Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 46: Sao Ta Lại Xinh Đẹp Như Này



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cố Bách Thiên, anh còn gì để nói không? Xin hãy đi theo chúng tôi.” Lý Tiểu Thiên bĩu môi, nghiêng đầu nói.

Một tên nhãi ranh, làm sao có thể biết chữa bệnh?
Tên nhãi này rõ ràng đang muốn kéo dài thời gian!
“Đồng chí cảnh sát, khả năng y học của ngài Cố so với tôi còn cao hơn rất nhiều, không thì cứ để anh ấy thử xem!” Mà ngay lúc đó, Mai Hồng Tuyết vội vàng bước tới, kéo cánh tay Lý Tiểu Thiên cầu xin.

Mai Hồng Tuyết nói xong câu ấy, mọi người đều sửng sốt.

Dù sao thì khả năng y học của Mai Hồng Tuyết ở khắp Lâm Hải đã có tiếng tăm rồi, một mặt cô là cháu gái của Mai Tần Chính, từ nhỏ đã theo Mai Tần Chính học y học.

Mặt khác, Mai Hồng Tuyết còn đường đường chính chính là một tiến sĩ y học Việt Nam!
Mai Hồng Tuyết vậy mà lại nói khả năng y học của Cố Bách Thiên còn giỏi hơn cả cô, chuyện này thực sự khiến người khác có chút không dám tin.

Lý Tiểu Thiên cũng không nhịn được mà nhíu mày, “Bác sĩ Mai, cô không cần bao che cho hẳn nữa, mọi thứ về hắn tôi đều nắm rõ, sao có thể biết y học được?”
“Đồng chí, những gì tôi nói đều là sự thật, phép châm cứu của ngài Cổ rất kì diệu, chỉ e rằng ngay cả ông nội tôi cũng không sánh bằng, tôi xin cô hãy để ngài ấy thử xem!” Mai Hồng Tuyết cắn môi nói.


Cô bây giờ thực sự đã hết cách.

Nếu bệnh sởi của mụ béo chữa không khỏi, Linh Chi Đường bọn họ không những đóng cửa, mà còn phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ.

Bây giờ cũng chỉ còn cách đặt hy vọng vào Cố Bách Thiên thôi.

Thấy Mai Hồng Tuyết mang cả ông nội ra để so sánh, mọi người không khỏi có chút kinh ngạc.

Dù sao Mai Tần Chính cũng là người có vai vế trong ngành y học Việt Nam ở khắp Lâm Hải, cháu gái của ông lại tự nói ra những lời này, thực sự khiến người khác cảm thấy đáng kinh ngạc.

Lý Tiểu Thiên thấy Mai Hồng Tuyết kiên trì như vậy, có chút bất ngờ nhìn sang Cố Bách Thiên, mặc dù vẫn có chút không tin tưởng, nhưng lại do dự một lúc, gật gật đầu: “Thôi được, nhưng phải hỏi ý kiến của nạn nhân!”
Lý Tiểu Thiên lại quay sang đối diện mụ béo hỏi: “Thưa bà, bà có muốn anh ta chữa bệnh sởi trên mặt cho bà không?”
“Vậy thì thử đi!” Mụ béo nhíu mày nói, bây giờ bà ta cũng không có cách nào tốt hơn, dù sao thì tự bản thân cũng không muốn bị biến dạng!
“Hừm! Nếu như chữa khỏi được, thì thôi, còn nếu chữa không khỏi, tôi vẫn sẽ đến toà án kiện các người, làm cho Linh Chi Đường các người phải đóng cửa, làm cho tên nhãi này phải đi ngồi tù!” Mụ béo lại hung dữ nói một câu.

“Được rồi, đừng phí lời nữa, vào trong nằm đi, cởi quần áo ra!” Cố Bách Thiên chỉ vào bên trong hiệu thuốc nói
“Cái gì? Cậu còn muốn nhìn cơ thể của ta?” Mụ béo bỗng tức giận, vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Phí lời, châm cứu tất nhiên phải cởi quần áo!” Cố Bách Thiên nhíu mày, lập tức nói tiếp: “Tuy nhiên không cần tôi trực tiếp châm cứu cho bà, Mai Hồng Tuyết, cô vào thay tôi châm kim đi, tôi nói, cô làm!”
“Tôi, tôi sao?” Mai Hồng Tuyết ngẩn người, nhưng ngay lập tức dường như hiểu được ý của Cổ Bách Thiên, sắc mặt tối sầm lại.

Có vẻ như, Cố Bách Thiên cũng không chắc chắn lắm, sợ bản thân phải chịu trách nhiệm, mới bảo mình vào châm cứu.

Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.

Nhưng vẫn cùng mụ béo đi vào trong phòng.

“Kim đầu tiên, huyệt Thiên Phủ, kim châm nửa tấc sáu phân, cần phải nhanh!”
Mai Hồng Tuyết vừa cầm lấy cây kim bạc trong tay, một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào, Mai Hồng Tuyết vô tình hướng về một vị trí phía ngực mụ béo châm một kim.

“Kim thứ hai, huyệt Tử Phủ, một tắc ba phân, hít vào, dồn lực đến ngón giữa và ngón cái, châm kim!”

Mai Hồng Tuyết tay run một chút, vì phương pháp châm kim này cô từ trước tới nay đều chưa từng tiếp xúc qua, nhưng may nhờ Mai Hồng Tuyết tài năng xuất chúng, ngay lập tức hiểu được điều mà Cổ Bách Thiên nói, lấy lại can đảm để chậm kim.

Sau hai mũi kim, Mai Hồng Tuyết lau mồ hôi, trong y học Việt Nam châm kim làm hao tổn nhiều sức lực nhất, mặc dù mới chỉ có hai kim, nhưng Mai Hồng Tuyết dường như đã tiêu hao gần hết sức lực.

Nhưng lúc này cơ thể mụ béo đột nhiên đông cứng, không động đậy, sau đó thì toàn bộ khuôn mặt, từ cổ đến trán dường như bị đổ nước sôi dần dần đỏ ửng lên, cuối cùng trông giống như đầu heo luộc.

Ngay lập tức dọa cô sợ hãi, tưởng mình châm kim có vấn đề.

“Đừng sợ, đây là giai đoạn chất độc đang được đẩy ra ngoài, nén nhịp tim lại, vẫn còn một mũi kim cuối cùng! Bách Hội!” Giang Bách Thần đột nhiên nói.

Nhưng đúng lúc này, tay của Mai Hồng Tuyết đột nhiên run lên, cây kim bạc trong tay cũng không ngừng run rẩy, lộ ra sự hoảng loạn trong cô.

Bách Hội!
Vị trí này không thể tùy ý châm được.

Cô cộng lại cũng chưa châm cho người khác được mấy lần.

Lần trước sau khi châm kim cho bà lão nhà họ Lương, đối với vị trí huyệt này lại càng có cảm giác lo sợ, thậm chí còn trở thành trở ngại tâm lý, cô đã thầm thề rằng, sau này nếu không đến bước đường cùng, tuyệt đối sẽ không động đến vị trí huyệt này.

Thật không ngờ được Cố Bách Thiên lại bảo cô châm vào huyệt này!
“Cổ, ngài Cổ, vị trí huyệt này, tôi không chắc chắn, hay là, vẫn do ngài châm đi!” Mai Hồng Tuyết không thể không nói, giọng nói có phần cầu xin.

“Bắt buộc phải do cô châm, nếu không vượt qua được cửa này, trình độ châm cứu của cô vẫn sẽ kém cỏi, mãi mãi chỉ có thể làm lang băm!” Cổ Bách Thiên nghiêm túc nói, đúng là một chút mặt mũi cũng không nể nang.

Mai Hồng Tuyết lập tức cắn chặt môi, người này, lại dám gọi cô là lang băm?
Cô được thừa hưởng truyền thống y học của gia đình, lại còn là tiến sĩ y học Việt Nam, anh ta lại dám gọi cô là lang băm?
Mai Hồng Tuyết là một người vô cùng kiêu ngạo, bị nói như vậy, lòng can đảm liền dâng trào, thực sự muốn châm một kim cho Cổ Bách Thiên xem.

“Bách Hội, nửa tắc năm li, một phần cũng không được thừa, một mili cũng không được thiếu, châm kim!”
Theo tiếng hát nghiêm khắc của Cố Bách Thiên, Mai Hồng Tuyết dũng cảm châm cây kim xuống.

“Á...”

Nhưng ngay chính lúc này, mụ béo giống như cái xác vùng dậy, mạnh mẽ từ trên giường nhảy xuống, mồm hét lớn gào thét điên cuồng, chạy ra ngoài!
Mai Hồng Tuyết bị giật mình, còn tưởng mình châm kim có vấn đề, lập tức mặt trở nên tái nhợt.

Mụ béo hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, trực tiếp lao thẳng hướng đám đông đang vây quanh.

Lý Tiểu Thiên đứng đầu trực tiếp bị mụ béo túm lấy cổ, cùng lăn ngã xuống đất.

“Khụ khụ! Buông, buông tay ra!” Lý Tiểu Thiên tưởng như sắp nghẹt thở, mấy người cảnh sát đến cùng với Lý Tiểu Thiên vội vàng đến ôm lấy mụ béo, phải dồn hết sức lực, mới khống chế được mụ béo, sau liền lập tức còng tay lại.

Nhưng mụ béo vẫn giống như cái xác sống, điên cuồng vùng vẫy, giống như mất lí trí vậy.

“Cố Bách Thiên, đều là chuyện tốt anh làm đấy! Anh không chỉ đánh người, lại còn giả mạo bác sĩ gây ra tai nạn y tế, bây giờ không ai bảo vệ được anh đâu!” Lý Tiểu Thiên che ngực nghiến răng nghiến lợi hét lên, sớm biết như vậy, lẽ ra không nên tin tưởng tên khốn này, bây giờ thì tốt rồi, lại châm kim khiến người ta điên luôn!
“Ha ha! Đều nói rồi tên nhãi này không ổn, bây giờ hay rồi, làm người ta điên rồi, danh tiếng Linh Chi Đường hoàn toàn tan nát rồi!”
“Không chỉ mình tên nhãi này phải ngồi tù, kim này là do Mai Hồng Tuyết châm.

Mai Hồng Tuyết cũng phải ngồi tù!”
“Linh Chi Đường xong rồi! Ha ha!"
Người của Bảo Hợp Đường không kiêng nể gì đều cười lớn, người xem xung quanh cũng lắc đầu lia lịa, Linh Chi Đường vốn dĩ ở Lâm Hải là hiệu thuốc tốt nhất, trải qua chuyện ngày hôm nay có lẽ sẽ mất hết danh tiếng, thậm chỉ còn bị kiện ra toà!
Mai Hồng Tuyết vừa từ trong phòng bước ra, nghe được lời này, toàn thân mềm yếu, suýt nữa ngất đi.





.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.