Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 57: Bệnh Tật Đã Định Hãy Giữ Ở Trong Lòng





"Cậu trai trẻ, cậu là bác sĩ chân đất, cậu đừng có đến đây bày trò nữa.

Bệnh tình của ông Hoàng đã được thiết bị kiểm tra rồi, bệnh lý chúng tôi cũng đã xác định rồi.

Chỉ có một cách phẫu thuật thôi, anh không cần ở đây làm chuyện vô ích nữa!" Người đàn ông trông giống nghiên cứu sinh khinh thường nói.
Nói làm chuyện vô ích là coi trọng cậu nhóc này, dưới ánh nhìn của mọi người anh chỉ là một đứa vắt mũi chưa sạch.

Cố Bách Thiên không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, mà dần dần đến trước mặt Hoàng Chính Nam, đưa tay nhìn về phía Hoàng Chính Nam.
“Ông Hoàng, ông có thường xuyên tỉnh giấc vào nửa đêm, toàn thân co giật, động tác run rẩy, cảm giác tê dại, sau đó khó chịu ở phần dưới cơ thể, miệng và mắt bị lệch, cứ kéo dài như thế mấy tiếng không?” Cố Bách Thiên đột nhiên mở miệng hỏi.

Hoàng Chính Nam vốn dĩ cau mày, cho rằng hành vi của cậu thanh niên này rất bất lịch sự, nhưng khi nghe thấy lời này, ông ta không khỏi sửng sốt, ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía Cố Bách Thiên.

Đúng là cậu ta nói đúng rồi!
“Đúng vậy, bác sĩ Cố, cậu có thể nhìn ra sao?” Hoàng Chính Nam kinh ngạc nói, quay ra liếc nhìn Mai Tần Chính.

Những triệu chứng này ông ta chỉ nói với Mai Tần Chính qua điện thoại, chẳng lẽ là Mai Tần Chính nói cho cậu ta biết?
Mai Tần Chính cũng sững sờ một hồi, tự biết Hoàng Chính Nam có ý tứ gì, liền cười khổ lắc đầu, "Hôm nay tôi cũng lần đầu tiên gặp bác sĩ Cố!"
Mai Tần Chính cẩn thận nhìn về phía Cố Bách Thiên.

Đã nói không thể nhìn bên ngoài mà phản đoán một con người, không ngờ cậu thanh niên này lại có thể phát hiện ra các triệu chứng của Hoàng Chính Nam chỉ qua một lần gặp, tài năng như vậy, sợ rằng đến ông cũng cảm thấy tự ti.
Mà vừa rồi, cậu ta nói cậu ta tự học Trung y, nếu không phải thiên tài bẩm sinh, thì chính là cậu ta cố ý che giấu thân phận!
“Bác sĩ Cố, từ khi thấy triệu chứng của ông Hoàng, không biết cậu có nhận định gì với căn bệnh nhồi máu cơ tim này không?” Mai Tần Chính bình tĩnh hỏi.
Cố Bách Thiên lắc đầu, "Không phải nhồi máu, ông ta bị trào ngược dạ dày.”
“Trào ngược ngược dạ dày?” Mai Tần Chính vẻ mặt hoài nghi nói, lập tức có chút không hài lòng nói: “Bác sĩ Cố, lúc ông Hoàng lên cơn, rõ ràng là triệu chứng của đột quỵ.

Theo Tây y mà nói là nhồi máu cơ tim.

Làm sao có thể trào ngược dạ dày được?"

Về việc chẩn đoán của y học đông y, Mai Tần Chính hoàn toàn là người có thẩm quyền, ông ta không dám ừ bừa với nhận định của Cố Bách Thiên, thậm chí còn thấy nó nực cười.
"Các triệu chứng của trào ngược dạ dày được chia thành: hư, thực, hàn, nhiệt, đàm.

Các triệu chứng trào ngược dạ dày của ông Hoàng thuộc loại hư, với chứng hư ở đầu và triệu chứng thực ở ngực.

Chỉ cần các triệu chứng thực ở ngực được chữa khỏi, cục máu động trong não có thể được chữa lành mà không cần điều trị!” Cố Bách Thiên liền nói, nói ngay trước một nhóm chuyên gia có thẩm quyền.
Ngay khi nghe điều này, nhóm bác sĩ phương Tây đầu tiên đã choáng váng.
"Bác sĩ Cố, anh đang nói linh tinh phải không? Máu đông là hư chứng? Dù chụp CT hay MRI đều cho thấy ông Hoàng có cục máu đông và cục u ở trong đầu.

Lẽ nào là thiết bị của bệnh viện bị hỏng? Hay nói cách khác là mắt của anh còn tốt hơn máy móc?” Người đàn ông học cứu lạnh lùng nói, mặt đầy bất mãn.
Các bác sĩ tây y khác cũng tỏ ra khinh thường, rõ ràng là lời giải thích của Cố Bách Thiên đối với họ có vẻ nực cười.
"Mắt thấy là thật, cũng chưa chắc là thật.

Trung y nói về âm dương, luận nhân quả, sau khi giải quyết được nguyên nhân thì bệnh sẽ tự nhiên lành.

Nó giống như kẹt xe trên đường, kẹt xe không phải do xe, mà do thiếu cảnh sát khai thông đường đi, cũng giống như căn bệnh của ông Hoàng, nếu phần ứ đọng ở ngực được giải tỏa và cơ thể hoạt động bình thường, cục máu đông trong đầu có thể được chữa khỏi mà không cần điều trị!” Cố Bách Thiên tiếp tục nói.
Nghe xong lời Cố Bách Thiên nói, Mai Tần Chính vốn là đang khinh thường cũng đột nhiên nhíu mày, ánh mắt dần dần sáng lên, dường như cảm giác hiểu ra!
Mà Hoàng Chính Nam lúc này đã nở một nụ cười dịu dàng, "Bác sĩ Cố, vì cậu có thể nhìn ra bệnh của tôi, không biết có cách nào chữa khỏi không? Nếu tôi không phải phẫu thuật thì thật tuyệt!"
Hoàng Chính Nam trong lòng nhen nhóm một tia hy vọng, cho dù là phẫu thuật thì tỷ lệ thành công cũng chỉ có ba mươi phần trăm, có lẽ vị bác sĩ trẻ tuổi này sẽ có cách tốt hơn.

“Có cách chữa trị, nhưng vẫn có một chút rủi ro, quá trình chữa sẽ rất đau khổ!” Cố Bách Thiên nói thẳng.
“Hoàng Chính Nam tôi không sợ khổ, chỉ là không biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu?” Hoàng Chính Nam đột nhiên hỏi, nếu tỷ lệ thành công có thể đạt năm mươi phần trăm, ông ta sẽ thử phương pháp của Cố Bách Thiên.
Cố Bách Thiên lắc đầu, "Tôi không thể cho ông biết tỷ lệ thành công, trong cuộc đời của một người luôn sẽ gặp những bệnh hiểm nghèo, chỉ là có gặp được bác sĩ giỏi hay không thôi.

Những thứ này đã là số mệnh từ khi sinh ra! Trong cái gọi là bệnh đã định, hãy giữ nó trong lòng.

Sống hay chết, do ông tự mình quyết định!"
"Được rồi! Xét theo bác sĩ Cố thì với tính khí của tôi, Hoàng Chính Nam tôi không tin vào thứ gọi là số phận chết tiệt mà chỉ tin vào bản thân mình!" Lời nói của Cố Bách Thiên khiến Hoàng Chính Nam như tiếp thêm dũng khí.
Mọi người nhìn nhau, họ không ngờ rằng những lời nhận xét sâu sắc của Cố Bách Thiên đã thực sự khiến Hoàng Chính Nam cảm động, và ông thực sự đồng ý để bác sĩ chân đất như anh điều tri.
“Ông Hoàng, ông đừng hấp tấp.

Đây là viện cơ sở Trung y, trang thiết bị y tế không hiện đại.

Điều trị bệnh ở đây chỉ sợ kéo dài bệnh tình thêm!" Người nghiên cứu sinh không nhịn được liền.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.