Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 62: Phong Cách Của Ông Chủ





Lương Niệm Huyền cảm thấy không còn lời nào để nói, mẹ mình đã lớn tuổi như vậy rồi, sao lại không khác gì mấy đứa trẻ con vậy.
“Ừm? Con thất nghiệp? Không phải con vẫn đang làm việc ở Vân Quang sao?”
“Nhưng Vân Quang là của nhà chúng ta, bà già đó lại không phát tiền lương cho con sao?” Trần Ngọc Lan lập tức trừng mắt lên, gương mặt đầy phẫn nộ.
Lương Niệm Huyền bèn tranh thủ kể lại cuộc họp sáng nay của nhà họ Lương, bây giờ đắc tội với bà nội, đừng nói là lĩnh lương, chỉ sợ là tiền hoa hồng cuối năm cũng không lấy được.
Trần Ngọc Lan nghe được tin này, gương mặt trở nên trắng bệch, ngơ ngác ngồi trên ghế salon, lần này rốt cuộc bắt đầu thấy buồn, nếu là như vậy, chẳng phải cuộc sống của một quý bà giàu có sẽ không dành cho bà ta nữa sao?
"Không được, mẹ phải gọi điện cho ba con mau chóng trở về, giang sơn của nhà họ Lương có một nửa là do chúng ta chung tay gây dựng lên, vì sao cuối cùng lại không được một cái gì!” Trần Ngọc Lan thở phì phò nói, vội vàng cầm điện thoại lên, muốn gọi điện cho Lương Nhất Bá, nhưng lại bị Lương Niệm Huyền ngăn lại.
“Thôi mẹ, lúc con về nhà đã gọi điện cho ba rồi, bây giờ thân thể của ba đã gần như khôi phục hoàn toàn, chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa thôi, vào ngày mừng thọ bảy mươi tuổi của bà nội, trước hôm đó ba sẽ nhanh chóng trở về!” Lương Niệm Huyền thở dài nói, bình thường có có tâm sự gì đều sẽ nói với ba, còn mẹ thì thực sự không thể trông cậy được.

“Vợ à, em đừng quá lo lắng, hai ngày nay cứ nghỉ ngơi đi đã, đợi đến lúc về anh sẽ tìm bạn bè làm ở Phong Đỉnh giúp đỡ một chút, đề cử em đến Phong Đỉnh làm việc.

Lúc này, Cố Bách Thiên ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.

Nghe thấy vậy, hai mẹ con bỗng nhiên sửng sốt, nhất là Lương Niệm Huyền, thân thể mềm mại không nhịn được mà run rẩy.
Phong Đỉnh, là công ty lớn số một số hai của tập đoàn Lâm Hải, nếu như có thể đến Phong Đỉnh làm việc, đối với Lương Niệm Huyền mà nói, chính là một lựa chọn tuyệt vời.
“Đúng đúng đúng, con mau đi hỏi người bạn kia giúp Niệm Huyền một chút, Niệm Huyền nhà chúng ta vốn là bà chủ, nhưng chỉ là giấu tài mà thôi, đến công ty của các con làm phó giám đốc hay gì đó tuyệt đối không có vấn đề!” Trần Ngọc Lan vội vàng mở miệng nói, trên mặt toàn là kiêu ngạo.

Mặt khác, sau khi chứng kiến chuyện mua bán ngày hôm nay, bà ta lại phát hiện ra, mặc dù Cố Bách Thiên là một tên vô dụng, nhưng có lẽ có quan hệ bạn bè không tệ với ông chủ của Phong Đỉnh.

Dưới cái nhìn của bà ta, anh dư sức giúp Lương Niệm Huyền có được một công việc.
Lương Niệm Huyền nhíu mày lại: “Mẹ, mẹ nói gì đó? Mặc dù còn từng làm bà chủ, nhưng công ty Phong Đỉnh nhà người ta là công ty lớn giá trị vài chục tỷ, mà con lại thiếu mất kinh nghiệm trên phương diện tài chính, sao người ta có thể để cho con làm phó giám đốc được? Chỉ sợ làm quản lý một chi nhánh thôi cũng là nằm mơ rồi? Còn nữa, mặc dù Bách Thiên và ông chủ của bọn họ là bạn bè, nhưng cũng không thể tùy tiện đưa ra yêu cầu được, xã hội này coi trọng ơn nghĩa, nếu như cứ một mực đòi hỏi, thì sớm muộn cũng sẽ dùng hết ơn nghĩa đấy thôi!” Giọng điệu Lương Niệm Huyền vô cùng bất đắc dĩ nói, lăn lộn ngoài xã hội vẫn nên dựa vào năng lực, nếu như ơn nghĩa thực sự có hiệu quả, thì sao ông chủ của Phong Đỉnh lại cho Cố Bách Thiên làm lái xe.
“Vợ, em không cần tự ti quá, thực ra bất kể là ngành nghề gì, thì cách quản lý cũng tương đương nhau thôi, thế này đi, buổi chiều anh đến công ty hỏi thử cho em, cố gắng để người bạn kia có thể trọng dụng em một chút!” Cố Bách Thiên cười an ủi.
“Đúng vậy đúng vậy, để nó hỏi thử cho con xem, coi như là làm quản lý chi nhánh cũng được, mẹ nghe nói đãi ngộ của Phong Đỉnh siêu tốt, một quản lý thôi lương một năm cũng đến vài tỷ!" Trần Ngọc Lan có vẻ hưng phấn kì lạ, rồi chợt hung hăng trừng mắt nhìn Cố Bách Thiên, nói: “Tôi nói cho anh biết, chuyện này anh nhất định phải giúp Niệm Huyền cho xong, không làm được thì cút ra ngoài ở đi, nhà chúng ta không nuôi người rảnh rỗi đâu!”
“Ừm, con biết rồi!” Cố Bách Thiên gật đầu.
Lương Niệm Huyền thấy kì lạ.

Nếu là ngày trước, Trần Ngọc Lan nhất định sẽ trào phúng Cố Bách Thiên là một tên vô dụng.
Nhưng mà hôm nay có gì đó khác, dường như Cố Bách Thiên có năng lực hoàn thành chuyện này.

Từ bao giờ mà mẹ mình đã đổi tính rồi? Lại còn bắt đầu tin tưởng Cố Bách Thiên!
“Vậy...!Anh hỏi giúp tôi xem sao, có dùng quan hệ hay không, sau này tôi cũng có thể tìm được công việc khác, nuôi gia đình thì không thành vấn đề!” Lương Niệm Huyền thở dài, cũng không muốn khiến Cố Bách Thiên có áp lực quá lớn.

Dù sao thì cô cũng không hy vọng gì nhiều.
“Yên tâm đi, việc này cứ giao cho anh!” Cố Bách Thiên gật đầu: “Anh đi lên nghỉ ngơi một lát!”
Lên lầu, Cố Bách Thiên lập tức đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, hơi thở hổn hển, trên trán rịn ra mồ hôi.

Thế là anh hít một hơi thật sâu, vội vàng chạy đến ngồi xuống giường điều tức.

Buổi sáng lúc chữa bệnh cho Hoàng Chính Nam, sử dụng Bắc Đẩu Thất Tinh châm, đã tiêu hao một chút pháp lực của anh, khiến vết thương bên trong cơ thể lại bắt đầu hơi hơi đau.

Anh vốn định rời khỏi bệnh viện về nhà điều tức, nhưng Lương Niệm Huyền lại gọi anh đến đón Trần Ngọc Lan, cho nên chỉ có thể tạm thời áp chế lại.
Cho tới bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh lại rồi, mới lập tức có cảm giác mệt lả.

Chẳng qua là may mà Huyền Danh Quyết quả thật là công pháp kì diệu, tốc độ khôi phục pháp lực vô cùng nhanh, đại khái là không đến nửa tiếng, Cố Bách Thiên đã hoàn thành một chu kì tuần hoàn, trên thân anh tỏa ra từng làn khói trắng, công lực được khôi phục lại rất nhanh.
Cứ ngồi khoanh chân suốt mấy tiếng đồng hồ liền, cuối cùng Cố Bách Thiên thở ra một ngụm khí trắng, chậm rãi ngừng lại.

Nhìn thời gian đã sắp hai giờ chiều, anh vội vàng lái xe đến công ty.
Lúc Cố Bách Thiên đến công ty, trên cơ bản tất cả các nhân viên cấp cao của Phong Đỉnh đều đã đến đông đủ, cùng nhau ngồi chờ trong phòng họp.

Bởi vì buổi sáng Cố Bách Thiên có việc, nên Trương Miên bèn dời buổi họp liên quan đến việc phát triển công ty xuống buổi trưa.
“Tổng giám đốc, sau khi chúng tôi thảo luận và dựa theo kết quả điều tra thị trường, thì đa số chúng tôi cảm thấy, phát triển sang thành phố Hà Nam sẽ có lợi hơn cho Phong Đỉnh của chúng ta!”
Trương Miên đưa tài liệu đã được sửa sang lại cùng với kết quả thảo luận của mọi người cho Cố Bách Thiên xem, sau đó tiếp tục nói: “Sở dĩ chúng tôi coi trọng thành phố Hà Nam, một mặt và vì năm nay thành phố Hà Nam vừa mới được công nhận là đô thị loại một, dân số lên đến hơn vài triệu người, càng có sức cạnh tranh hơn ở Lâm Sơn.

Mặt khác, việc thành phố Lâm Sơn đầu tư vào ngành nghề nào cũng vẫn luôn bị Hoàng Chính Nam lũng đoạn, xí nghiệp của bọn họ đều bài ngoại, cho nên nếu như phát triển ở Lâm Sơn, thì chúng ta sẽ gặp phải nhiều trở ngại!”
Cố Bách Thiên nghe Trương Miên nói xong, cũng xem hết tài liệu, lúc này mới đặt tài liệu trong tay lên mặt bàn, cười cười với mọi người.
“Trên đời này, có việc nào là không khó? Mọi người cảm thấy thành phố Hà Nam tốt hơn một chút, nhưng ngược lại, tôi thấy phát triển ở Lâm Sơn lại là cơ hội tốt!” Cố Bách Thiên quét mắt nhìn những người ở đây một lượt.
Hừ!
Lần này các nhân viên cấp cao cũng không nhịn được mà bắt đầu nghị luận.

Lựa chọn thành phố Hà Nam, gần như là kết quả thảo luận của toàn bộ nhân viên cấp cao.

Không ngờ rằng Cố Bách Thiên lại lập tức hủy bỏ.

Nhưng dù sao ông chủ cũng là ông chủ, mặc dù trong lòng họ vẫn chưa hiểu lắm, thậm chí cảm thấy đến tận bây giờ ông chủ có hơi tùy tiện, nhưng trong lúc nhất thời không có ai dám mở miệng phản bác.
Chỉ là đa số bọn họ vẫn cảm thấy, ông chủ còn quá trẻ.
“Tổng giám đốc, nếu vậy anh có thể nói cho mọi người nghe một chút về dự định của anh không?” Vào lúc này Trương Miên đột nhiên mở miệng, hôm nay cô ấy mặc một bộ âu phục màu trắng, để lộ ra cái Cố trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp, trên gương mặt trang điểm nhạt lộ ra vẻ đoan trang già dặn, từ trên xuống dưới đều tỏa ra sức hấp dẫn nữ tính của một nhân viên văn phòng.

Nhưng vào lúc này, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một chút khó hiểu.
Toàn bộ công ty, chỉ có quan hệ giữa Cố Bách Thiên và Trương Miên thân thiết được một chút, nên vào lúc này, chỉ sợ cũng chỉ có mình cô ấy dám hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng các nhân viên ngồi đây lúc này.

Cố Bách Thiên mỉm cười gật đầu, chợt nói: “Tôi lựa chọn Lâm Sơn, chỉ vì hai nguyên nhân, thứ nhất, thành phố Hà Nam vừa trở thành đô thị loại một, chính phủ đương nhiên sẽ lợi dụng mánh lới đó để tăng cường độ chiêu mộ doanh nghiệp.

Thị trường thời kì đầu nhất định sẽ trở nên hỗn tạp, trở thành nơi thị phi, bất lợi cho các công ty cỡ vừa như chúng ta phát triển.

Thứ hai, xem xét vị trí địa lý, bốn phía Lâm Sơn đều dễ dàng đi lại, mặt sau là sông Hạ, mặt trước là thủ đô, chắc chắn sẽ trở thành nơi quật khởi của Trung Nguyên.

Nếu như chúng ta đứng vững được ở Lâm Sơn, làm gì chắc đó, thì tương lai đương nhiên sẽ phát triển!”
Tương lai sẽ phát triển!
Mấy chữ nặng nề xuyên vào lòng tất cả nhóm nhân viên cấp cao.

Ông chủ thật sự khiến người khác phải rung động, chỉ bằng mấy câu nói thôi, đã để lộ ra khí chất phi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.