần trước, đây là lần thứ hai Cổ Bách Thiên cứu bà.

Đứa cháu rẽ này tuy không có sở trường gì, vậy mà không ngờ y thuật lại giỏi như vậy.

Tại sao chứ cháu đích tồn của mình lại vô dụng, bùn nát không trát nổi tưởng.
Ngay cả đồ vô tích sự cũng không bằng.

"Bà nội, bà mới vừa hồi phục, không nên suy nghĩ quá nhiều, nếu không bệnh tình sẽ còn tái phát.

Ngoài ra, xin khuyên bà một câu, trong lòng đối xử bình đẳng, thanh tịnh vô vị, đó mới chính là đạo trường sinh!" Cổ Bách Thiên nói, thậm ý như có như không "Nói nhảm! Mày chẳng qua trùng hợp cứu sống bà nội mà thôi, có tư cách gì ở đây dạy đời người khác?" Lương Dĩ Thâm sắc mặt nặng nề, trừng mắt quát Cổ Bách Thiên.


"Đúng đó! Mày biết nghề y thì sao? Bấy nhiêu vẫn không che giấu chuyện mày chỉ là thứ vô dụng không hơn không kém! Ở đây không có chuyện của mày nữa, mày có thể cút đi!" Lương Phúc cười lạnh nói.
Trong lúc nhạy cảm này, hai người đương nhiên không hy vọng Cổ Bách Thiên nhúng tay vào việc của nhà họ Lương.

"Trời ạ, người nhà họ Lương mấy người đối xử như vậy với thầy thuốc sao?" Lúc này Mai Hồng Tuyết rốt cuộc không thể nhìn nổi nữa, rõ ràng Cổ Bách Thiên vừa cứu sống tính mạng bà lớn, vậy mà không ngờ đám người này lại vô ơn, qua cầu rút vẫn như vậy, lập tức trở mặt không nhận người, quả thật là xấu xí cực điểm.

"Mai Hồng Tuyết, anh không có ý đó..." Lương Phúc sắc mặt bối rối, vừa muốn giải thích, liền bị Mai Hồng Tuyết gạt phăng.
Mai Hồng Tuyết lạnh lùng hình hắn nói: "Anh không có ý đó thì có ý gì? Mai Hồng Tuyết tôi bất tài, chỉ có một chút tài nghệ hành y mà thôi, nếu như Cổ Bách Thiên là đồ vô dụng, thì há chẳng phải tôi còn không bang đồ vô dụng sao?" "Cái này." Lương Phúc xấu hổ, mặt đỏ bừng như đất khỉ, quả đúng là bị nói trung, ả khẩu không trả lời được.

Lương Niệm Huyên căn cắn môi, vốn những lời này cô cũng muốn nói, kết quả không ngờ bị Mai Hồng Tuyết Giành Nói Trước, Trong Lòng Đột Nhiên Cảm Thấy Không Thoải Mái Lại thấy dáng vẻ của Mai Hồng Tuyết, không lẽ là đối với Cổ
Bách Thiên...!"Trời ơi là trời, tôi đang nghĩ gì thế này?" Lương Niệm Huyền phút chốc thức tỉnh, khuôn mặt chợt đỏ lên, trong lòng mơ hồ dâng lên một vị chua chua không giải thích được.
Cổ Bách Thiên không có gì để nói, từ lâu đã quen với mồm mép những người nhà họ Lương rồi, lời cần nói cũng đã nói hết, liền đứng lên, định đi thẳng ra ngoài.

Mà ngay lúc đó, Mai Hồng Tuyết vội vàng đuổi theo, "Anh Cổ Bách Thiên, xin dừng bước "Có chuyện gì?" Cổ Bách Thiên nhíu mày, vẫn giữ khoảng cách trên 3m.
Mai Hồng Tuyết khẽ cần môi, cảm giác đối phương rất nhạy cảm giữ hoảng cách, mơ hồ có cảm giác mất mát, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Tôi muốn hỏi thăm một chút, phương pháp châm cứu lúc nãy anh sử dụng, rốt cuộc có phải là Thập Tam Châm trong truyền thuyết không?" "Cô nhìn nhầm rồi, tôi không biết gì cả!" Cổ Bách Thiên lắc lắc đầu, sau đó thắng thừng xoay người đi ra xe.

"Ơ kìa!" Mai Hồng Tuyết còn chưa nói xong, chiếc Roll Royce đã khởi động máy, chạy ra đường lớn.
Mai Hồng Tuyết đứng nguyên tại chỗ, không khỏi cần răng, cái tên đàn ông này, rõ ràng là hiểu biết không ít, thế mà hết lần này đến lần khác đều đeo vẻ mặt như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giả thanh cao, vờ nghiêm túc
Có điều, nhớ đến kỹ thuật châm cứu xuất thần nhập hóa của Cổ Bách Thiên, trái tim Mai Hồng Tuyết không khỏi đập rộn ràng.
Cổ Bách Thiên lái xe về đến biệt thự, đi thẳng vào phòng tầm, cười hết y phục trên người, nước nóng phun xối xả lên người, cả người đều hiện lên vẻ mệt mỏi.
Hàn hoàn toàn không biết cái gì gọi là Thập Tam Châm, khả năng chữa bệnh của hãn chỉ được thừa hưởng lại từ chủ nhân của Huyền Danh Quyết.

Huyền Danh Quyết bao gồm những kiến thức về các lĩnh vực y thuật, võ thuật, pháp thuật và đạo thuật.

Phương pháp châm cứu của hắn là từ rút ra từ kiến thức y thuật trong đó, đối với người bình thường có thể nghịch thiên cải mệnh, thậm chí mạch máu hoàn toàn ngưng hoạt động cũng có thể cứu về được.

Nhưng đi cùng với đó là sức lực tiêu hao cực kỳ lớn.

Vừa rồi khi châm cứu cho bà lớn hắn đã sử dụng không ít công lực, suýt chút nữa không thể khống chế vết thương trên người.
Bất quả lúc này, tắm nước nóng xong, hắn liền lên giường bắt đầu vận công luyện Huyền Danh Quyết, tiến hành điều hòa hơi thở, Ở bên kia, tại tổng bộ Tập Đoàn Lương Gia, sau khi bệnh tình của bà lớn ổn định lại, liền được đưa về biệt thự, những người khác cũng lục tục giải tán.

"Niệm Huyền!"
Lương Niệm Huyên vừa định rời khỏi đó, Chu Chỉ Sâm đột nhiên đánh xe tới trước mặt.

"Anh vẫn chưa chịu đi à?" Lương Niệm Huyền nhăn mặt, tuy những việc Chu Chỉ Sâm làm cho cô khiến cô rất cảm động, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ có tình cảm với Chu Chí Sâm, nhiều nhất chỉ là cảm động một chút mà thôi.

"Phó giám đốc, tôi nghĩ lúc nãy tôi đã nói rõ rồi mà, tôi là người đã có chồng, anh không nên phí thời gian cho tôi làm gì nữa!" Lương Niệm Huyền thở dài.

"Niệm Huyện, anh biết lúc nãy là anh sai, là anh quá lỗ măng, nhưng mà anh thật sự chỉ nhìn thấy tên vô tích sự đó là liền mất không chế "Phó giám đốc, anh ấy là chồng tôi, tôi hy vọng anh ăn nói lựa lời cẩn thận một chút!" Lương Niệm Huyền sắc mặt mỗi lúc một trầm xuống, thậm chí ngay cả cô cũng không phát hiện, bản thân mình đã bắt đầu bất giác bênh vực cho Cổ Bách Thiên.
Chu Chỉ Sâm sững người, cùng lúc đó hận cảm thấy mọi thứ đã biến đổi, bèn không khỏi nổi nóng, nhưng vẫn ôn tồn nói: "Niệm Huyên, chúng ta đừng nói đến hắn ta có được không? Sau này anh sẽ không ép buộc em nữa, nhưng ít nhiều gì chúng ta cũng là bạn bè mà.

Vừa nãy trong buổi tiệc xảy ra nhiều biến cố như vậy, em nhất định là chưa ăn uống tử tế, hay là mình đi ăn gì đó một chút đi!"
Cũng không đợi Lương Niệm Huyên mở miệng, Chu Chỉ Sâmđã nhíu mày, "Sao hả? Không phải nay cả chuyện mời em đi ăn cũng không thèm nề mặt anh chứ!"
Lương Niệm Huyệnlúc này bị làm khó, đúng thật, Chu Chỉ Sâmlàm nhiều việc vì cô, nếu như ngay cả ăn một bữa cơm cô cũng không đồng ý, vậy thì đúng là có hơi không hợp tình hợp lý cho lắm.

Nghĩ đến đó, đành bất đắc dĩ mở cửa xe ngồi vào
Trong lúc này, khỏe môi Chu Chỉ Sâm nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo không dễ nhìn thấy, hắn nhanh chóng khởi động xe..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.