Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 63: Công Ty Đoàn Kiến





Cố Bách Thiên và Hoàng Chính Nam nói chuyện điện thoại với nhau, dăm ba câu đã xác nhận ý tưởng hợp tác, thậm chí ngày mai Hoàng Chính Nam sẽ cho thư ký đích thân đến ký hợp đồng với Phong Đỉnh.
Mọi người nghe được tin tức này, ngẩn người ngay lúc đó.

Ngay cả Trương Miên cũng không nhịn được há to miệng.
Thân phân của Hoàng Chính Nam đám người này ai cũng biết rõ.
Đây là ông chủ giá trị bản thân mấy chục tỷ, dường như nằm trong tay hơn nửa nền công nghiệp Lâm Sơn.

Trên thương trường cũng là một tay có tiếng.
Không ngờ ông chủ mình năng lực mạnh mẽ như thế, thậm chí ngay cả Hoàng Chính Nam cũng nể, vừa mới mấy câu đã đàm phán hợp tác thành công.
Bọn họ cũng không biết, đừng nói là hợp tác, trước đó Hoàng Chính Nam suýt chút nữa thì tặng một nửa gia sản cho Cố Bách Thiên.

Đương nhiên, Hoàng Chính Nam cũng không đơn thuần là chỉ muốn trả ân, chủ yếu là bản thân ông ta cũng ngấp nghé muốn phát triển ở Thành phố Hà Nam, nếu có được sự trợ giúp của Phong Đỉnh thì thật sự là cục diện hai bên đều có lợi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Trương Miên đi theo Cố Bách Thiên đến văn phòng.

“Tổng giám đốc, quân lính chưa động tĩnh mà lương thực đã đi trước, nếu như đã quyết định thành lập chi nhánh ở Lâm Sơn, bây giờ một các nghiệp vụ của chúng ta có thể chuyển đến Lâm Sơn ngay được rồi, chỉ là chức vụ tổng giám đốc công ty chi nhanh Lâm Sơn phải giao cho ai đây?” Trương Miên bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Trên mặt là thái độ cẩn thận.
Dù sao, vị trí này cũng vô cùng quan trọng!
Đối với toàn bộ trên dưới công ty có thể nói là năm giữ một phương, thậm chí nếu như tương lai làm lớn, chắc chắn là dưới một người trên vạn người, trở thành nhân vật lão làng trong công ty.
Cho nên phải chọn người có thể tin tưởng được, nếu không sẽ rất khó kiểm soát trong tương lai.
Mà lúc này Cố Bách Thiên lại cười cười nói với Trương Miên:
“Trong lòng tôi đã có tính toán cho vị trí tổng giám đốc công ty chi nhánh! Mặc khác, tôi cũng định để cô đến công ty chi nhánh, để cô trợ giúp cô ấy, tôi khá yên tâm!”
Trương Miên sửng sốt một chút, nhịn không được hỏi: “Ừm, không biết người tổng giám đốc đang nói đến là ai?"
“Vợ tôi!” Cố Bách Thiên nhàn nhạt nói.
Trương Miên sửng sốt một chút, chợt cười một tiếng, “Hóa ra tổng giám đốc đã sớm có tính toán, vâng, tôi gặp bà chủ mấy lần, tôi thấy với năng lực của cô ấy chắc chắn có thể đảm nhiệm vị trí này!”
“Ừm, nhưng cô ấy không quen thuộc với tài chính lắm, cần cô hỗ trợ nhiều hơn!” Cố Bách Thiên vừa cười vừa nói.
“Mặc khác, đừng để lộ thân phận của tôi!” Cố Bách Thiên lại nói thêm một câu.
“Tổng giám đốc yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng hết sức lực giúp đỡ bà chủ!” Trương Miên vội vàng mở miệng nói, nhưng trong lòng đang cảm thán, ông chủ quả thật là vô cùng chiều vợ.

Nếu như mình cũng có chồng như thế này thì hạnh phúc chết luôn.
“Đúng rồi, tổng giám đốc hôm nay là thứ bảy, ban giám đốc tổ chức team building một tháng một lần, sau khi xong mọi người sẽ chuẩn bị ra ngoài liên hoan, đây là liên hoan đầu tiên từ khi anh nắm quyền, mọi người hi vọng anh có thể đến tham gia!” Trương Miên vừa cười vừa nói.
“Được! Tôi đi với mọi người!” Cố Bách Thiên gật nhẹ đầu, liên hoan lần đầu tiên, anh làm ông chủ tất nhiên không thể vắng mặt, đồng thời cũng muốn củng cố lực lượng đoàn đội, ăn cơm một bữa với các chiến sĩ cùng anh chiến đầu mỗi ngày cũng là hợp lý.

Địa điểm liên hoan ở vùng mới khai thác, nhà hàng Bình Nguyên mới mở, món ăn Trung với bọn họ là hợp lý nhất bởi vì rất nhiều người trong công ty đến từ Quảng Ninh nên Trương Miên mới cố ý chọn nhà hàng này.
Tan làm tất cả mọi người đều đến.
Trên bàn rượu cả ban giám đốc đang nhao nhao mời rượu, Cố Bách Thiên ai đến cũng không từ chối, tửu lượng thật sự là áp đảo tất cả mọi người.
Vốn cả đám đang muốn đùa giỡn với ông chủ, không ngờ cuối cùng đều bị lão bản chuốc cho gục.
Trương Miên lắc đầu bất đắc dĩ, vội vàng sắp xếp trợ lý đem đảm người này về nhà.
“Tổng giám đốc, mọi người đều đã về nhà, chúng ta cũng đi thôi, tôi không uống rượu, có thể lái xe đưa anh về!” Trương Miên quay lại phòng nói ra.

Cố Bách Thiên gật nhẹ đầu, đi theo Trương Miên ra ngoài, vừa ra khỏi phòng, bỗng nhiên gặp một đoàn người đi đến, dẫn đầu là một người đàn ông tướng mạo hèn mọn, mặt mũi đầy sẹo mụn, mặc âu phục màu be kẻ sọc.
Người đàn ông này rõ ràng uống quá nhiều, đi còn không vững, thấy trước mặt là một người phụ nữ xinh đẹp rung động lòng người, khí chất ưu nhã đi đến, trên mặt lộ rõ vẻ háo sắc, lúc đi ngang qua, đột nhiên làm động tác khua tay, vươn tay ra muốn chạm vào mông Trương Miên!
Mà ngay lúc này một bàn tay to vững vàng chộp lấy cổ tay anh ta, sau đó đột nhiên chỉ nghe gã bỉ ổi hét thảm một tiếng, cả người lật ngửa lộn mèo, nằm thẳng cẳng trên đất.
“Ông Phương!”
Mấy tên kia thấy thế, vội vàng tới đỡ gã bỉ ổi đứng lên.

Mà lúc này gã bỉ ổi cũng đã tỉnh rượu, lập tức trừng mắt với Cố Bách Thiên, chỉ ngón tay mắng to, “Tên nhóc, con mẹ nó mày biết tao là ai không, dám đánh tao, con mẹ nó mày không muốn sống à?”
Mấy người khác cũng chẳng dịu dàng, trợn trừng mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Cố Bách Thiên mảy may không sợ gì, lạnh lùng nói: “Tôi không quản ông là ai, tôn trọng phụ nữ là quy tắc tối thiểu nhất của đàn ông, ông vô lễ như vậy thì khác gì động vật động dục?”
“Này, con mẹ nó mày còn dám mắng tao?” Phương Tiêu lập tức trừng mắt lên, chỉ Cố Bách Thiên chửi bởi: “Ông mày sờ phụ nữ là vinh hạnh của nó, mày lại giảng đạo lý với tao, có tin tao hôm nay không để mày ra khỏi quán rượu này hay không!”
“Ông có thể thử một chút!” Cố Bách Thiên cười lạnh nói, trong mắt lóe lên sự khinh thường.

“Mẹ mày, con mẹ nó còn muốn to mồm với tao? Đám anh em bên cạnh tao này đều đã qua huấn luyện, nếu như bây giờ mày chịu nhận lỗi, sau đó để bạn gái mày theo tao uống một chén rượu, tao còn có thể cân nhắc tha cho mày một mạng.

Tao cho mày cơ hội thì tốt nhất mày nên suy nghĩ kỹ càng đi!” Gã bỉ ổi lúc này đi chậm lại, liếc một cái về phía Trương Miên, sắc mặt nghiền ngẫm nói, giống như chắc chắc Cố Bách Thiên sẽ đồng ý.


Mấy người này đều là vệ sĩ ông ta mới thuê, thậm chí trong đó có hai người đạt đai đen.

Đối phó với mười người tám người bình thường quá đơn giản!
“Tổng giám đốc Trương Miên kéo tay Cố Bách Thiên, sắc mặt trắng bệch, cô nhìn ra mấy người bên cạnh gã bỉ ổi này đều rất to con, cơ bắp cuồn cuộn, sợ rằng Cố Bách Thiên sẽ bị đánh.
“Không sao, cô đi trước đi!” Cố Bách Thiên cười cười, “Mấy thứ rác rưởi mà thôi, không đáng để tôi để vào mắt!”
"Mẹ mày! Tên nhóc, mày không cần mặt mũi đúng không!” Gã bỉ ổi nổi giận ngay lập tức, sắc mặt u ám, lúc này đã muốn để đàn em xông lên.

Mà lúc này quản lý của nhà hàng Bình Nguyên lại dẫn theo mấy người phục vụ vội vàng chạy đến.
“Tổng giám đốc Phương, tổng giám đốc Phương bớt giận, tất cả mọi người đều tới ăn cơm, ngài cần gì phải làm như thế!” Quản lý tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi, một mặt làm lành đi tới thuyết phục, “Tổng giám đốc Phương, thật xin lỗi, nể mặt ông chủ của chúng tôi, bỏ qua việc này đi!”
Kết quả một bàn tay của Phương Tiêu vụt qua, “Cút mẹ mày đi, việc này không liên quan đến mày, đừng nói đến ông chủ của bọn mày, Phương Tiêu tao muốn ai, cả vùng mới khai thác này ai con mẹ nó dám nói nhiều một câu?”
Quản lý ôm mặt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng không dám nhiều lời, Phương Tiêu này ở vùng mới khác thác thế nhưng là bá chủ một phương.

Có trong tay một công ty bảo vệ, dựa vào chủ mình là phó khu này, cả ngày hò hét khắp nơi, còn thu phí bảo kê, cả vùng mới khai thác này không một ông chủ nào dám nói "không!”
“Thưa ngài, nếu không, ngài nhường ông Phương một chút, chuyện này coi như xong, xem như tôi cầu xin ngài.” Quản lý vội vàng chạy về phía Cố Bách Thiên cầu xin, vừa suy nghĩ cho an nguy của Cố Bách Thiên, vừa cũng sợ Cố Bách Thiên làm loạn ở đây nguy hiểm đến tính mạng, ảnh hưởng đến làm ăn của nhà hàng bọn họ.
“Để tôi xin lỗi sao?” Cố Bách Thiên cười lạnh lắc đầu, “Thật có lỗi, tôi không có thói quen xin lỗi súc sinh, mặt khác, ông ta cần xin.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.