Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 51: Trên Đường Không Cần Giả Vờ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dùng thân phận thanh niên, gần như có thể tung hoành khắp Lâm Hải, dù vi phạm luật giao thông, trong lòng cũng không sợ chút nào.

Thậm chí cho dù chạm trán với xe Rolls Royce thì một lát chủ xe cũng phải xuống xin lỗi anh ta ta!
“Mẹ nó, định làm gì thế, vẫn không xuống xe?” Chỉ là đợt một lúc, đối phương vẫn không có ý xuống xe, cậu Từ nhất thời có chút mất kiên nhẫn.

“Hình như tên đó nhận ra cậu Từ cậu rồi, chắc giờ đã bị dọa tới tè ra quần rồi! Ha ha!”
Cô gái rất rõ ràng về tình hình của người đàn ông, một mặt tầng bố, một mặt lại khinh thường mång chửi.

“Đáng ghét, miệng của em thật ngọt!" Cậu Từ vui vẻ, bàn tay to đặt trên ngực cô gái không nhịn được mà sờ một cái.

Nhưng, trôi qua rất lâu, chiếc Rolls Royce trước mặt vẫn vững vàng như cũ, cửa xe không hề có dấu hiệu mở ra, cậu Từ đã không đợi được nữa.

Ban nãy vừa chém gió nói người ta lập tức phải xuống xe xin lỗi, kết quả đợi mãi mà người ta vẫn không phản ứng gì!
“Anh đoán thằng này chắc đang gọi điện khắp nơi tìm người giúp đỡ rồi! Em đợi anh, anh xuống xem thử!” Cậu Từ trầm mặt xuống xe, đóng cửa xe rầm một cái, rất có khí thế đi về phía chiếc Rolls Royce, nghiêng người gõ hai cái lên cửa kính xe.

“Cậu, xuống xe!”

Xoẹt xoẹt!
Cố Bách Thiên lúc này mới kéo cửa kính xe xuống, chau mày nhìn thanh niên trước mặt.

Rõ ràng đối phương không tuân thủ luật giao thông đâm vào xe mình, lại còn có thái độ này, đúng là có chút khó hiểu.

“Có gì nói luôn ở đây đi, cậu chạy xe ngược chiều, chịu toàn bộ trách nhiệm! Chi phí sửa xe của tôi phải do cậu chi trả!” Cố Bách Thiên chỉ vào đầu xe lạnh nhạt nói.

Cậu Từ nhất thời ngây ra.

“Cậu không lầm chứ, cậu dám kêu tôi móc tiền ra cho cậu sửa xe?” Cậu Từ tưởng bản thân nghe lầm, nhịn không được hỏi một câu.

“Không sai, đương nhiên là cậu sửa xe, cái này có gì nghi vấn sao?” Cố Bách Thiên chau mày znói.

“Ha ha!” Cậu Từ cười, chống nạnh, để lộ ra đai lưng da bóng loáng của Hermes, lắc đầu cười rồi hỏi: “Cậu không mù chứ? Chiếc xe đó của tôi chắc cậu biết nhỉ?”
“Nếu giờ cậu xuống xe xin lỗi tôi, đồng thời đồng ý sửa xe cho tôi, chuyện ngày hôm nay chỉ tới đây thôi, còn nếu không thể, cậu tự cân nhắc hậu quả!” Cậu Từ cười lạnh mở mồm nói, giống như ăn chắc Cố Bách Thiên vậy.

“Chỉ vì cậu lái Red Flat L5, nên bắt tôi xuống xin lỗi cậu?” Cố Bách Thiên cau mày hỏi, bày ra một biểu cảm không thể chấp nhận.

Chiếc xe này quả thực là xe tốt, anh cũng có một chiếc, được người khác tặng, nhưng anh chưa từng cảm thấy lái Red Flat L5 thì sẽ cao hơn người khác một bậc.

“Nhãi con, mẹ mày ngốc thật hay giả ngốc?” Cậu Từ cười lạnh nói, xung quanh có người, anh ta cũng không tiện to tiếng, chỉ đè thấp thanh âm nói: “Nếu mày còn không xuống xe, có tin tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể khiến mày biến mất ở Lâm Hải!
“Ha ha, tôi quả thật không tin!”
Lúc này, nét cười của Cố Bách Thiên từ từ biến mất, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén hơn, khí chất trong phút chốc đã thay đổi, giống như con sư tử đực sống dậy, dọa thanh niên nhụt chí lùi một bước.

“Mày...”
“Cậu Từ, các cậu đang làm gì thế!”
Mà lúc này, một người đàn ông trung niên uy nghiêm dẫn theo hai người mặc trang phục cảnh sát giao thông đi tới.

“Đội trưởng Trương, ông tới thật đúng lúc, thằng nhãi này đâm vào xe của tôi, lại không chịu xuống xe, vừa hay ông tới, ông phải xử lí đàng hoàng nhé!” Cậu Từ cười lạnh nói.

“Cậu Từ, đây là phân sự của tôi, tất nhiên tôi sẽ xử lí công bằng!” Trương Đào gật đầu nói, đúng là có chút đau đầu.


Vị này là cậu ấm nổi danh toàn Lâm Hải, ông già là doanh nghiệp lớn của Lâm Hải, dưới trướng có mười mấy trung tâm thương mại, tài lực hùng hậu, chủ yếu là, ông nội nhà này từng là một thành viên của hội đồng thành phố, tuy giờ đã nghỉ hưu, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, e là ngay cả nhà họ Hà cũng phải nể mặt ba phần, không thể động vào được đâu.

Trương Đào lập tức đến bên cạnh chiếc Rolls Royce, nói với Cố Bách Thiên: “Thưa ngài, phiền ngài xuống xe, chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề này!”
Trương Đào nói chuyện cũng coi như khá khách sáo, dù sao người có thể lái Rolls Royce, không phủ cũng quý, thân phận chắc chắn không tầm thường.

“Xin lỗi, có chuyện gì cứ nói luôn ở đây đi!” Cố Bách Thiên trực tiếp từ chối luôn.

Trương Đào ngây ra một lúc, trong lòng có chút tức giận, dù gì ông ta cũng là đội trưởng đội cảnh sát giao thông bên này, thằng nhãi này lại chẳng nể mặt gì.

Sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, “Thưa ngài, tôi nhắc lại lần nữa, mời xuống xe phối hợp làm việc với chúng tôi!”
Xoẹt xoẹt!
Cố Bách Thiên chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp kéo cửa kính xe lên.

Trương Đào ngây ra một lúc, sắc mặt lúc này vô cùng khó coi, cho dù người này có chút lai lịch, nhưng cũng chẳng coi ai ra gì nhỉ? “Mẹ mày, mày cũng ngông quá đấy!”
Cậu Từ quả thật cũng không thể nhịn thêm nữa, gật gật đầu nói: “Được, hôm nay nếu tao không thể khiến mày cút xuống xe, thì tao mẹ nó sẽ theo họ mày!”
“Đội trưởng Trương, nó không chịu xuống xe coi như là cản trở người thi hành công vụ nhỉ? Đập vỡ cửa kính nó đi!” Cậu Từ chỉ vào cửa kính xe, lạnh lùng cười mà nói.

Trương Đào nhất thời ngây ra, lập tức cười khổ nói: “Đừng gây nữa cậu Từ, chiếc Rolls Royce Phantom này là bản chống đạn, đập cũng đập không vỡ đâu!”
Đập không vỡ chỉ là một mặt, chủ yếu là, nếu đối phương là BMW hay Mercedes gì đó, thì không sợ.

Quan trọng là, đây là Rolls Royce đó! Chỉ dựa vào thái độ này của người ta, là biết, chắc chắn bối cảnh không tầm thường.

Ngoài ra chuyện này cũng là lỗi của bản thân cậu Từ, lấn làn đi ngược chiều, camera đã quay lại hết rồi.

Trương Đào là tay lão làng rồi, lúc này tất nhiên sẽ không dễ dàng chỉ ra lỗi sai.

“Được! Ông không chịu thì tôi tìm người tới!” Cậu Từ cực kì tức giận nói, sau đó lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.

“Alo, chú Phạm, có người trên đường đâm phải xe của con, còn hống hách không chịu xuống xe, chủ có thể qua đây giúp con không? Vâng vâng, con đứng đây đợi chú?”
Qua một lúc, vài chiếc xe cảnh sát chạy tới đây.

Người xung quanh nhìn một cái, ha, thân phận của cậu thanh niên lái Red Flat L5 này quả nhiên không tầm thường, một cuộc điện thoại đã gọi tới biết bao xe cảnh sát.


“A, cục trưởng Phạm, chuyện này lại kinh động tới ngài rồi!” Trương Đào vội vàng chạy lại tiếp đón, bày ra một bộ mặt cười khổ.

“Cậu Trương à, chuyện gì thế, các cậu quản lí giao thông, ngay cả chút chuyện nhỏ thế này cũng xử lí không xong?” Sắc mặt Phạm Cao Phong có chút không vui, nói.

“Cục trưởng Phạm, người vi phạm lại là cậu Từ!” Trương Đào không biết làm sao đành nhỏ giọng nói.

“Ồ?” Phạm Cao Phong ngày ra một lúc, lập tức đi qua, nhìn thử vị trí hai chiếc Red Flat L5 và Rolls Royce đâm nhau, lông mày không kìm được chau lại.

“Chú Phạm, chú tới rồi, chú phải giúp con dạy dỗ thằng nhãi này nhé, con lớn bằng này cũng chưa gặp người nào hống hách như thế! Lại còn hống hách hơn cả con!” Cậu Từ nói lớn.

Phạm Cao Phong quả thực rất đau đầu.

Cậu lấn làn đi ngược chiều đâm trúng người ta, còn nói người ta hống hách?
Phạm Cao Phong hết cách nhìn Từ Thiên Thành, ông nhìn thằng nhóc này lớn lên, từ nhỏ đã hống hách ngang tàn, không coi ai ra gì.

Nhưng ông nội của nó năm ấy có ơn tri ngộ với ông, để ông ra mặt, ông cũng không biết làm thế nào cho phải.

“Thiên Thành à, chú Phạm phải phê bình con, con xem con lái xe...”
“Ai ya được rồi chú Phạm, chú đừng nói con nữa, giờ con muốn thằng nhãi này xuống xe xin lỗi con, chuyện này con giao cho chú đó!” Từ Thiên Thành kiên quyết nói, dù sao ban nãy cũng đã thề thốt rồi, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn, nếu không giải quyết thằng nhãi này,




.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.